VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

-Làm cái gì vậy?

Dương Trấn khẽ quát một tiếng, không vui nhìn Trình Bách Luyện:

-Lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn giữ cái bộ dạng ấy còn ra thể thống gì nữa!

Trình Bách Luyện cũng làm như không nghe thấy, hai con mắt trợn tròn, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn vui sướng và cả khiếp sợ, sau một cái chớp mắt đã quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Dương Khai. Ngay sau đó, thân hình thoáng dao động, đã trực tiếp vọt đến trước mặt Dương Khai, vung tay một cái đã bắt được bờ vai của hắn, giống chiếc kìm sắt kẹp chặt lấy hắn, dường như sợ Dương Khai chạy mất, rồi dùng thanh âm run run nhè nhẹ hỏi:

- Tiểu tử, linh trận này... Ngươi có được từ chỗ nào?

Dương Khai nhíu nhíu mày, mơ hồ đã nhận ra cái gì, thần sắc lạnh nhạt nói:

-Dược Vương Cốc, Vân Ẩn Phong!

Thân mình Trình Bách Luyện nhẹ nhàng chấn động, trên mặt lộ làm ra thần thái kiểu như quả là như vậy, liên tục gật đầu:

-Ta biết ngay, ta biết mà...

Nói xong, lại ngưng trọng nhìn Dương Khai, trầm giọng hỏi:

-Ngươi cùng Tiêu đại sư có quan hệ gì?

-Không có quan hệ gì, chỉ là ta đã ở trên Vân Ẩn Phong hơn hai tháng.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, nói cực kỳ khiêm tốn.

Thần sắc Trình Bách Luyện đột nhiên âm u lạnh lẽo, ánh mắt mang theo vẻ không tốt nhìn Dương Khai, ở chỗ sâu trong đôi mắt có một chút hàn quang dần dần kéo dài, âm thanh lạnh lùng nói:

-Cái linh trận này là do ngươi trộm được?

Dương Khai lắc lắc đầu:

-Đại sư truyền thụ cho.

Trình Bách Luyện ngẩn ra, không biết vì sao người thanh niên trước mặt đã không có quan hệ gì với Tiêu đại sư, lại được đại sư truyền thụ cho hai bộ linh trận, tuy nhiên rất nhanh y lại cười rộ lên:

-Tốt, tốt, tốt, thuật luyện đan gì đó không thể trộm, không thể trộm, nếu là đại sư truyền thụ cho ngươi, như vậy thì không thành vấn đề.

Y hiển nhiên ngờ rằng Dương Khai cũng có giấu diếm gì đó, đứng ở trước công chúng không muốn thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Tiêu Phù Sinh.

Hai người đối thoại tuy chỉ có dăm ba câu, nhưng cũng khiến chư vị lão nhân của Trưởng Lão Điện nhìn ra được một tia bất thường.

Hai bộ linh trận mà Dương Trấn không phân biệt được... dường như có lai lịch không nhỏ!

-Tiền bối nhận ra được linh trận này?

Dương Khai thoáng có chút kỳ quái, nếu Trình Bách Luyện không phân biệt được hai bộ linh trận này, cũng sẽ không có biểu hiện thất thố như vậy. Nhưng mà hai bộ linh trận này do mình dựa vào lý luận của Luyện Đan Chân Quyết sáng tạo ra, y làm sao nhận ra được?

Nghe Dương Khai hỏi như vậy, đám người Dương Trấn đều đưa mắt nhìn sang Trình Bách Luyện, nhưng chỉ thấy vẻ mặt của y hiện ra vẻ suy sụp mất mát, lắc đầu cười khổ không ngừng, trong ánh mắt ẩn chứa một chút hồi ức, dường như lâm vào trong trầm tư.

-Ngươi nói đi, khốn kiếp!

Tính tình của Dương Trấn vốn nóng nảy, đợi nửa ngày cũng không thấy Trình Bách Luyện đưa ra lời giải thích, không khỏi tức giận mắng một câu.

Nếu là lúc bình thường, vị chủ tọa Luyện Đan Sư của Dương gia này đã sớm mở miệng mắng lại rồi. Nhưng giờ phút này y không có chút hứng thú làm như vậy, trầm ngâm thật lâu mới nói:

-Ba mươi năm trước, Dược Vương Cốc mở một đại hội luyện đan, ta từng có may mắn nhìn thấy nó, nhưng đáng tiếc đó chỉ là Bán Thiên Tàn Trận.

