VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Trước phủ Dương Chiếu, lặng ngắt như tờ.

Vô số ánh mắt đang ghìm chặt vào Dương Khai, vô số vẻ mặt phấn khích tột đỉnh.

Lần tấn thăng này của Dương Khai khiến chúng nhân phải rúng động, không nói nên lời.

Bất kỳ ai cũng đang khư khư một mối nghi hoặc, chú mục vào Dương Khai, thần sắc không chút biểu cảm.

Thăng lên Thần Du Cảnh, có thể gây nên dị tượng như đại nạn giáng lâm sao? Một võ giả vừa đột phá đến Thần Du Cảnh, khai tịch thức hải, có thể sở hữu sức mạnh thần thức to lớn, dày đặc như thực thể vậy sao?

Những ai chứng kiến tất thảy điều này, cơ hồ đều không thể lý giải được.

Trung Đô đệ nhất công tử Liễu Khinh Diêu, vẫn luôn phẳng lặng một cõi lòng, cuối cùng cũng nở nụ cười cạn khô. Y phát hiện, Dương Khai lúc này tạo cho y một áp lực vô cùng lớn, khiến y có tâm trạng không thể đối kháng với hắn, dường như dựa vào công lực hiện tại, đến tư cách chạm vào vạt áo của hắn cũng chẳng có.

Vẻ mặt chua xót, Liễu Khinh Diêu nhẹ giọng nói với Dương Uy đang đứng kế bên:
- Đại thiếu gia, huynh nói đúng, lão cửu nhà các huynh thành tựu lớn hơn ta nhiều.

Nói xong, y lại lắc đầu:
- Đúng là tên quái vật!

Dương Uy ngạo nghễ ra mặt.

Các cường nhân Bát đại gia nhíu chặt mày, thần sắc ngưng trọng đến cực điểm.

Nếu không phải họ biết Dương Khai mới đột phá lên Thần Du Cảnh nhất tầng, thì có khi còn không nhìn ra hắn nông sâu tới đâu. Sức mạnh thần thức khủng khiếp đó ngăn cách mọi con mắt dòm ngó của tất cả, phát hiện này, khiến họ đều phải kinh sợ.

Có thể ngăn họ dò la, điều này đã chứng tỏ sức mạnh thần thức hiện tại của Dương Khai không hề thua kém họ, tối thiểu cũng bên tám lạng người nửa cân, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.

Hắn làm được bằng cách nào?

Hắn tu luyện ra sao?

Mấy người bọn họ, ai cũng tuổi trên trăm, tu luyện thần thức đã vô vàn năm,. Vậy mà nay, sức mạnh thần thức lại chỉ ngang với một tên thiếu niên chưa tròn hai mươi tuổi.

Tám người họ, ai cũng đều bất giác cảm thấy hổ thẹn.

- Bây giờ tiểu tử này là người hay là ma, ta nghĩ chắc là Dương huynh có thể nhìn ra đúng không?
Lăng Thái Hư cười tít mắt chặn họng Dương Lập Đình.

Lúc này, khí tức trên người Dương Khai rất bình lặng, không có chút dao động chân nguyên nào lọt ra, cũng không còn trạng thái tà khí đầy người như lúc trước, đôi mắt hắn trong veo, trắng đen rõ ràng, bình thường hơn bao giờ hết, ngoại trừ sức mạnh bất thường ở hắn mà thôi.

Nếu vẫn còn muốn đổ tội vạ tẩu hỏa nhập ma lên đầu hắn, thì Dương Lập Đình đúng là mù thật rồi.

Hừ một tiếng lạnh tanh, Dương Lập Đình nói:
- Lúc này hắn có thể khôi phục thần trí, có lẽ cũng chỉ nhờ may mắn thôi. Rồi sẽ có ngày hắn không thể khống chế nổi sức mạnh của mình. Đến lúc đó, chớ trách lão phu không nương tay!

Dứt lời, lão hóa thành một luồng lưu quang, phóng thẳng về Phong Thần Điện.

Lão không muốn tiếp tục lưu lại nữa. Thân là thái thượng trưởng lão của Dương gia, mà có cảm giác lần này vào vai kẻ đại ác nhân vậy.

