VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Hình như vì Dương Khai hỏi quá nhiều, nên Hoàn Nhi cũng hết hứng dẫn hắn đi chơi nữa. Tức tối đi về thạch thất, Hoàn Nhi vứt Dương Khai lại rồi biến mất tăm.

Nhớ lại chuyện diễn ra trong nháy mắt khi nhìn thấy bức tượng Đại Ma Thần, Dương Khai lắc đầu nghi hoặc.

Hắn không biết đó là ảo giác hay là gì, muốn tra cứu cũng không có căn cứ nào, đành thây kệ.

Hai ngày sau, đang tĩnh tọa, Dương Khai chợt phát giác một nguồn sóng năng lượng bí hiểm truyền lại từ gần đó. Mở bừng mắt ra, liền thấy Lệ Dung và Hàn Phi cùng đến.

Dương Khai chau mày, không hiểu sao cả Hàn Phi cũng đến, lên tiếng hỏi:

- Thứ đó đâu?

Lệ Dung lắc đầu:

- Bọn ta không nắm giữ. Nếu cần thì ngươi phải tự đi lấy.

- Tự đi lấy?

Dương Khai ngạc nhiên.

- Ừ, đó cũng là lý do tại sao ta bảo ngươi chờ hai ngày. Hàn Phi thống lĩnh sẽ hộ tống ngươi đến đó.

Lãnh địa của Hàn Phi ở cạnh Ma Thần Bảo, Lệ Dung truyền tin gọi nàng đến đây nên mới mất hai ngày này.

Dương Khai liếc mắt nhìn nữ tử lạnh lùng đó, khẽ gật đầu, ngoan ngoãn không hỏi gì thêm.

- Chuẩn bị đi rồi chúng ta xuất phát ngay bây giờ.

Hàn Phi cũng không nhiều lời, bảo Dương Khai.

- Không có gì cần phải chuẩn bị cả.

- Vậy thì đi thôi.

Hàn Phi nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

- Đi đường cẩn thận đấy.

Lệ Dung dặn dò.

Dương Khai khẽ xua tay, theo Hàn Phi đi ra ngoài.

Ra khỏi thạch thất, Hàn Phi tung mình hóa thành một luồng sáng rồi biến mất. Dương Khai khịt khịt mũi, đứng y tại chỗ không động đậy.

Lệ Dung nhìn hắn đầy hiếu kỳ, vẻ mặt hồ nghi.

Một lúc lâu sau, Dương Khai vẫn không nhúc nhích, Hàn Phi buộc phải bay trở về, chau mày bực mình:

- Ngươi làm gì vậy? Sao không đi theo ta?

- Ta nói rồi, ta không còn bao nhiêu chân nguyên để phung phí nữa. Bay kiểu này, há chẳng phải sẽ lãng phí rất nhiều chân nguyên hay sao?

Dương Khai tỏ ra chán chường.

- Thế ngươi muốn sao đây?

Hàn Phi khẽ nhíu mày.

- Ngươi đưa ta đi đi.

Dương Khai nói rất nghiêm túc. Hàn Phi nghe vậy, lập tức nổi cáu:

- Ngươi thật to gan, dám bắt ta đưa ngươi đi ư?

- Không phải ta muốn đè đầu cưỡi cổ ngươi, cũng không phải đang dựa dẫm thân phận. Đó chỉ là chọn lựa đúng đắn nhất mà thôi.

Dương Khai nghiêm mặt nói.

Lệ Dung nhíu mày, khẽ gật đầu ra hiệu với Hàn Phi.

Hàn Phi nghiến răng, im lặng phất tay đánh ra một luồng năng lượng bao trùm lấy Dương Khai, đưa hắn bay vút về phương xa.

