Không lâu sau, người nhà họ Lương về rồi lại rất nhiều người lục tục kéo đến, muốn gặp Cửu Gia.
Kết quả tất cả đều bị người gác cổng trấn an rồi đuổi về theo cách giống nhau.
Tâm trạng căng thẳng của họ cũng bình tĩnh lại sau khi trông thấy thái độ của Cửu Gia, ngược lại còn chờ mong hai ngày nữa có thể đến nghĩa trang Diệp Thị, giải quyết việc này triệt để.
Thế nhưng trước đó Diệp Hi Hòa phải qua được cửa ải của quân bộ đã rồi mới tính tiếp.
Cùng lúc đó, Lâm Chỉ Huyên đang ở tại biệt thự nhà họ Diệp cũng nhận được tin tức về tình hình hiện tại của Diệp Hi Hòa.
Cô ấy có hơi hối hận vì đã nói ra nơi ẩn náu của Vương Nguyên Bảo cho Diệp Hi Hòa biết, không ngờ tên kia vẫn ngông cuồng như vậy, xông thẳng vào hội thương mại Nhật Bản giết người!
Hắn mới trở về Tân Hải không lâu, không phải đang diệt môn mà là đang đi trên con đường diệt môn.
Thế nhưng khi nghe tin Diệp Hi Hòa bị người của quân đội bắt đi, cô ấy cũng rất hoảng hốt. Nhớ đến ông nội mình có chút quan hệ với người của quân đội, Lâm Chỉ Huyên lập tức lấy điện thoại di động ra, định nhờ ông nội nghĩ cách giải quyết.
Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự nhà họ bỗng vang lên từng đợt tiếng đánh nhau và hò hét ầm ï.
Sau đó, những vệ sĩ mà cô ấy bố trí bên ngoài đều bay ngược vào nhà trong tình trạng thê thảm, máu tươi bắn tung tóe, đầu một nơi thân môt nẻo!
Lâm Chỉ Huyên đứng bật, dậy, sắc mặt tái nhợt!
Cô ấy xúi Tống cung phụng về để ở lại chăm sóc Diệp Hình Vũ, tuy nhiên lại không ngờ có người xông vào biệt thự nhà họ Diệp để giết người!
"Hả? Ở đây có hai người này, còn là phụ nữ!"
Tiếng nói vừa dứt, hai tên đàn ông một béo một gầy cả người đầy máu me, vác theo thanh đao dài bước vào.
"Các người là ai?" Mặc dù Lâm Chỉ Huyên rất căng thẳng nhưng cô ấy vẫn vô thức chặn trước Diệp Hình Vũ đang nằm trên giường, nhìn chòng chọc hai người họ.
"Em gái, em xinh đẹp quá, chao ôi xem bầu ng ực với cặp chân dài đó kìa!"
"Tên mập li3m máu trên lưỡi dao, cười nham hiểm nói.
Lâm Chỉ Huyên hồi hộp, định với tay cầm lấy điện thoại thì xoẹt một tiếng, thanh đao dài trong tay tên gầy đã cắt điện thoại của cô ấy ra làm đôi.
"Em gái, em là gì của thằng chó Diệp Hi Hòa kia?" Tên béo nhìn Lâm Chỉ Huyên đầy mờ ám, hỏi.
"Tôi, tôi là bạn của anh ấy! Lâm Chỉ Huyền của nhà họ Lâm, tốt nhất các người đừng có làm bừa! Nếu không Diệp Hi Hòa quay về sẽ không tha cho các người đâu!"
Lâm Chỉ Huyên miệng hùm gan sứa.
"Ha ha ha, chỉ sợ hắn sẽ không thể về được nữa! Nếu em và hắn có quan hệ, vậy thì đi theo bọn anh đi. Còn bé phò non nằm trên giường này nữa, tuy nhìn qua có chút yếu ớt nhưng dáng vẻ nhỏ nhắn này khiến người †a nhìn mà thương xót thật đấy. Bàn mỗ mà dâng hai người lên, nhất định sẽ được trọng thưởng!”
Dứt lời, bàn tay to béo của tên mập lập tức vồ về phía Lâm Chỉ Huyên.
Lâm Chỉ Huyên muốn trốn, nhưng lại không thể, bị đối phương nắm lấy cần cổ, sau đó ôm eo rồi vác lên vai .
"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"
Lâm Chỉ Huyên liều mạng vung vẩy đôi chân dài của mình nhưng tất cả đều vô ích. Ngay sau đó, tên gầy cũng lao tới, tóm lấy Diệp Hình Vũ đang mê man rồi cũng vác lên.
"Diệp Hi Hòa ơi là Diệp Hi Hòa, nếu mày đã giết trưởng lão của Huyết Đao Môn bọn tao thì hai con ả này xem như tiền lãi trước đã. Hy vọng mày có thể ra khỏi quân đội cứt chó kia, bằng không tới khi gặp lại thì bọn chúng đã biến thành cặp xương khô màu hồng phấn mất rồi, ha ha ha!” Có người đã chết nhưng không được tính là đã chết...