“Diệp... Diệp Hi Hòa, anh trở về lúc nào?”
Khi thấy Diệp Hi Hòa bỗng nhiên xuất hiện trong phòng khách, Lâm Chỉ Huyên cũng giật nảy mình, theo bản năng muốn che lại bên dưới.
Có điều cúi đầu nhìn thử, hình như cũng không lộ hàng lắm, chính là chiếc áo sơ mi rộng thùng thình khôg đủ che thần kia mặc lên người, dù sao cũng hơi xấu hổ.
“Tôi nên hỏi cô lời này, sao cô còn ở nhà tôi, Tiểu Vũ đâu?” Diệp Hi Hòa nhíu mày hỏi.
“Tôi ở lại chăm sóc Tiểu Vũ mà, con bé vừa mới ngủ, tôi nói chuyện với con bé rất lâu mới dỗ ngủ được, mệt quá nên tắm cái. Hơn nữa lần sau anh trở về có thể chào. hỏi trước không?”
Mặt mày Diệp Hi Hòa tỉnh bơ, muốn nói gì đó để phản bác nhưng lại không nói được.
Mặc dù người phụ nữ này nhiều chuyện, nhưng cả ngày nay mình không ở nhà, quả thực cũng thiệt thòi cô ấy chăm sóc Tiểu Vũ giúp.
Không nhìn thân thể mềm mại có lồi có lõm kia của Lâm Chỉ Huyên nữa, Diệp Hi Hòa đi thẳng vào bên trong.
Trong phòng Tiểu Vũ. Diệp Hinh Vũ lúc này đúng là vừa mới năm ngủ.
Nghe được tiếng bước chân, cô ấy thức dậy và mở đôi mắt trong suốt to tròn ra, nhìn về phía Diệp Hi Hòa.
“Anh, anh trở về rồi?” Cô ấy chống người muốn ngồi dậy.
“Tiểu Vũ, đừng lộn xộn.” Diệp Hi Hòa vội tiến lên đỡ cô ấy: “Bây giờ em đỡ hơn chưa? Chuyện ban ngày còn ám ảnh không? Đều là anh không tốt, không bảo vệ tốt cho em.”
“Không sao đâu, anh... Anh tuyệt đối đừng nghĩ như vậy. Em biết sau khi anh trở về, vẫn luôn bôn ba vì chuyện nhà họ Diệp chúng ta, em không thể giúp anh, còn luôn cản trở anh...”
Diệp Hinh Vũ hơi áy náy nói: “Có điều cũng may mà chị Chỉ Huyên luôn trò chuyện với em, mới giúp em thoát khỏi sợ hãi và ám ảnh.”
“Ừm, chỉ cần em an toàn thì chính là niềm yên tâm lớn nhất của anh.” Diệp Hi Hòa nhẹ gật đầu.
“Đúng rồi anh, anh ra ngoài một ngày rồi, có tra được nguyên nhân nhà chúng ta bị diệt không?” Diệp. Hinh Vũ quan tâm hỏi.
“Tra được một ít, cũng xem như có tiến triển, anh cảm thấy mọi thứ sắp rõ ràng chân tướng rồi.”
Diệp Hi Hòa suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tiểu Vũ, anh muốn hỏi em, năm đó em có nhìn thấy một chiếc phong cách cổ màu đen ở nhà chúng ta không? Bên trên còn một hình vẽ quỷ dị nào đó.”
“Hộp phong cách cổ xưa?” Diệp Hinh Vũ nghe vậy. sửng sốt một lát: “Không, chưa từng thấy..."
Hy vọng Diệp Hi Hòa luôn cất giữ bỗng nhiên tan vỡ.
Biết ngay mà, chuyện bản thân cũng không có ấn tượng thì sao Tiểu Vũ có thể nhớ?
Đang chuẩn bị an ủi tí thì bỗng nhiên Tiểu Vũ lại nói: “À đúng rồi! Anh, anh không nhắc em còn không nhớ ra, em có chút ấn tượng, hình như lúc đó từng thấy một chiếc hộp, không biết có phải là cái anh nói không.”
“Thật sao? Ở đâu? Gặp lúc nào?” Diệp Hi Hòa lập tức hỏi.
“Em không nhớ nổi.” Diệp Hinh Vũ sờ đầu, trông có hơi đau đớn: “Đầu em bây giờ còn chưa ổn lắm, tê tê, anh, anh để cho em suy nghĩ thật kỹ đã, em không biết lúc nào mới có thể nhớ ra. Nhưng em đúng là từng thấy rồi, lúc ấy hình như ông nội cũng chỉ vào hộp đó nói gì với em, em cũng không nhớ nổi.”
Diệp Hi Hòa vô cùng kinh dị, năm đó ông nội còn từng cầm cái hộp kia nói chuyện với Tiểu Vũ?
Nhưng nhìn dáng vẻ đau đớn này của Tiểu Vũ, anh cũng không tiện cưỡng cầu nữa, chỉ có thể nói: “Được, Tiểu Vũ, đừng vội, em từ từ suy nghĩ, sớm muộn cũng sẽ có lúc nhớ ra, bây giờ em nằm xuống nghỉ ngơi trước đi. Đúng rồi, anh lại nói cho em thêm một chuyện đáng mừng..."