VÕ THÁNH DIỆP HI HÒA

Đầu bên kia điện thoại nói cho cô ấy biết trợ thủ của Lãnh Nguyệt Vận cô ta xảy ra chuyện.

"Trên đường áp giải Isaac từ Tân Hải về tỉnh thành, không ngờ cô ta lại gặp tập kích, cả tiểu đoàn được gửi đi đều bị diệt, ngay cả Lãnh Nguyệt Vận cũng bị đánh trọng thương, tính mạng gặp nguy hiểm.

Nam tước Isaac đã được người ta cứu đi.

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Long Lăng Vân trở nên khó đoán.

Mà dường như Phong Dục Lân biết được chút gì đó, cười nói một cách hả hê: "Long Lăng Vân, sao vậy?"

"Mắc mớ gì tới anh! Nói cho anh biết, thái độ vừa nãy của bà anh cũng nghe thấy rồi, dám ra lệnh lung tung nữa thì bà đây sẽ trở về lột da anh ra." Nói xong thì trực tiếp rời đi.

Để lại Phong Dục Lân ngồi ở đó, vẻ mặt tái xanh.

Gã ta nắm chặt nắm đấm, nhưng mà cuối cùng cũng không dám khư khư cố chấp đắc tội Long Lăng Vân nữa.

Nhưng gã ta sẽ ghim mối thù này. Sau khi Long Lăng Vân rời khỏi bộ Chiến Thần, sau khi do dự một lát thì cô ấy vẫn gọi điện cho Diệp Hi Hòa:

"Sư đệ, xảy ra chuyện rồi."

Đầu bên kia điện thoại, Diệp Hi Hòa vốn đang muốn về nhà nhưng nghe chuyện Long Lăng Vân vừa nói ra thì cũng nhíu mày.

Ai to gan như thế?

Dám công khai tấn công người quân đội Đại Hạ trong nước Đại Hạ, lại còn có thể rút lui an toàn?

Nếu nói không có nội ứng thì quỷ cũng không tin.

"Sư đệ, Thiên Sơn Băng Phách Châm của đệ học được châm thứ mấy rồi?" Long Lăng Vân bỗng hỏi.

"Học hết rồi." Diệp Hi Hòa bình tĩnh trả lời.

"Cái gì? Học... học hết rồi?" Long Lăng Vân vô cùng kinh ngạc.

Theo cô ấy biết thì Thiên Sơn Băng Phách Châm tổng cộng chia làm mười tám châm, đợi sau khi hoàn thành châm thứ mười tám thì có thể làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.

Mà trước đó cô ấy lên núi thì học Thiên Sơn Băng Phách Châm này kém nhất, chỉ thành thạo được châm thứ năm.

Nhưng mà sư đệ lại nói hắn đã học hết tất cả châm, cũng chính là mười tám châm?

Phải biết trong lòng cô ấy thì vị đại sư tỷ mạnh nhất kia cũng chỉ học được châm thứ mười bảy thôi. 

Diệp Hi Hòa lên núi chỉ ba năm, nhưng có thể học được hết châm, chuyện này thực sự quá yêu nghiệt, là chuyện xưa nay hiếm có, khó trách sư tôn nói hắn là chân mệnh thiên tử của chín vị sư tỷ muội mình.

"Sư đệ, như vậy sư tỷ có thể xin đệ giúp đỡ một chuyện không? Đệ tới cấp cứu Nguyệt Vận một tí, tỷ phải bảo đảm cô ta có thể sống sót, như vậy tỷ mới có thể tra ra kẻ tập kích, sẽ biết được càng nhiều chuyện hơn."

Long Lăng Vân hơi ngượng ngùng nói ra.

Sau khi cô ấy gặp mặt Diệp Hi Hòa thì không có giúp đỡ gì cho Diệp Hi Hòa mà ngược lại còn gây thêm phiền phức cho sư đệ.

"Địa chỉ." Diệp Hi Hòa không nhiều lời mà nói thẳng, trực tiếp đòi địa chỉ bệnh viện.

Một tiếng sau, Diệp Hi Hòa đi tới bệnh viện Giang Đông.

Long Lăng Vân tự mình nghênh đón hắn ở cửa: "Sư đệ, tình huống của Nguyệt Vận rất nguy hiểm, hai phổi đều bị thủng, bây giờ đều cấp cứu nhờ truyền dịch, bác sĩ nói cần phải thay phổi cho cô ta, nhưng tạm thời không †ìm được phổi thích hợp để thay."

"Đệ đi xem thử." Sắc mặt Diệp Hi Hòa lạnh lẽo, hắn thấy thông cảm với chuyện tổn thương nội tạng này, trước đây Lãnh Nguyệt Vận cho hắn ấn tượng không tệ, nhưng không ngờ cũng bị người ta ám hại một cách tàn nhãn như vậy. 

Đi tới phòng cấp cứu, liếc mắt đã nhìn thấy Lãnh Nguyệt Vận nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, trên người căm đủ loại ống truyền dịch.

Nhưng đồ thị nhịp tim của cô ta vẫn yếu ớt không thôi, giống như lúc nào cũng có thể biến thành đường thẳng.

"Rút những ống này ra." Diệp Hi Hòa không nhịn được khoát tay áo một cái.

Trong phòng bệnh, mấy y tá và người quân đội nghe thấy thế đều giật mình, kinh ngạc nhìn Diệp Hi Hòa, lại không hiểu nhìn về phía Long Lăng Vân.

"Còn ngây ra đó làm gì nữa? Sư đệ tôi bảo mấy người rút ống truyền dịch ra hết kìa! Nghe không hiểu sao?" Long Lăng Vân tức giận nói.

Bình luận

Truyện đang đọc