Chạy một mạch đến Vân Ẩn Đinh hai người mới chậm lại, Dương Khai hồ nghi nhìn Đổng Khinh Yên vẻ mặt khó hiểu không biết sao nàng lại đỏ mặt.
- Tại sao vậy?
Dương Khai nhíu mày hỏi.
Đổng Khinh Yên giận dữ liếc nhìn hắn một cái, lúc này mới hít sâu một hơi bất đắc dĩ giải thích:
- Biểu ca à, giữa Luyện Đan Sư với nhau nói so tài có nghĩa là mọi người lấy những dược liệu giống nhau sau đó luyện chế thành đan dược. Sau đó dựa vào số lượng và phẩm chất của đan dược cùng thời gian luyện chế để luận thắng thua. Không phải giống ngươi như vậy
Vừa nói vừa vẫy tay đầy hình tượng:
- Không phải như vậy
Dương Khai ngạc nhiên sắc mặt tự nhiên đỏ bừng ngượng ngùng nói:
- Bọn họ cũng không nói rõ ràng sao ta biết được.
Đổng Khinh Yên cười khổ:
- Đây là kiến thức phổ thông à. May mà ngươi ra tay không nặng, cũng không làm bọn họ bị thương, nếu thật là đánh bọn họ bị thương thì hậu quả sẽ nghiêm trọng rồi.
Nói xong dùng tay vỗ mạnh vào trán nói:
- Quả nhiên người luyện võ đều là một đám man đồ chi biết động chân động tay
Dương Khai cũng vô cùng xấu hổ, thầm nghĩ không trách được ba người kia khi nghe mình đồng ý so tài còn có vẻ mặt hưng phấn, dường như căn bản không biết chữ chết viết như thế nào.
Hóa ra bọn họ cho là mình phải cùng bọn họ so đấu thuật luyện đan.
Trận đòn kia bị đánh thật oan uống à.
Tự giác đuối lý, trên đường trở về Dương Khai trầm mặc không nói, còn Đổng Khinh Yên cứ nghĩ lại chuyện vừa rồi liền che miệng cười không ngừng.
Trở lại đỉnh núi, đem dược liệu thu thập được giao cho hai mỹ phụ. Sau khi dùng bữa do họ chuẩn bị, cả hai người Dương Khai và Đống Khinh Yên ai nấy về phòng mình nghĩ ngơi.
Ngày thứ hai, Dương Khai còn chưa ra khỏi cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ ngoài vào làm cho cả người thư thái.
Tò mò, Dương Khai mở cửa đi ra khỏi phòng men theo mùi hương.
Đưa mắt nhìn lại chỉ thấy trong hai gian phòng cách đó không xa có một cái vạc lớn nóng hổi, trong vạc đang nấu một vài dược liệu kỳ lạ, hai mỹ phụ mỗi người phụ trách một gian đang quạt lò lửa, bận rộn đến nỗi mồ hôi nhỏ giọt.
- Sư phụ đang muốn luyện đan gì đây?
Đổng Khinh Yên cũng đi ra tò mò quan sát, hai con mắt sáng lạ lùng hưng phấn.
Dương Khai nhìn một hồi đi lên trước hỏi:
- Có cần chúng tôi hỗ trợ không?
Hương di nghe vậy đứng dậy cười, nhìn bọn họ gật đầu -ừ.
Dương Khai xắn tay áo hỏi:
- Phải làm như thế nào?
Hương di hé miệng cười.
- Hai người tạm thời không cần làm gì cả, hai lò thuốc súp này là để chuẩn bị cho hai người đấy, đã nấu cả đêm rồi, đợi một chút nữa là được.
- Chuẩn bị cho chúng tôi?
Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
Lan di gật đầu:
- Đúng vậy, một tháng nay Tiêu lão luôn kết hợp các loại dược liệu, cả những thứ hôm qua các người đi kiếm cũng ở trong này rồi.
- Ta cũng có phần?
Dương Khai trong lòng có chút xúc động. Muốn nói Tiêu lão vất vả chuẩn bị gì cho Đổng Khinh Yên còn có thể lý giải được. Vì dù sao Đồng Khinh Yên cũng đã bái nhập môn hạ của lão, là truyền nhân y bát của lão. Nhưng chính mình cũng có một phần, điều này làm cho Dương Khai có chút bất ngờ.
Hương di khẽ gật đầu:
- Tất nhiên là có, đã vào Vân Ẩn Đỉnh thì chính là người của Vân Ẩn Đỉnh, hai người đi ăn gì đó trước đi, tự mình đi chuẩn bị một lát, một giờ nữa quay lại.
Dương Khai há miệng, ánh mắt có chút cảm động.
Điểm tâm đều đã chuẩn bị xong, ngay tại phòng bếp lại cũng còn nóng hôi hổi, hẳn là vừa mới làm không lâu. Vừa ăn vừa xem hai dì ở ngoài vội vội vàng vàng, Dương Khai trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Loại cảm giác này đã thật lâu chưa từng có rồi.
Một lúc lâu sau Dương Khai và Đổng Khinh Yên hai người đều vào một gian phòng.
