VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Đến lượt chúng ta rồi!

Dương Khai thu hồi ánh mắt dừng ở trên không trung, nhẹ nhàng nói với Tô Nhan.
Tô Nhan khẽ gật đầu, vén mái tóc lên bên tai, hé miệng cười nói:

-Đây hình như là lần thứ ba chúng ta kề vai chiến đấu!
-Lần thứ ba?

Dương Khai ngạc nhiên.
-Chàng quên rồi sao?

Tô Nhan quay đầu nhìn hắn nói:

-Lần đầu tiên là ở trong Truyền Thừa Động Thiên chàng đã cứu ta một mạng, lần thứ hai là ở dưới Khốn Long Giản chàng đoạn hậu, đây là lần thứ ba.
-Lần đầu tiên cũng phải tính?
-Đương nhiên phải tính.

Tô Nhan hạnh phúc cười, nhẹ giọng nói:

-Hai lần trước là chàng giúp ta, lúc này đây là ta đến giúp chàng!
Dương Khai quay đầu sang nhìn nàng, ha hả cười cười gật đầu nói:

-Tốt!
Nhìn thấy hai người vẻ mặt vân đạm phong khinh thì thầm to nhỏ giống như là đang liếc mắt đưa tình, Khang Trảm cùng Thu Tự Nhược đều tức đến méo miệng.
Bọn họ cảm thấy mình hoàn toàn bị khinh thị.
Khuôn mặt âm lãnh phất phất tay, bốn vị cường giả Thần Du cảnh ngũ tầng của Khang gia cùng Thu gia bước đến trước mặt Dương Khai cùng Tô Nhan.
Động tác của bọ họ không nhanh không chậm, thần sắc trên mặt cũng lạnh nhạt tự nhiên, hiển nhiên đối với việc bắt lấy Dương Khai đã có mười phần tin tưởng.
Khoảng cách trăm trượng nhanh chóng rút ngắn.
Nụ cười trên mặt Dương Khai dần dần thu liễm, thần sắc ngưng trọng nhìn bốn cao thủ đang đi đến.
Bốn người này cũng không phải Thần Du cảnh ngũ tầng bình thường, đây là Thần Du cảnh của Bát đại gia, mỗi một người đều có thủ đoạn cao siêu.
-Ta hẳn là có thể ứng phó một người.

Tô Nhan cau mày lại, cũng cảm nhận áp lực không nhỏ từ bốn người kia.
-Ta cũng vậy.

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, chỉ dựa vào thực lực bản thân, quả thật chỉ có thể làm được như thế. Nhưng nếu như xuất mọi thủ đoạn, như vậy thì không nói trước được.
Bốn người đi đến trước mặt Dương Khai khoảng mười trượng liền dừng chân lại, rồi khách khí ôm quyền nói:

-Cửu công tử, đắc tội.
-Sinh tử tự chịu a.

Dương Khai nhếch miệng cười cười.
Lời nói cuồng vọng làm cho bốn người sắc mặt trầm xuống, một người trong đó quát lạnh nói:

-Cửu công tử cứ việc ra tay.........
Lời còn chưa nói xong thì hai người Dương Khai cùng Tô Nhan đã đồng thời động thủ.
Một cỗ nóng rực như lửa, một cỗ băng hàn thấu xương, hai đạo năng lượng hoàn toàn bất đồng đồng thời phát ra, không có sự bàn bạc trước, không có liên hệ trên ngôn ngữ, ràng buộc tâm linh khiến hai người đều có thể hiểu rõ ý niệm cùng ý tưởng trong đầu đối phương.
Chân nguyên nóng rực như lửa phả vào mặt, như lửa cháy hừng hực thiêu đốt bao phủ vị trí của bốn người. Nhận thấy được lực lượng tinh thuần mênh mông chứa trong chân nguyên, bốn người cũng không khỏi thần sắc khẽ biến, bây giờ mới biết Dương Khai lúc trước có thể cùng Liễu Khinh Diêu bất phân thắng bại cũng không phải là do may mắn.
Hắn có thực lực cùng vốn liếng này!
Tại nơi lửa cháy đi qua, từng đạo băng lăng sắc bén như lợi kiếm xếp thành một hàng, phát ra tiếng rít chói tai bắn tới bốn người.
Ngàn vạn băng lăng rạp như châu chấu, vô kiên bất tồi, mang theo hơi lạnh thấu xương, cơ hồ đem không gian che lấp làm cho bốn người không đường tiến thối.
Trong mỗi một băng lăng đều chất chứa hàn khí lãnh liệt đến cực điểm, lực trùng kích cực kỳ kinh người.
Băng lăng này là dùng Hàn Băng Kính Khí bên trong cơ thể nàng cô đọng thành, năng lượng trùng kích hình thành cho dù là cao thủ Thần Du cảnh xuất thân Bát đại gia cũng không dám khinh thường.
Tô Nhan vừa ra tay liền nổi bật lên.
Ngược lại chân nguyên nóng rực của Dương Khai dưới năng lượng khắc chế có vẻ có chút bé nhỏ không đáng kể .
Bên trong bốn người có hai người không hề động tay, hai người còn lại cũng đồng thời trầm quát một tiếng, thất thải quang mang từ trong cơ thể hai người phóng ra, ở trước mặt bọn họ hình thành một tầng phòng ngự mỏng manh, ở thời điểm chân nguyên nóng bức cùng băng lăng đánh tới liền đem toàn bộ cản lại.
Không chỉ như thế, hai người này còn vươn tay bắn ra từng đạo kính khí, lao đến đánh nát băng lăng đang phô thiên cái địa.
Một kích liên thủ đầu tiên của Dương Khai cùng Tô Nhan không hề có hiệu quả!
Trong khi bốn vị cao thủ Thần Du cảnh thả lỏng cảnh giác thì chân nguyên nóng bức cùng Hàn Băng Kính Khí bị đỡ lại lại bỗng nhiên đã xảy ra một sự giao hòa và biến hóa làm cho người ta không tưởng được, mà cũng huyền diệu đến cực điểm.
Công kích vừa rồi nhìn giống như sắp kết thúc lại đột nhiên biến thành mênh mông như nước, thay đổi hẳn hướng về bên này đè ép lại, tính công kích còn hơn vừa rồi một bậc, càng nhiều lực uy hiếp.
Bốn người sắc mặt đại biến, hai vị Thần Du cảnh chưa động thủ cũng vội vàng thi triển thủ đoạn.
Rầm rầm oanh………
Giống như sóng biển trùng kích, lần sau mạnh hơn lần trước, màn phòng ngự bảy màu mỏng manh của bốn vị cao thủ Thần Du cảnh bị dập nát, năng lượng nóng cùng lạnh bao vây lấy bốn người, để cho bốn người hoàn toàn trải nghiệm cái gì gọi là sự giày vò của Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên.
Khang Trảm cùng Thu Tự Nhược cũng một trận thất thần.
Một màn trước mắt làm cho bọn họ lập tức ý thức được chênh lệch của mình cùng Dương Khai rốt cuộc lớn như thế nào, trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác vô lực.
Đối mặt với Liễu Khinh Diêu, bọn họ còn có thể sinh ra ý niệm phấn khởi tiến lên trong đầu, chờ mong một ngày kia có thể đuổi kịp bước chân của Liễu Khinh Diêu.
Nhưng khi đối mặt với Dương Khai thì ý niệm này trong đầu không tài nào sinh ra được, chỉ có thể ngưỡng vọng nhìn lên.
Tâm tình uất ức cùng tự ti làm cho Khang Trảm lâm vào căm phẫn đến cùng, phẫn nộ quát:

-Không cần lưu thủ, Cửu công tử không dễ chết như vậy!
Bốn người đang ngăn cản năng lượng nóng lạnh trùng kích thần sắc lạnh lùng, cũng không lưu thủ nữa, điên cuồng ngưng tụ lực lượng, gầm lên một tiếng, đem bao vây của Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên xé mở ra một cái khe, nhất tề chạy ra, vũ kỹ, bí bảo, hết thảy đều đánh đến bên người Dương Khai.
Dương Khai vừa mới tế ra cốt thuẫn cắn nuốt vài đạo công kích, còn chưa kịp phản kích thì hai vị cao thủ của Khang gia đã tới gần dây dưa.
Khoảng cách gần như thế thì năng lượng cắn nuốt trong cốt thuẫn căn bản không thể làm ra phản kích.
Cùng với hai tiếng gầm rống, Bạch Hổ Ấn, Thần Ngưu Ấn được đánh ra, hung mãnh lao về phía hai người cắn xé.
Được một chút thời gian thở dốc, Dương Khai nhanh chóng lùi ra tạo khoảng cách với hai người, tranh thủ liếc nhìn bên phía Tô Nhan một cái, phát hiện nàng đang bị hai vị cao thủ Thu gia dây dưa, chật vật vô cùng.
Trong lòng căm tức, hắn cùng với Tô Nhan tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công có thể để cho hai người trong lúc kề vai chiến đấu phát huy ra thực lực bản thân vượt xa lúc bình thường, nhưng bốn người đối phương hiển nhiên cũng nhìn ra điểm này cho nên mới muốn tách hắn cùng Tô Nhan ra, muốn đánh bại từng người.
Nếu cứ như vậy đánh tiếp, mình lại có cốt thuẫn làm phòng ngự cũng không xuất hiện vấn đề, thủ đoạn của bọn họ có lợi hại cũng không mảy may làm thương tổn được mình, nhưng Tô Nhan bên kia chỉ sợ cũng tràn ngập nguy cơ .
Có ý muốn gấp rút tiếp viện cho Tô Nhan, nhưng hai người của Khang gia lại gắt gao dây dưa với Dương Khai, một tấc cũng không rời.
-Hẳn là không thành vấn đề.

Mắt thấy thế cục chuyển biến tốt đẹp, Khang Trảm mới yên lòng nhẹ nhàng gật đầu.
Thu Tự Nhược cũng là âm thầm lau mồ hôi lạnh, cười khổ nói:

-Không nghĩ tới thủ đoạn của Cửu công tử lại kinh người như thế.
-Hắn lợi hại thì ta có thể hiểu được, nhưng nữ tử này là ai? Tại sao cũng lợi hại như vậy?

Khang Trảm nhìn chăm chú vào Tô Nhan, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
-Nữ nhân kia đối với Dương Khai khẳng định là rất trọng yếu.

Nam Sênh hắc hắc cười một tiếng, trên mặt có chút rục rịch.
Nếu như muốn trả thù Dương Khai, tự nhiên là phải cho hắn một lần giáo huấn khắc cốt minh tâm, thống khổ cả đời.
Nữ nhân này nếu là không cẩn thận bị hai vị cao thủ Thu gia giết đi, vậy mới thú vị! Trong lòng Nam Sênh âm thầm chờ mong, tuy biết rằng điều này rất khó phát sinh, nhưng vẫn không khỏi có suy nghĩ như vậy.
Thậm chí y còn nghĩ mình có cần lên phụ một tay tạo chút tình huống đột phát hay không.
Nhưng vừa thấy thực lực mạnh mẽ của nàng, Nam Sênh vẫn là có chút nản lòng. Thực lực của y không cao, lên cũng không giúp ích được gì.
-Nam công tử, mục đích của chúng ta lần này chính là bắt Dương Khai.

Khang Trảm nhìn ra ý niệm trong đầu y, cảnh cáo một tiếng.
-Hắc hắc, ta biết.