Suốt dọc đường không nói tiếng nào, Hàn Phi là người lạnh lùng, trầm tĩnh ít nói, Dương Khai cũng biết nữ tử như nàng sẽ không tỏ ra thân mật với người lạ, nên cũng chẳng tự chuốc vạ vào mình, suốt cả chuyến đi, hắn chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng hắn nhạy bén phát giác ra được, Hàn Phi hình như cũng khá để tâm tới hắn. Có một nguồn năng lượng thần thức bí mật vần quanh người hắn, hình như để dò la gì đó nhưng mãi chẳng tìm được cái mình muốn.

Thế giới trong Tiểu Huyền Giới rất khác với bên ngoài. Ở đây nhật nguyệt bất phân, ngày đêm hỗn độn, đất đai rộng lớn mà cằn cỗi, như thể một cọng cỏ cũng không mọc nổi, rất ít có dấu vết của sinh vật.

Nhưng thi thoảng vẫn có thể nhìn thấy vài con yêu thú.

Dọc đường lao đi vùn vụt, cả chuyến đi im như tờ, chẳng biết đã bay được bao lâu rồi, không khí dần dần nóng nực hơn, nhận thấy điều này, Dương Khai liền phấn chấn!

Hơi nóng đó chính là năng lượng thuộc tính Dương mà hắn khao khát.

Hơn nữa dần dần, năng lượng này xuất hiện mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một dày đặc, hình như ở phía trước, có một nguồn năng lượng thuộc tính Dương khổng lồ đang hội tụ.

Dương Khai không kìm được hớn hở mong đợi.

Tròn hai ngày sau, Dương Khai bỗng nhìn thấy ở tận đường chân trời xa xa, bầu trời như được nhuộm bởi một lớp sắc màu rực rỡ nguy nga.

Đến đây, năng lượng thuộc tính Dương đã tràn ngập khắp đất trời. Dương Khai liền vận Chân Dương Quyết để hấp thụ thứ mình cần, Chân Dương nguyên khí.

Còn Hàn Phi thì lại phải thi triển công lực để đối kháng với năng lượng thuộc tính Dương.

Loại năng lượng này là khắc tinh của ma khí, dù có là người của tộc Cổ Ma cũng không thể tránh khỏi việc này. Có điều, cường nhân như Hàn Phi thì có thể không phải đếm xỉa đến đòn tấn công thuộc tính Dương.

Tiếp tục bay về phía trước được nửa ngày, năng lượng thuộc tính Dương càng thêm dày đặc. Hàn Phi dừng lại, cùng Dương Khai đứng giữa không trung, nhìn xuống bên dưới.

Phía dưới, có một ngọn núi cao sững sững, miệng núi mở rộng, khủng khiếp như miệng thú, tận sâu trong miệng núi, Dương Khai có thể nhìn thấy dòng dung nham đỏ rực đang quay cuồng.

Năng lượng tính Dương quá dày đặc, nham thạch ở đây đều đã bị nung chảy thành những thứ như dung nham.

Thi thoảng còn có từng dòng dung nham trào ra từ miệng núi, chảy xuống dưới.

Hơn nữa, vào lúc này, Dương Nguyên Ấn ở lồng ngực Dương Khai đang đập thình thịch liên hồi, như thể rất thích thú.

Dương Nguyên Ấn chỉ có phản ứng với năng lượng thuộc tính Dương. Dương Khai chưa bao giờ thấy Dương Nguyên Ấn dao động dữ dội đến vậy. Điều này cho thấy, năng lượng thuộc tính Dương ở bên dưới mạnh đến mức nào.

- Đây chính là đích đến.

Cuối cùng thì Hàn Phi cũng lên tiếng.

- Phía dưới là năng lượng thuộc tính Dương cực kỳ nồng, hẳn là có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi. Hơn nữa, theo ta được biết, bên dưới dòng dung nham đó, còn có quặng Dương Tinh rất lớn. Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ việc đào bới, tộc Cổ Ma bọn ta không cần đến những thứ này đâu.

Dương Khai khẽ gật đầu.

- Ta đưa ngươi xuống, tìm một chỗ thích hợp cho ngươi tu luyện trước đã.