Ở bên Dương Khai này là Hương di phụ trách, dưới chỉ thị của dì, Dương Khai cởi bỏ áo ngoài chỉ mặc vỏn vẹn chiếc quần đơn nhảy vào nồi thuốc.
Đối với hai mỹ phụ ở Vân Ẩn Đỉnh, Dương Khai vẫn rất kính trọng.
Bọn họ đã lặng lẽ bỏ ra hơn hai mươi năm tuổi xuân của mình trên Vân Ẩn Đỉnh này, bỏ đi những năm tháng đẹp nhất của đời mình, nhưng người đời chi biết trên Vân Ẩn Đỉnh có một Tiêu Phù Sinh chứ chưa ai biết còn có hai người phụ nữ không rõ thanh danh.
Mặc dù Dương Khai vào đây đã một tháng, mọi sinh hoạt trong cuộc sống hàng ngày đều do hai người chăm sóc từng li từng tí, nhưng cũng chi biết xưng hô Hương di với Lan di chứ cũng không hề biết đầy đủ tục danh của hai người.
Cho nên ngay cả giờ phút này cởi bỏ quần áo trên người, thần sắc cũng không có chút nào mất tự nhiên.
- Hương di, bây giờ phải làm như thế nào?
Dương Khai cảm thụ được xung quanh ấm áp, thể xác và tinh thần đều thoải mái không khỏi mở miệng hỏi.
- Vận chuyển bộ công pháp quen thuộc mà Tiêu Lão đã cho các ngươi luyện. Lò thuốc này chuẩn bị để bộ công pháp kia hấp thu. Những dược liệu này thu thập không dễ, Tiêu Lão đã rất tốn công mới thu thập đủ, cũng chi có hai lò này mà thôi cho nên ngươi phải cẩn thận không được lãng phí dược hiệu, phụ ý tốt của Tiêu Lão.
- Ta biết rồi.
Dương Khai sắc mặt ngưng trọng đáp, liền đó nhắm mắt vận chuyển bộ công pháp
Theo công pháp vận chuyển Dương Khai cảm thấy hàng ti lỗ chân lông trên cơ thể đều mở ra, dược lực chất chứa trong lò thuốc giờ phút này như hóa thành từng cây kim châm.
Có mặt ở khắp nơi, chỗ nào cũng đâm vào.
Theo lỗ chân lông chui vào trong cơ thể của mình.
Không kìm được, Dương Khai kêu lên một tiếng trầm đục, thân hình hơi phát run. Ngược lại ở cách vách chỗ Đổng Khinh Yên lại truyền đến một tiếng kêu cực kỳ bi
thảm.
Đổng Khinh Yên dù sao cũng là nữ tử lại được nuông chiều từ bé, làm sao chịu đựng được nỗi đau đớn này.
Tiếng an ủi của Lan di từ cách đó truyền đến, Hương di ở bên cạnh nhìn chằm chằm phản ứng của Dương Khai, khuôn mặt khẽ chút biến động, trong đôi mắt đẹp hiện một tia ngưng trọng.
Trước đó Tiêu Lão có nói loại thuốc này tác động đến thân thể rất rõ rệt, người đó sẽ đau khổ như bị tra tấn. Trước đó lão còn lo lắng Dương Khai và Đống Khinh Yên có thể chịu đựng được không. Hiện tại xem ra bên này Dương Khai không hề có vấn đề gì.
Sự đau đớn dường như có chút tăng mạnh. Một lát sau, chẳng những thân thể bên ngoài cảm thấy đau đớn mà ngay cả trong kinh mạch và trong lục phủ ngũ tạng cũng không có một chỗ nào không có cảm giác đau đớn.
Như thể có hàng vạn con kiến đang gặm cắn thân thể của mình.
Mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt lớn, da thịt toàn thân Dương Khai đỏ bừng như máu, công pháp liên tục vận chuyển không ngừng nghĩ chút nào.
Loại đau đớn vô biên vô hạn này giằng co ước chừng một canh giờ rồi sau đó chậm
lại rất nhiều.
Dường như đạt đến một độ cực hạn rồi giảm dần rõ nét, thời gian qua một lát, toàn
bộ sự đau đớn biến mất không còn thấy gì nữa.
Thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái lan tỏa.
Dương Khai không kìm nổi hít sâu một hơi chậm rãi mở hai mắt, trong mắt tia sáng
rạng rờ.
Hương di vui mừng nhìn Dương Khai nở nụ cười, nghiêng tai lắng nghe một lát mở miệng nói:
- Tiêu lão đánh giá thấp năng lực chịu đựng của hai người rồi, xem ra bên kia cũng chống đờ được.
Vừa nói vừa đem các loại dược liệu trên tay ném vào trong nồi thuốc xoay người tiếp tục quạt lò lửa.
Công pháp thần kỳ kia lúc này đã không cần cố vận chuyển, cùng với tác động của dược liệu truyền vào cơ thể giờ phút này cũng đang tự chuyển động.