Thần sắc Dương Khai cứng ngắc, bỗng nhiên đã có chút hiểu được sao lại như thế này rồi.

-Lần đại hội luyện đan kia, kỳ tài xuất hiện lớp lớp, chúng tinh tập hợp! Lão phu qua ải chém tướng, liên tiếp đánh bại hơn mười đối thủ. Khí thế như cầu vồng thẳng hướng tới trận chung kết, nhưng cuối cùng lại bị thất bại thê thảm dưới tay một người, người kia chính là Tiêu Phù Sinh hiện giờ!

Trình Bách Luyện cười khổ nhìn Dương Khai,

-Tiêu đại sư kỳ tài ngút trời, chính là sinh ra để luyện đan, thua ở trên tay lão, cũng là không oan!

Dương Trấn ở vừa thọc tay vào ống áo vừa bĩu môi. Thân là người luyện võ, lão tự nhiên không hiểu đạo lí trong thuật luyện đan cao siêu như thế nào, cũng không hiểu sự tôn sùng và mối tương giao giữa các Luyện Đan Sư.

-Sau này chúng ta đều là những Luyện Đan Sư trẻ tuổi ưu tú nhất nên được an bài tiến vào Đan Thánh Phong, chiêm ngưỡng di tượng Đan thánh, từ đó tìm hiểu luyện đan chi đạo.

Trình Bách Luyện đem chuyện năm đó rủ rỉ kể hết,

- Ta cùng với Tiêu Phù Sinh, đồng thời từ trong di tượng của Đan thánh tìm thấy được Bán Thiên Tàn Trận, nhưng trước sau lại không thể thấy được toàn cảnh, cũng vì chuyện ấy mà hỗi hận mãi.

-Sau đó thì ta đến Dương gia, Tiêu Phù Sinh thì gia nhập vào Dược Vương Cốc, ha hả.

Trình Bách Luyện khẽ mỉm cười,

-Ba mươi năm qua, giữa ta cùng với Tiêu đại sư có nhiều thư từ lui tới, lúc ta rảnh rỗi, cũng thường đi đến Dược Vương Cốc, cùng lão nghiên cứu Bán Thiên Tàn Trận kia, ý đồ muốn khôi phục lại toàn bộ, nhưng hao phí ba mươi năm, vẫn không thể thực hiện được nguyện!

-Thương Vân Tà Địa tiến công Dược Vương Cốc từ bốn phía, Đan thánh di tượng cũng đã bị hủy! Lão phu nghĩ cả đời này rốt cuộc cũng không có cơ hội nhìn thấy bộ linh trận hoàn thiện nữa rồi, không nghĩ tới... Không nghĩ tới... Ha ha ha ha, chung qui hôm nay lại được toại nguyện!

Trình Bách Luyện ngửa mặt lên trời cười hô hố, cười xong thần sắc lại có chút chua xót:

-Tiêu Phù Sinh không hổ là Tiêu Phù Sinh, so với lão phu vẫn đi trước một bước, không ngờ rằng lão đã tu bổ được toàn bộ linh trận này, lão phu không bằng, đệ nhất thiên hạ Luyện Đan Sư, đúng là danh bất hư truyền!

Dương Khai không nghĩ tới, linh trận của mình lấy ra rõ ràng còn liên quan đến chuyện cũ. Ngay cả nhân vật cỡ như Tiêu Phù Sinh, năm đó cũng chỉ có thể tiếp xúc với Bán Thiên Tàn Trận, có thể thấy được Luyện Đan Chân Quyết bác đại tinh thâm cỡ nào.

Linh trận xuất hiện, dường như lí giải được khúc mắc cách đây ba mươi năm giữa hai vị đại Luyện Đan Sư.

Ở trong đó mặc dù có chút hiểu lầm, nhưng Dương Khai cũng không định nói toạc ra, hắn vốn muốn mượn danh tiếng của Tiêu đại sư để giải quyết ổn thỏa việc này.

-Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng rốt cuộc hai bộ linh trận có chỗ nào hữu dụng hay không?

Dương Trấn có chút không kiên nhẫn hỏi một câu.

-Nói nhảm.

