VÕ THÁNH DIỆP HI HÒA

“Chủ nhân, tôi là Mikami Yua. Tung tích của "Tsuyoshi Domoto đã bị tôi khóa chặt.”

Trong điện thoại, giọng điệu của Mikami Yua có hơi gấp gáp.

“Ở đâu?” Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.

“Trên con đường mòn hoang dã từ Tân Hải đến Giang Đồng, dường như gã biết nhiệm vụ của mình lại thất bại cho nên đã rút lui khẩn cấp.”

“Đợi tôi, tôi lập tức tới.” Diệp Hi Hòa vội cúp điện thoại.

“Sao? Ai gọi tới? Sao nghe có vẻ là giọng nữ?” Trương Cầm Dao tò mò hỏi.

“Cầm Dao, bây giờ tôi có chuyện quan trọng, em xử lý Dạ Xoa Môn của em trước đi, lát nữa tôi lại tới tìm em” Diệp Hi Hòa nói xong thì lập tức muốn rời khỏi.

“Đợi đã."

Bỗng nhiên Trương Cầm Dao nhảy xuống bàn làm việc, chân ngọc trần trụi đi tới trước mặt Diệp Hi Hòa, cắn răng nhìn anh chằm chằm nói.

“Cái tên nhà anh, không phải em đã nói với anh vết thương của em còn chưa tốt à, anh cứ không quan tâm đến em, ít ra xoa vết thương của em đã chứ.”

“Vết thương của em ở đâu?” Diệp Hi Hòa hoài nghi  hỏi.

Trương Cầm Dao cũng không dài dòng mà tiến gân tới trước mặt Diệp Hi Hòa, bắt lấy tay Diệp Hi Hòa rồi ấn vào bộ ngực trắng nõn và cao vút của cô ấy: “Sờ thấy. chưa? Em muốn anh mãi mãi nhớ kỹ em luôn nghĩ đến anh ở đây, ở bên ngoài phải cẩn thận thêm, xem như vì nó biết không?”

Trong lòng Diệp Hi Hòa ấm áp: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để em phải chịu vết thương mà em đã phải chịu ở đây nữa.”

Trương Cầm Dao hừ một tiếng, có điều lại cười xinh đẹp, cô duỗi tay ra ôm cổ Diệp Hi Hòa.

“Đi nhanh đi, có câu nói này của anh là đủ rồi, trở về lại giúp em kiểm tra vết thương, sâu tí, sau đó giúp em dập lửa.”

Diệp Hi Hòa tạm biệt Trương Cần Dao rồi nhanh chóng rời khỏi động tiêu hồn.

Lúc này trên con đường đi từ thẳng từ Tân Hải tới Giang Đông.

Một chiếc SUV chống đạn phóng nhanh phía trước, theo sau là vài chiếc ô tô màu đen.

“Đáng chết! Đoạn Thủy Lưu và Kamenashi Kazuya cũng đã thất bại, thằng chó Đại Hạ kia mạnh như vậy à? Tôi phải trở về mới có thể bảo đảm an toàn...”  

Đúng lúc này, điện thoại của gã vang lên.

Lấy ra xem, lập tức vang lên giọng nói vô cùng cung kính: “Đại nhân...”

“Tsuyoshi Domoto, đồ ăn hại này nhà anh làm việc thế nào vậy? Tôi nghe nói anh vậy mà trốn về từ Tân Hải rồi? Anh cứ thất bại trở về như thế, bảo tôi ăn nói làm sao với vị kia đây?”

“Đại nhân, nhưng mà ngay cả Đoạn Thủy Lưu cũng thất thủ, tôi ở lại Tân Hải còn có ý nghĩa gì? Diệp Hi Hòa kia sớm muộn sẽ tra được tới trên đầu tôi rổi giết chết tôi.” Tsuyoshi Domoto căng thẳng nói.

“Vậy anh cũng không thể trở về! Tôi sẽ không giữ lại đồ vô dụng! Hơn nữa tôi đã phái người đi chỉ viện cho anh rồi, cần phải..."

Còn chưa nói xong thì bỗng nhiên ầm một tiếng, SUB nhanh chóng thắng lại, điện thoại trong tay

"Tsuyoshi Domoto không cầm chắc mà văng ra ngoài.

“Đồ ngu ngốc! Shirota, cậu lái xe thế nào vậy, tôi đang...”

“Chấp sự đại nhân, ngài xem.” Tài xế Shirota kia chưa đợi hắn ta nói xong thì đã đưa tay chỉ về phía trước, chỉ thấy trên con đường đó thình lình xuất hiện một tảng đá lớn, ngăn cản đường đi.

“Tảng đá kia xuất hiện lúc nào?” Tsuyoshi Domoto.  kinh dị hỏi.

“Mới một lúc trước, từ trên trời giáng xuống, giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống.” Shirota nói giống như gặp quỷ.

Đội xe chỉ có thể bị ép dừng lại.

"Tsuyoshi Domoto tự mình mang người xuống xe, sau đó lạp tức nhìn thấy con đường phía trước bị một tảng đá lớn chặn lại, có hai bóng người một nam một nữ sải bước đi tới.

Bình luận

Truyện đang đọc