Mỗi một chu thiên, Dương Khai liền có thể cảm nhận được một thân máu thịt của chính mình dường như đã kiên cố hơn một ít, kinh mạch càng rộng càng cứng cỏi, chân nguyên trong cơ thể cũng ngày càng tinh thuần.
- Hương di, lò thuốc này của ta nên để cho Đống tiểu thư.
Dương Khai trong lòng có chút áy náy, tự mình đến Vân Ẩn Đỉnh là có mục đích khác, cũng không có tâm trí cho việc luyện đan, nhưng lại không ngờ Tiêu lão vẫn không coi mình là người ngoài.
Hương di khẽ cười một tiếng:
- Dược hiệu của lò thuốc này của Tiêu lão rất bá đạo, một người một đời chi có thể dùng một lần, tiểu thư nhà ngươi nếu dùng lần thứ hai thì kinh mạch sẽ chịu không nổi.
Dừng một chút Hương di lại nói:
- Ngươi đừng có cảm thấy áp lực tâm lý. Tiêu lão kỳ thực cũng rất coi trọng ngươi, chi có điều con đường ngươi theo đuổi không giống Luyện Đan Sư thôi.
- Lò thuốc này có tác dụng gì?
Dương Khai tò mò hỏi.
Hương di trầm ngâm một phen, kiên nhẫn giải thích:
- Theo như Tiêu lão nói có thể bản chất là để cải thiện kinh mạch của một người, để
cho các ngươi sau này tu luyện dễ rèn luyện nguyên khí, làm nguyên khí trớ nên tinh thuần.
- Việc này có liên quan đến việc luyện đan không?
Dương Khai nhíu mày, rõ ràng nhớ tới thời điểm lần đầu tiên tới đây gặp Tiêu lão, lão đã từng nói một câu.
- Con đường Luyện Đan Sư rất nhiều người đều đi nhầm, lão phu cũng lầm rồi.
Dương Khai đến nay còn nhớ rõ vẻ cô đơn và tiếc nuối trong giọng nói Tiêu Lão.
Hương di gật đầu:
- Có liên quan, Tiêu lão mấy năm gần đây mới tìm hiểu ra, chi có điều tỉnh ngộ quá muộn. Luyện Đan Sư cũng giống như người luyện võ, cần nguyên khí tinh thuần mới có
thể tạo ra được đan dược tốt, cho nên lão mới phải dùng cách khảo nghiệm đó để chọn đồ đệ.
Vén chút tóc bên mái, Hương di trầm tư một lát sau mới nói:
- Tiêu lão đã từng nói nếu thu đồ đệ sẽ dạy hắn một đạo lý.
- Đạo lý gì?
- Bất nhập thần du bất luyện đan.
Hương di cười khổ một tiếng:
- Có lẽ đây không phải chí lý, cũng không nhất định chính xác, nhưng đây là những gì Tiêu lão ngộ được khi luyện đan.
Bất nhập thần du bất luyện đan! Chẳng trách, bây giờ lão không truyền dạy Đổng Khinh Yên luyện đan thuật. Hơn một tháng nay lại có chút quan tâm đến việc tăng trướng cảnh giới của nàng.
- Nếu ngươi có tâm học luyện đan thuật thì chắc sẽ là nhân tài Tiêu lão khát vọng.
Hương di cười khổ.
Tiêu lão trước khi bồi dường được một Luyện Đan Sư thì muốn bồi dường được một Thần Du Cảnh, điều này yêu cầu các đệ tử của lão phải có theo đuối nhất định đối với võ đạo.
Mà Dương Khai lại hướng tới võ đạo hẳn nhiên là phù hợp với điều kiện.
- Tiêu lão cất nhắc rồi.
Dương Khai khẽ lắc đầu, trước khi thực lực của mình đạt tới trình độ nhất định, Dương Khai cũng không định phân tâm đi làm chuyện khác.
Luyện Đan Sư quả thật tôn quý, cũng làm cho thế nhân kính ngường, nhưng đây không phải con đường Dương Khai theo đuổi.
- Đúng rồi, nghe nói ngày hôm qua ngươi đánh ba đệ tử của Đoan lão trướng môn hạ ở Vân Lai Đỉnh?
Hương di đổi đề tài, sợ Dương Khai lúng túng.
Dương Khai đỏ mặt vò đầu bứt tai ngập ngừng.
- Ta không biết bọn họ nói so tài là so đến thuật luyện đan
Hương di mún miệng cười, vai run rẩy, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói:
- Hiện ở bên ngoài đồn đại đệ tử đến Vân Ẩn Đỉnh thuật luyện đan không lớn nhưng đánh nhau rất lưu manh.
- Chưa mang đến phiền toái gì cho Tiêu lão chứ?
Dương Khai có chút áy náy.
Hương di lắc đầu:
- Không có, ngươi cũng không đả thương bọn họ, chi có điều sáng nay có người đến đây thông báo một tiếng thôi. Tuy nhiên lần sau chú ý chút, đừng chưa biết nguyên do đã động thủ với người ta.
- Nhất định rồi.
Dương Khai liên tục gật đầu.
Việc làm không phải này, mỗi khi nhớ tới đều khiến người ta đỏ mặt.