VÕ THÁNH DIỆP HI HÒA

"Còn bảo ngày kia hai chúng ta phải tới nghĩa trang nhà hắn ăn năn hối lỗi nữa chứ, mẹ nó hắn còn có thể sống sót thêm hai ngày nữa sao?"

"Cửu gia nói rất đúng, chúng ta cứ bình tĩnh xem kịch thôi, chính tên dư nghiệt này sẽ ngày càng tiến xa trên con đường tìm chết thôi."

"Nói đi nói lại thì lần này e rằng không cần Cửu gia ra tay, hắn cũng sắp chết không có chỗ chôn rồi. Tôi không tin thế lực và bộ ngành liên quan của hai nước kia sẽ không có hành động gì."

"Chẹp, hai ngày sau, lo lắng công cốc rồi. Chúng ta cứ xem trò vui đi, dư nghiệt này tự chơi chết mình rồi."

Ở trong phòng nghị sự nơi cứ điểm thần bí nào đó của người Nhật tại Giang Đông.

"Bakayaro!" Một người Nhật khí thế mạnh mẽ trực tiếp đập tung bàn hội nghị, tức giận đứng lên nói: "Một "Tân Hải nho nhỏ, lòi đâu ra một tên tới tiêu diệt thương hội chúng ta, đã thế còn xông vào lãnh sự quán chúng ta mà chém giết, có còn để người Nhật chúng ta vào mắt không hả?"

"Vừa nấy tổ quốc cũng nhận được tin rồi, lãnh đạo cấp cao cũng bị shock, cho dù là bệ hạ Thiên Hoàng hay những đại thần phụ chính, thậm chí là những thế lực quý tộc lớn mạnh, bọn họ đều cảm thấy chuyện này rất nhục. nhã."

"Bọn họ cảm thấy bộ viễn chỉnh Giang Đông chúng †a không làm nên chuyện, vậy mà trơ mắt nhìn cấp dưới bị diệt. Giờ họ đang muốn truy cứu trách nhiệm của tôi

"Chín mươi năm rồi, trừ năm bị đánh bại đó, chúng †a chưa từng thua thiệt và chịu đựng loại sỉ nhục như vậy."

"Bộ trưởng đại nhân, ngài bớt giận."

Lúc này một nguyên lão đứng ra nói: "Bây giờ quan trọng nhất không phải chuyện này, cho dù lãnh sự quán Tân Hải bị diệt cũng không đáng kể, quan trọng là kế hoạch hợp tác với nhau của chúng ta và những quốc gia khác sẽ không bị lộ ra ngoài chứ? Nếu để cho phía Đại Hạ biết thì rất bất lợi với chúng ta, làm không tốt lại dẫn tới tranh chấp giữa các quốc gia."

"Hừ, tôi thấy tên vô dụng Tabuchi Masahiro kia cũng không dám bán rẻ tổ quốc và Thiên Hoàng, ngược lại là vị nam tước Isaac tới bàn bạc bí mật kia..."

Vẻ mặt bộ trưởng thay đổi liên tục, bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Mặc kệ, cho dù tiết lộ ra ngoài thì bây giờ cũng không có bằng chứng. Đừng quên vị kia đã ra tay rồi thì sau này người Đại Hạ còn có thể lấy ra chứng cứ sao?" 

"Bây giờ điều khiến tôi tức nhất chính là người Tân Hải tên Diệp Hi Hòa đó, hắn đã xâm hại nghiêm trọng đến lợi ích người Nhật chúng ta, còn dám đòi một trăm tỷ nữa chứ!"

"Nguyên lão.Junichi Okada, chuyện này giao cho. ông làm, tôi không xem quá trình, chỉ cần kết quả. Nhất định phải để tôi còn mặt mũi về ăn nói với tổ quốc."

“Tuân mệnh!" Trong một trang viên xa hoa ở Đế quốc Anh.

Một người đàn ông trung niên ngậm điếu thuốc đang câu cá.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có mấy người bước chân vội vã đi tới, cúi người thì thầm gì đó bên tai ông ta.

Trong nháy mắt gương mặt người đàn ông hoàn toàn thay đổi, bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm túc nhìn mấy người đó nói: "Các anh nói gì? Con trai cưng Isaac của tôi đã chết ở Đại Hạ?"

"Nó là vì để thể hiện tài năng của nó với tôi mới tới Đại Hạ, tôi còn cử người giáo hội đoàn ky sĩ Hoàng Gia bảo. ó, sao nó có thể xảy ra chuyện được?"

"Bá tước đại nhân, việc này chính xác trăm phần trăm. Tình báo chúng tôi nhận được từ phía Đại Hạ tuyệt đối không sai." Một cấp dưới nói.

"Ai... làm?" 

Drews run rẩy rút điếu xì gà xuống và căng thẳng hỏi.

"Hình như là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì ở Tân Hải, Giang Đông của Đại Hạ, tên Diệp Hi Hòa."

"Hắn mất tích ba năm, nhưng sau khi trở về thì liên tiếp làm ra rất nhiều chuyện nghịch thiên. Lúc đó nam tước lsaac đúng lúc ở lãnh sự quán Nhật Bản, Diệp Hi Hòa đi giết người Nhật, thuận tiện giết luôn nam tước."

"F*ck!" Bá tước Drews nổi giận gầm lên một tiếng, mắt đỏ như máu.

"Bá tước đại nhân, nam tước Isaac chết vô cùng oan uổng, cho dù như thế nào thì đám người da vàng Đại Hạ thấp hèn kia cũng không thể tự tiện gi ết chết người có huyết thống cao quý như ngài ấy. Hay là chúng ta hãy truyền lệnh xuống, bảo người chúng ta hành động, đi làm thịt tên to gan lớn mật kia?"

"Không." Drews cắn răng: "Đại Hạ có câu gọi là nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn."

"Cho dù cái chết của Isaac là ngoài ý muốn, khiến cho tôi vô cùng đau lòng, nhưng vì vinh quang của Đế quốc Anh, tôi vẫn có thể nén giận."

"Ngoài ra người kia đâu? Mẹ nhà hắn, trong phạm vi hắn quản lý xảy ra chuyện như vậy, để cho con trai tôi chết, lẽ nào hắn không có gì nói với tôi?"

"Vâng, chúng tôi sẽ để cho người Đại Hạ nội đấu, chó cắn chó, cả hai cùng chết."

Đám cấp dưới nở nụ cười hiểu ý, lập tức có người lấy điện thoại ra.

Bình luận

Truyện đang đọc