Trình Bách Luyện hừ nhẹ một tiếng,

-Làm sao lại vô dụng được? Đây là linh trận lấy được từ Đan thánh di tượng đấy, là chí bảo của Đan thánh lưu lại, đương nhiên sẽ hữu dụng!

-Giá trị của nó như thế nào?

Dương Trấn khịt mũi một cái.

-Không thể đánh giá!

Thần sắc Trình Bách Luyện nghiêm túc đến cực điểm.

Sắc mặt của chư vị trưởng lão không khỏi quái dị, đồng loạt đứng lên. Dương Khai lấy ra hai bộ linh trận, sự cống hiến đối với Dương gia có thể nói là quá khổng lồ, ngay cả Dương Trấn cũng không biết nên ghi nhớ công lao của hắn như thế nào cho đúng.

-Linh trận này ta cầm, lão phu phải nghiên cứu thật tốt mới được.

Trình Bách Luyện như cây khô gặp mùa xuân, nét mặt già nua cười như nở hoa, như nhặt được chí bảo, đem hai khối ngọc nắm trong lòng bàn tay.

-Cầm đi, nhưng không được tiết lộ ra ngoài, quy củ của Dương gia ngươi cũng biết rồi đấy.

Thần sắc của Dương Trấn nghiêm túc dặn dò.

Trình Bách Luyện đảo cặp mắt trắng dã,

-Lão phu ở Dương gia đã ba mươi năm, người trong nhà đều sống ở đây, nặng nhẹ trong đó ta còn không biết rõ sao?

Dương Trấn lúc này mới khẽ gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng.

Trình Bách Luyện quay đầu nhìn Dương Khai, không tiếp tục khinh miệt và khinh thị như lúc trước nữa mà hòa ái hỏi:

-Tiểu tử ngươi tên là gì vậy?

Dương Khai báo tính danh.

Trình Bách Luyện thân thiết vỗ vỗ bờ vai của hắn:

-Ta nhớ kỹ ngươi rồi, về sau có thời gian thì hãy tới nhà của ta, ta mời ngươi uống trà!

Nói xong, chắp hai tay sau lưng, bước đi mạnh mẽ, khí thế cực kì hiên ngang rời đi.

Chư vị trưởng lão trong điện ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời sinh ra một loại cảm giác không quá chân thật.

Trình Bách Luyện mời tiểu tử kia đến uống trà...

Dường như ngay cả đám lão gia trong Trưởng Lão Điện, vị chủ tọa Luyện Đan Sư của Dương gia này cũng không khách khí như vậy, chớ đừng nói chi chuyện mời đến nhà uống trà.

Ở thế hệ trẻ tuổi, thậm chí ở thế hệ trung niên, đây cũng không phải loại vinh hạnh giống như bình thường, nếu lan truyền ra ngoài chỉ sợ người bên ngoài cũng phải ghen tị.

Trình Bách Luyện đã đi lâu rồi, một đám lão già này mới âm thầm lắc đầu, không biết rốt cuộc Dương Khai có phúc vận gì mà không ngờ có thể quan hệ với dạng nhân vật như Tiêu Phù Sinh, còn từ chỗ của lão học được hai bộ linh trận vô giá nữa chứ.

-Trưởng lão.

Dương Khai cất tiếng,

-Hiện tại đã xác nhận ta không nói dối, ta có thể đổi lấy hai vị huyết thị được không?

Dương Trấn liếc mắt, buồn bực cất lời:

-Có thể! Tuy nhiên lão phu phải nhắc nhở ngươi trước một chút, căn cứ thực lực của đám huyết thị, công lao ngươi cần phải hao phí sẽ không giống nhau đâu đấy.

- Bây giờ công lao của ta có thể được chọn những vị huyết thị nào?

-Ách...

Dương Trấn ho nhẹ một tiếng:

-Toàn bộ các cao thủ trong Huyết Thị Đường, tùy ngươi chọn lựa, trong đó bao gồm cả Đường chủ và Phó đường chủ!

-Đường chủ và Phó đường chủ?

Dương Khai kinh ngạc.

-Đúng vậy, đó là hai vị cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong!

Dương Trấn gật gật đầu,

-Được bọn họ thủ hộ, ngươi ở trong đoạt đích chi chiến hẳn là sẽ không có người nào có thể tiếp cận thân thể của ngươi.