Hàn Phi nói xong, liền kéo Dương Khai bay xuống dưới.

Đối mặt với dòng dung nham đủ để nung chảy tất cả đó, nữ tử lạnh băng này vẫn không hề sợ sệt, một nguồn sức mạnh khiến Dương Khai kinh hãi bộc phát từ nàng, ép dung nham phải lách qua hai bên, chảy thẳng xuống dưới.

Tựa như một lưỡi kiếm sắc lẻm, những chỗ Hàn Phi đi qua, dung nham đều lũ lượt lui tránh.

Họ đi thẳng một mạch, không gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Còn phía trên, dung nham lại bao trùm. Dương Khai ngước lên nhìn, đã không còn thấy được đường về nữa.

Hắn lập tức ấn tượng sâu sắc với tu vi cao cường của nữ nhân này.

Cường nhân Nhập Thánh Cảnh, có thể xem là cao thủ bậc cao nhất. Có điều Dương Khai không rõ là nữ tử này rốt cuộc thuộc Nhập Thánh Cảnh tầng mấy.

Không biết đã đi xuống bao nhiêu trượng, trông Hàn Phi có vẻ hơi mệt mỏi, năng lượng thuộc tính Dương xung quanh quá nồng, đến nàng cũng không thể coi thường được.

Người nàng toát mồ hôi, một mùi hương say lòng vấn vít quanh chóp mũi Dương Khai, khiến hắn chợt hưng phấn.

Dường như đã nhận ra sự bất thường ở Dương Khai, Hàn Phi liếc hắn một cái lạnh ngắt, nàng bắt đầu hạ tốc độ lại, trầm giọng hỏi:

- Ở đây thế nào?

- Được rồi.

Dương Khai gật đầu.

- Vậy thì ngươi hãy ở đây tu luyện.

Hàn Phi nói rồi vung tay một cái, dung nham xung quanh liền bị tách ra, một cái hang chợt xuất hiện trên vách đá vừa đủ để Dương Khai ngồi khoanh chân trong đó.

Tiếp tục đánh ra mấy luồng năng lượng na ná cấm chế để cố định khoảng không gian này, Hàn Phi quẳng Dương Khai vào trong, lạnh lùng nói:

- Con người, ngươi chớ có giở trò bịp bợm gì, ngoan ngoãn ở đây hấp thụ khí Chân Dương mà ngươi cần. Một tháng sau ta sẽ đến đón ngươi.

- Ta biết rồi!

Hàn Phi lại liếc hắn một cái, rồi mới tung người bay lên trên, nhanh chóng biến mất tăm.

Đợi nàng đi khỏi, Dương Khai mới khẽ khàng hít vào một hơi, quan sát vị trí hiện tại của mình.

Nơi này rất an toàn, dù gì thì cũng là chỗ do cường nhân Nhập Thánh Cảnh tạo nên, dung nham cuộn chảy bên ngoài không thể nào xâm nhập vào được. Tuy Dương Khai không sợ những dòng nham thạch này, nhưng nếu bị cuốn vào trong, không tìm được phương hướng thì gay to.

Không nghĩ ngợi nữa, Dương Khai bắt đầu vận Chân Dương Quyết.

Quyết pháp vừa chuyển vận, hàng nghìn hàng vạn lỗ chân lông khắp người hắn đều giãn ra, như thể cá kình hút nước, nguồn năng lượng thuộc tính Dương vừa khổng lồ vừa dày đặc ở tứ bề lập tức ào vào người Dương Khai như điên cuồng.

Dương Khai sung sướng thấy rõ, như thể chưa bao giờ được thể nghiệm cảm giác ăn mòn tận linh hồn và xương cốt như thế này, hắn bất giác hừ một tiếng, cả người bỗng lâng lâng.

Tí tách...

Một tiếng vang vọng về từ nơi sâu thẳm trong tâm linh, trước sau mới chưa đầy ba mươi giây, một giọt Dương Dịch đã thành hình.

