VÕ THÁNH DIỆP HI HÒA

Cả phòng bệnh lập tức chìm vào yên tĩnh.

Không ai có thể ngờ dưới cơn nóng giận Diệp Hi Hòa đã trực tiếp khiến Sầm Nhất Minh bốc hơi tại chỗ, hóa thành cát bụi.

Mấy nữ y tá đều trợn trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa, giống như gặp quỷ.

Người này lúc trước tát bay Sầm thiếu thì thôi đi, vậy mà lại giết luôn gã ta rồi?

Hắn thật sự xem nhà họ Sầm như vật trang trí sao?

Mặc dù Long Lăng Vân cũng không ngờ Diệp Hi Hòa lại bỗng nhiên ra tay, nhưng cô ấy không hề lo lắng, trong lòng ngược lại còn thấy ngọt ngào.

Dù sao sư đệ ra tay vì cô ấy mà, sứ giả hộ hoa đó, cô ấy càng thấy thích hơn.

"Dọn dẹp vũng máu dưới đất đi, đừng làm ô nhiễm không khí phòng bệnh của Nguyệt Vận."

Long Lăng Vân lập tức chỉ huy mấy người của quân đội vào đây quét dọn gian phòng.

Nhóm nữ y tá càng thêm lo lắng đề phòng, có thể thấy Long Lăng Vân vẫn muốn bảo vệ vị sư đệ vô pháp. vô thiên này của cô ấy, cho dù làm mất lòng nhà họ Sầm cũng không tiếc.

Có điều thần tiên đánh nhau thì không phải loại nhân vật nhỏ như bọn họ có thể nhiều lời.

Rất nhanh mấy người của quân đội đã tiến vào quét dọn phòng, tẩy sạch vết máu, mọi thứ coi như chưa từng xảy ra.

Hai người Diệp Hi Hòa và Long Lăng Vân đi tới một quán nước đối diện bệnh viện, tùy tiện tìm một chỗ

khuất nắng rồi ngồi xuống.

Long Lăng Vân gọi hai cốc nước giải khát, sau đó cứ như vậy chống má, tươi cười nhìn Diệp Hi Hòa.

Trên người cô ấy vẫn còn mặc chiếc váy trắng kia, lộ ra da thịt hoàn mỹ trắng như tuyết, hai chân thon dài tuyệt đẹp bắt chéo nhau, hai chân còn nhàn nhã nhấc lên hạ xuống.

Mười ngón chân tuyệt đẹp trên chân ngọc kia giống như mười trái anh đào trắng nõn, còn thơm mê người, khiến người ta chảy cả nước miếng.

Ở trước mặt người ngoài, Long Lăng Vân là nữ chiến thần băng lãnh vô song, nhưng trước mặt Diệp Hi Hòa, cô ấy mãi mãi cũng chỉ là một sư tỷ quyến rũ mê người.

"Sư đệ, lần này có thể đệ đã gây họa lớn rồi, đệ biết thế lực nhà họ Sầm ở Giang Đông mạnh bao nhiêu không? Cho dù là sư tỷ cũng không dám tùy tiện đắc tội bọn họ đâu."

Rõ ràng là Long Lăng Vân đang nói dối, nhưng vẫn cố ý tỏ ra lo sợ để trêu chọc Diệp Hi Hòa. 

Diệp Hi Hòa tỉnh bơ nói: "Sư tỷ, đừng nói mấy lời lòe trẻ con nữa, trước mắt cả Giang Đông ngoại trừ đệ thì cũng không có ai là đối thủ của tỷ nhỉ? Khéo tỷ chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể diệt sạch nhà họ Sầm."

"Đệ nhạt nhẽo ghê, sư tỷ chọc đệ tí thôi mà, muốn cảm nhận một chút cảm giác được đệ bảo vệ, không được sao?”

Long Lăng Vân tức giận, nguýt hắn một cái, sau đó lại nói: "Nói trở về chủ đề chính, e rằng người tấn công Nguyệt Vận lần này không đơn giản như vậy."

"Trước mắt trong tài liệu tỷ nằm giữ vẫn chưa có một đám người đeo mặt nạ quỷ như vậy. Xem ra lần này. Giang Đông không còn yên ổn nữa rồi, người Nhật Bản và người Đế quốc Anh lần lượt quấy phá trên đất chúng ta, thậm chí còn dám tấn công quân đội cứu thoát một nam tước. Việc này tỷ tuyệt đối sẽ không giảng hòa, phải 4 truy cứu tới cùng."

"Nếu cần đệ giúp một tay thì cứ nói, đệ giết người không chọn thời điểm, người có thù với đệ là đệ sẽ giết, người có thù với tỷ, đệ cũng sẽ giết." Diệp Hi Hòa lạnh nhạt nói.

"Ha ha, sư đệ, lời này của đệ khiến sư tỷ nghe rất vui, bây giờ tỷ rất may mắn khi đã đảm nhiệm chức Chiến Thần ở Giang Đông chứ không phải như những nữ yêu tinh khác."

"Bọn họ không thận trọng bằng tỷ đâu. Sau này gặp mặt sư đệ e rằng có thể ăn luôn cả xương của đệ đấy." 

Đương nhiên câu sau là nói thầm trong lòng, cho nên Diệp Hi Hòa nghe không hiểu: "Sư tỷ, tỷ nói gì?"

"Hả? Không có gì, sư đệ, không bằng đêm nay đệ đừng đi, ở lại Giang Đông nhé? Tới chỗ sư tỷ ở, chúng ta ôn lại chuyện cũ. Từ sau khi tỷ xuống núi thực sự rất hoài niệm cuộc sống trên núi. Đệ kể thêm cho tỷ chuyện trên núi và sư tôn đi." Long Lăng Vân nghiêm túc nói.

"Không được, đệ trở về còn chuyện khác nữa, sau này sẽ có nhiều cơ hội."

Bình luận

Truyện đang đọc