Lão chỉ nghĩ cho danh dự của gia tộc, không muốn Dương gia xuất hiện kẻ tà ma, nhưng đã không thanh toán được, lại còn bị không ít người căm ghét.

Dù Dương Lập Đình tâm lý có tốt đến đâu nữa, thì vẫn có đôi chút mất thăng bằng!

Dương Lập Đình đã đi, bảy người còn lại cũng không còn lý do tiếp tục ở lại, liền đồng loạt bỏ đi.

Trước khi đi, Thu Đạo Nhân cau mày nhìn Dương Khai, điềm đạm nói:
- Đừng tu luyện tà công nữa.

Lão béo nọ cũng cảnh tỉnh Dương Khai một câu:
- Nghe lời đi, tu luyện tà công không tốt cho ngươi đâu, với tư chất của ngươi, tu luyện bất cứ công pháp nào, về sau tiền đồ cũng đều rộng mở, không nhất thiết phải theo đuổi những phương pháp tốc thành.

Rõ ràng là lão béo này cho rằng, sở dĩ Dương Khai còn trẻ mà đã mạnh đến thế, là nhờ tu luyện tà công.

Tuy sự thật không phải vậy, nhưng suy cho cùng lão cũng có lòng tốt, Dương Khai chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không giải thích gì cả.

Hắn chưa từng tu luyện tà công, năng lượng tà ác trong cơ thể hắn cũng chỉ từ Ngạo Cốt Kim Thân mà ra.

Huống hồ, hắn không hề muốn phân rõ chính tà đến vậy, đó chẳng qua chỉ là đạo của mỗi người khác nhau thôi!

Sức mạnh, chung quy cũng là thứ do chính mình tu luyện nên, dùng sức mạnh này vào đâu mới là điều quan trọng nhất.

- Dương Khai, chúc mừng ngươi.
Thu Ức Mộng lên tiếng, tươi cười tiến đến.

Những người khác cũng vội vàng bước đến, tiếng chúc tụng vang rền.

Dương Khai mỉm cười nhìn chúng nhân, khẩn khoản nói:
- Đa tạ mọi người.

Hắn vẫn ý thức được rất rõ dù đang trong quá trình tấn thăng, rằng những người ở đây đã cố gắng vì hắn đến đâu, có được lời cảm tạ từ Dương Khai, chúng nhân đều xin nhận theo lý thường.

Lướt mắt khỏi chúng nhân, Dương Khai khẽ gật đầu với tám vị huyết thị.

Vào lúc này, tám vị huyết thị vốn uy phong lẫm liệt, ngạo nghễ với đời đều trắng bệch mặt, khí huyết mơ hồ.

Đây là cái giá phải trả cho việc thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật! Dù đã trả cái giá rất đắt, sau cùng vẫn chưa thể giao chiến với đám người Dương Lập Đình, nhưng phong thái cương quyết bảo vệ Dương Khai đến cùng không chút do dự đó cũng đã phát huy tác dụng không nhỏ.

Nếu họ không cứng rắn đến thế, đám người Dương Lập Đình cũng đã không nhượng bộ.

Dù bị suy nhược, nhưng tám vị huyết thị vẫn cười rất tươi.

Cuối cùng, Dương Khai mới hướng về Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai, cung kính hành lễ:
- Sư công, Mộng chưởng quầy!

- Đứng lên, đứng lên đi.
Lăng Thái Hư đưa tay ra đỡ, vuốt ve chòm râu dài:
- Con bình an là tốt rồi.

Mộng chưởng quầy khẽ hầm hè:
- Tiểu tử thối nhà ngươi, sau này đừng có rước phiền phức cho lão phu nữa đấy.

- Nhất định rồi.
Dương Khai gật đầu lia lịa, thời gian qua đã làm phiền Mộng Vô Nhai không ít lần, khiến hắn quả thật có chút áy náy.

Quay sang Lăng Thái Hư, Dương Khai hỏi:
- Sư công không đi nữa chứ?

Dương Khai trước giờ không hề biết Lăng Thái Hư đang ẩn náu trong Chiến Thành, cũng không biết rốt cuộc ông đến đây từ khi nào. Việc này e chỉ có Mộng Vô Nhai là biết sơ sơ chút đỉnh. Cả một thời gian dài không có chút tin tức gì của ông, nên lúc này, Dương Khai cũng yên tâm vô cùng.