Nam Sênh gật gật đầu.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, bốn vị Thần Du cảnh đã áp chế Dương Khai cùng Tô Nhan gay gắt hơn.
Cao thủ xuất thân từ siêu cấp thế lực quả là không đơn giản, mặc dù chỉ là hai vị Thần Du cảnh ngũ tầng, cũng làm cho Dương Khai bó tay bó chân. Hai người bọn họ luôn gắt gao bám lấy mình, để cho mình căn bản không có cách nào tiếp viện cho Tô Nhan, cũng không có cách nào đem năng lượng cắn nuốt trong cốt thuẫn phóng xuất để phản kích, chỉ có thể bị động phòng ngự.
Mắt thấy bên phía Tô Nhan thế cục càng ngày càng bất ổn, thần sắc của Dương Khai dần dần âm lãnh xuống.
Cốt thuẫn vẫn phụ trách phòng ngự trên tay đã biến mất không thấy, đổi lại là một mặt gương màu sắc cổ lão.
Bên trong tấm gương tản ra hàn ý lạnh thấu xương, trên mặt gương thậm chí còn có một ít hình ảnh tuyết trắng như ẩn như hiện.
Một đoàn khí tức nguy hiểm từ trong gương phát ra.
Phát hiện ra sự việc không hay, thần sắc của hai vị cao thủ của Khang gia đều khẽ biến, vội vàng vọt đến bên cạnh Dương Khai có ý muốn quấy nhiễu động tắc của hắn.
Nhưng vẫn muộn một bước.
Bên trong tấm gương bỗng nhiên lan ra một tầng sóng gợn, theo hướng sóng gợn khuếch tán ra, hàn ý lạnh như băng trong nháy mắt đã bao phủ một mảnh thiên địa.
Xôn xao………
Một cái kết giới rộng lớn phong tuyết đầy trời, giống như một cái bát lớn úp ngược bỗng nhiên xuất hiện tại trên mặt đất, bao phủ cả chiến trường chiến đấu kịch liệt của Dương Khai, Tô Nhan cùng bốn vị Thần Du cảnh Khang gia, Thu gia vào trong đó.
-Huyền cấp bí bảo!

Khang Trảm thất thanh kinh hô, đưa mắt nhìn lại, ngoài một mảng tuyết trắng ra thì không còn thấy gì nữa.
Ở bên trong kết giới chỉ có phong tuyết đầy trời, chỉ cần liếc mắt một cái liền làm cho người ta kìm lòng không được, sinh ra một loại cảm giác lạnh thấu xương, chứ đừng nói tới việc bản thân ở trong đó.
Mấy toà kỳ phong ở bên trong kết giới như ẩn như hiện, phủ kín một màu trắng bạc.
-Tại sao lại là một kiện Huyền cấp bí bảo?

Khang Trảm sắc mặt xanh mét. Tuy rằng biết được Dương Khai ngoài mặt cốt thuẫn kia ra còn có một kiện Huyền cấp bí bảo và cũng đã sớm có phòng bị, nhưng y như thế nào cũng không nghĩ đến lại là loại hình này.
Khi tế ra một kiện bí bảo như thế này tương đương với việc đem chiến trường giao chiến của song phương ngăn cách bên trong kết giới, không phân thắng bại tuyệt đối không thể đi ra.
Mà là chủ nhân của bí bảo, Dương Khai ở bên trong đó tác chiến không thể nghi ngờ là có được ưu thế tuyệt đối!
Thuộc tính của bí bảo này tựa hồ giống với thuộc tính công pháp của nữ tử kia tu luyện!
Trong phút chốc, Khang Trảm liền ý thức được tình huống không ổn.
Uy năng của Huyền cấp bí bảo y cũng đã được nhận thức sâu sắc. Thân là công tử của Trung Đô Bát đại gia, trên người y tự nhiên cũng có bí bảo cấp bậc Huyền cấp.
-Nhanh chóng đánh vỡ phòng ngự của bí bảo này!

Khang Trảm nhanh chóng hạ lệnh, cùng Thu Tự Nhược hai người dẫn một đám người nhanh chóng chạy như bay lên phía trước.
Bên trong thế giới trắng bạc, Dương Khai cùng Tô Nhan cuối cùng lại hội tụ cùng nhau.
Nhìn cảnh sắc tuyết trắng bốn phía, còn có băng sơn nguy nga kia, Tô Nhan không khỏi hít sâu một hơi, bộ ngực sữa no đủ lay động tạo ra một đường cong mê người, trên mặt xuất hiện thần sắc cực kỳ kích động.
Hòa mình vào bên trong đó, nàng giống như là ở trên thiên đường, tự thân chân nguyên vận chuyển so với bình thường không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.

Bình luận

Truyện đang đọc