Hiện giờ tu vi của Dương Khai đã khác hẳn năm nào. Cả mức tinh thuần và độ nồng của chân nguyên đều vượt gấp mấy chục lần ngày trước.

Điều này cũng có nghĩa là, muốn cô đọng một giọt Dương Dịch, hắn phải hấp thụ mức năng lượng thuộc tính Dương nhiều hơn mấy chục lần so với lúc trước.

Dù vậy, vẫn có thể tạo thành một giọt trong thời gian ngắn đến thế.

Tốc độ cực nhanh này vượt ngoài sức tưởng tượng của Dương Khai.

Môi trường ở đây rất thích hợp cho hắn tu luyện.

Tí tách...

Tí tách...

Những tiếng động nhỏ cứ vang lên không ngớt, Dương Khai vui mừng khôn xiết, quên đi hết mọi vật xung quanh, và cũng quên luôn cả dòng thời gian đang dần trôi.

Dưới đáy ngọn núi cao đồ sộ, dung nham chảy cuồn cuộn, Dương Khai say sưa tu luyện.

...

Cách Ma Thần Bảo nghìn dặm về phía đông, lãnh địa của một trong Tứ đại thống lĩnh, Chử Kiến.

Lúc này, trong Đại Điện, Chử Kiến đang nghe một gã tâm phúc bẩm báo, chốc sau, y nheo mắt lại, nét hưng phấn lộ rõ mồn một:

- Ngươi nói, tên dị tộc đó đã đi khỏi Ma Thần Bảo?

- Dạ, đại nhân. Hắn được Hàn Phi thống lĩnh đưa đi rồi.

Gã tâm phúc đó liền đáp.

- Có biết là đi đâu không?

- Hình như là đi về hướng Hỏa Sơn.

- Hỏa Sơn...

Chử Kiến chau mày, dĩ nhiên là y biết Hỏa Sơn là nơi nào. Đó là cấm địa của tộc Cổ Ma, là nơi mà cả Tứ đại thống lĩnh cũng không muốn đặt chân đến.

Thật ra thì không phải họ sợ nguy hiểm về tính mạng, mà bản năng khiến họ xa lánh dương khí ở đó.

- Đi Hỏa Sơn làm gì chứ?

Chử Kiến nhíu chặt mày, không hiểu nổi nguyên do.

Nếu không có mục đích đặc biệt, thì làm gì có chuyện Hàn Phi đưa tên con người này tới đó.

- Đại nhân, đây là cơ hội hiếm có, chúng ta có nên...

Gã tâm phúc đó ngập ngừng hỏi.

Chử Kiến nheo hai mắt lại, một tia hàn quang chợt lấp lóa, y cười khẩy:

- Ta ắt tự biết là cơ hội hiếm có. Cũng được, mời tên dị tộc đó tới lãnh địa của ta làm khách vài hôm đi!

Quanh Dương Khai có đủ mọi tin đồn, Chử Kiến cũng chú ý đến hắn mọi lúc, và biết thuật luyện đan của hắn đã tiến bộ không ít.

Chử Kiến vẫn luôn muốn soán ngôi Lệ Dung, nếu lần này bắt được tên dị tộc đó về lãnh địa của mình, bồi dưỡng hắn luyện được đan dược Thánh cấp, thoát khỏi xiềng xích nơi này, thì y sẽ được tộc nhân ủng hộ, đến lúc đó, Lệ Dung không thể không thoái vị nhượng chức.

Hơn nữa, Chử Kiến cũng biết, phía Lệ Dung không còn lại bao nhiêu dược liệu nữa. Còn chỗ y thì tích trữ được không ít, tên dị tộc đó muốn tiếp tục luyện đan, thì buộc phải đến lượt y cung cấp dược liệu.

Như nhìn thấy trước được ngày đó, ánh mắt Chử Kiến đầy sự mong đợi và phấn khích, y liền bắt tay vào sắp xếp.

Bình luận

Truyện đang đọc