Dường như cảm thấy công lao của Dương Khai quá lớn, Dương Trấn muốn hắn khẩn trương tiêu hao mới được, nên mới nảy sinh ra ý nghĩ cho hắn chọn Đường chủ và Phó đường chủ, đem hai người có thực lực cao thâm nhất hiện giờ giương trước mặt Dương Khai.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu:

-Ta không cần bọn họ.

Dương Trấn ngạc nhiên:

-Hai cao thủ này cũng không muốn? Ngươi muốn ai?

- Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu!

Dương Khai báo lên danh tính của hai vị huyết thị mà hắn muốn, hai người này đúng là hai người đã nghênh đón lão tứ Dương Tân Vũ hồi tộc.

Thần sắc đám lão gia trong phòng lập tức trở nên cổ quái đến cực điểm, kinh ngạc nhìn sang, trên mặt hiện lên vẻ hết sức kinh ngạc.

Hai người Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu, bản thân họ vốn là hai vị huyết thị có tư chất xuất sắc nhất trong Huyết Thị Đường, các trưởng lão tất nhiên đều nghe qua tên của bọn họ, đối với bọn họ cũng kỳ vọng rất lớn. Nhưng bởi vì sự tình của Dương Tân Vũ, mà bị gia tộc trách phạt, hai vị huyết thị kia cũng chưa gượng dậy nổi.

Các trưởng lão đối với cảnh ngộ hai người gặp phải cũng hết sức tiếc hận, nhưng quy củ của Dương gia đã qui định rõ ràng, bọn họ cũng không thể không trừng phạt, vốn cho rằng trong cuộc đoạt đích chi chiến này sẽ không có người nào dám dùng bọn họ, lại không nghĩ tới tên Dương Khai nhỏ tuổi nhất, lại dùng hai người.

Mặc dù lúc Dương Khai nói sẽ không mời hai vị Đường chủ và Phó đường chủ, cũng không khiến chư vị trưởng lão rung động lớn như giờ phút này.

Không cần đến các vị cao thủ có thực lực cao cường, lại cố tình lựa chọn hai tên đang nằm trên giường bệnh đã nản lòng thoái chí, tên Dương Khai này hoặc là ngu ngốc, hoặc là... có mưu đồ khác!

Dương Trấn dùng ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn Dương Khai một cái, trầm giọng nói:

-Hai người kia gần như đã trở thành phế vật, ngươi vẫn muốn chọn bọn họ?

- Vâng!

-Có ý tứ!

Dương Trấn nhếch miệng mỉm cười,

-Khẩu vị của ngươi đúng là rất cao.

Vẻ mặt của lão giống như có lẽ đã xem thấu ý niệm và tính toán trong đầu Dương Khai. Dương Khai cũng không biểu lộ ra cái gì khác lạ, chỉ nhún nhún vai.

-Nếu như ngươi đã muốn, ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Dương Trấn hừ nhẹ một tiếng,

-Ta muốn nhìn xem, trong đoạt đích chi chiến ngươi dựa vào hai người kia, có thể tạo nên sóng gió gì! Đến lúc đó gậy ông đập lưng ông, ngươi cũng đừng hối hận.

-Đó là của chuyện ta, không cần Trưởng lão phải lo lắng.

Dương Trấn ha hả cười lạnh, rồi vung ra một phong thư, đóng lên đó đại ấn của Trưởng Lão Hội, tùy tiện ném cho Dương Khai.

Dương Khai tiếp nhận, tùy ý liếc một cái, vừa lòng gật đầu, ôm quyền nói:

-Tạ ơn trưởng lão!

-Ừ, ngươi chỉ thay đổi hai tên huyết thị kia, công lao của ngươi còn thừa lại cũng không ít! Còn có muốn đổi gì nữa hay không?

Dương Trấn giương mắt hỏi,

-Trong đoạt đích chi chiến, tốt nhất là nên chuẩn bị nhiều thứ cũng không thừa đâu.

-Còn có bao nhiêu công lao?

Dương Khai có chút không ngờ.

-Rất nhiều đó.

Dương Trấn không kiên nhẫn nói, lại không lộ ra con số cụ thể, phỏng chừng lão cũng không biết nên tính toán như thế nào nữa.

-Vậy thì đổi toàn bộ vật liệu dùng để luyện đan luyện khí đi, tối thiểu cũng phải Thiên cấp trở lên, nếu tất cả đều là Huyền cấp thì tốt nhất.​

Bình luận

Truyện đang đọc