Lăng Thái Hư gật đầu:
- Tạm thời ta chưa định đi.

- Vậy thì tốt rồi.
Dương Khai liền cười.
- Hôm trước đệ tử đã tìm ra Tô Nhan và các đệ tử khác rồi. Chắc là vài ngày nữa họ sẽ về đến Chiến Thành, có người ở đây thì đệ tử yên tâm rồi. Các đệ tử Lăng Tiêu Các phải để người dạy bảo mới ổn.

- Chớ có nịnh ta, lão phu chỉ ở lại bầu bạn với Mộng huynh thôi.
Lăng Thái Hư mỉm cười, quay sang nhìn Thu Ức Mộng, tự dưng nói:
- Ta có nhớ khí tức của nha đầu này, chính ngươi đã kéo người đến phóng hỏa tông môn của ta.

Thu Ức Mộng bối rối, muốn chui xuống lỗ trốn cho xong, quá luống cuống, bèn kéo Lạc Tiểu Mạn qua, mặt đỏ sượng:
- Muội ấy cũng có phần!

Lạc Tiểu Mạn sắp khóc đến nơi rồi...

Lúng túng mãi, không biết làm thế nào.

Lăng Thái Hư bật cười ha hả, không tiếp tục truy cứu nữa. Lúc này Thu Ức Mộng mới hiểu ông hoàn toàn không có ý đòi nợ gì mình, mà chỉ thuận miệng nói ra vậy thôi.

Dương Khai cười khì khì, ngoảnh đầu lại nhìn về nơi cách đó không xa, hít sâu một hơi, nói:
- Nhị ca, xin cáo từ.

Bên đó, Dương Chiếu xám xịt cả mặt, ơ thờ như người mất vía. Khi đoàn người của Dương Khai đã bỏ đi hết rồi, y cũng chẳng có chút phản ứng nào.

Dương Uy liếc nhìn y, chậm rãi lắc đầu. Y biết tỏng trong bụng, lần này lão nhị bị đả kích hơi thê thảm, e là nhất thời không thể chấp nhận nổi kết quả này.

Nam Sênh, Hướng Sở, y không giữ được. Dương Khai đã giết chết hai người đó ngay trước phủ đệ của y, ngay trước mặt y.

Đó còn là chuyện thứ yếu, biểu hiện lần này về nhân cách và tiềm năng của lão cửu mới là cái gây hoang mang nhất.

Một người lâm nạn, vô số người ra mặt vì hắn, ai làm được? Cho dù phải đối mặt với những cường nhân Thần Du Chi Thượng, những người đó vẫn quyết không lùi bước!

Đám võ giả ở phủ Dương Chiếu sẽ không đời nào vì Dương Chiếu đến thế, Dương Uy cảm thấy người ở phủ mình cũng không thể.

Lần này đâu chỉ riêng Dương Chiếu bị đả kích, mà cả Dương Uy cũng đau không kém gì, chỉ có điều, nếu so ra, khả năng chịu đựng của y cũng không tệ, ít ra thì chưa suy sụp trực tiếp.

Cuộc chiến đoạt đích này... có nhất thiết phải tiếp tục nữa không? Gương mặt luôn kiên nghị của Dương Uy bỗng nhiên chuyển thành hoang mang.

Đã diễn ra được tám, chín tháng, dựa vào hiện tại, bất kể là bản lĩnh cá nhân, tư chất thực lực, hay quan hệ giao thiệp, thì lão cửu cũng đều dẫn đầu.

Những huynh đệ khác, căn bản không có tư cách so sánh với hắn.

Có lẽ ban đầu, chúng huynh đệ đã dẫn trước Dương Khai, mạnh hơn hắn, nhiều võ giả hơn hắn. Nhưng càng về sau, phủ đệ của hắn đã trở thành một nơi khổng lồ, dưới sự lãnh đạo của hắn, đám võ giả đó đã sở hữu một nội lực không ai địch nổi!

Dương gia cần người như vậy làm gia chủ.

So sánh với hoàn cảnh và sức mạnh hiện tại này, đoạt đích chiến quả thật không cần phải tiếp tục nữa rồi.

Một tiếng thở dài, Dương Uy chợt thấy nản lòng thoái chí, nói lời cáo biệt với Liễu Khinh Diêu rồi cùng huyết thị của mình vội vã rời đi.

- Nhị công tử, hồi phủ thôi!
Vị huyết thị đơn đấu với Đường Vũ Tiên lúc trước khẽ giọng khuyên nhủ y.

Dương Chiếu vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt.

- Nhị công tử, đoạt đích chiến lần này, xin thứ cho phái ta không thể tiếp tục tham gia nữa.
Có một người trẻ tuổi bước đến trước mặt Dương Chiếu lên tiếng, sắc diện khổ sở, thần sắc hổ thẹn.

Nam Sênh và Hướng Sở chỉ đả thương một thủ hạ của Dương Khai thôi, vậy mà lại bị giết tức tưởi, đoạt đích chiến này còn tham gia làm gì nữa? Ai dám đối địch với Dương Khai?

Hai vị huyết thị liền lạnh mặt, định quát gầm lên, nhưng rồi lại nhẫn nhịn.

Đứng ở lập trường của bọn họ, hai vị huyết thị cũng có thể hiểu họ phải khó khăn thế nào mới đưa ra lựa chọn này. Biết bao công sức trong thời gian dài đến vậy, lại thoái lui trong thời điểm quan trọng này, chẳng những không được lợi lộc gì, thậm chí còn phải gánh lời bêu rếu. Nhưng nếu so với tính mạng bản thân, thì những cái này có là gì?

Hai vị huyết thị có thể coi khinh sự yếu hèn của họ, nhưng không thể lên tiếng chỉ trích họ đẩy người đang ngã, bèn để cho họ đi khi Dương Chiếu vẫn còn thả hồn vía về đâu.

- Xin cáo từ.
Người nọ nói xong, chẳng còn mặt mũi nào ở lại nữa, liền dẫn thuộc hạ của mình hối hả rời đi.

- Nhị công tử, xin thứ lỗi, bọn ta cũng không thể tham gia được nữa.
Lại có người tiến đến, nói lời cáo từ rồi lập tức bỏ đi.

Trước sau chưa đầy thời gian một chén trà, thế lực võ giả ở phủ Dương Chiếu đã thu hẹp khủng khiếp, khoảng phân nửa lực lượng đã bỏ đi.

Mỗi một thế lực trước khi đi, đều chào Dương Chiếu một tiếng, nhưng y cứ im như thóc, như thể không nghe thấy gì.

- Còn ai muốn đi nữa? Muốn thì mau đi đi!
Một vị huyết thị trong đó cố nén lửa giận, lạnh lùng quát.

Lập tức có mấy thế lực vẫn chần chừ nãy giờ liền rời đi.

- Không còn ai muốn đi nữa à?
Hai vị huyết thị lướt nhìn qua chúng nhân, ánh mắt lạnh tanh.

Tất cả đều đứng thẳng thớm.

- Tốt.
Hai vị huyết thị nọ khẽ gật đầu, mặt lộ vẻ hài lòng, nhìn những người chịu ở lại với cặp mắt khác.

Nhưng Dương Chiếu vẫn như kẻ lạc mất hồn vía.

ent--> ồi.

h chóng chạy lại đây.

Rầm rầm rầm oanh...

Bảy người giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, mang theo hơi thở cuồng bạo, vừa mới hạ xuống đã xếp thành một hàng, che trước mặt đám người Đổng Khinh Hàn.

Hai mắt lão mập họ Đổng lập tức tỏa sáng, tâm tình đang bị đè nén không khỏi buông lỏng đi một ít.

Bởi vì bảy người vừa tới không phải ai khác, chính là bảy vị huyết thị không đủ tư cách để tham dự đoạt đích chi chiến của Dương Khai phủ!

Lần lượt là Phong Vi Thủ, Khúc Cao Nghĩa, Tiêu Thuận, La Hải, Nghiêm Lệnh Hành, Ngô Câu, Phó Thông. Một người cũng không thiếu, tất cả đều đã tới.

Bình luận

Truyện đang đọc