VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Dương Khai nhìn, âm thầm gật đầu. Đám võ giả Độc Ngạo Minh này tu vi không thấp, thủ đoạn cũng không yếu, nhìn có vẻ là lão thủ có kinh nghiệm chiến đấu. Hơn nữa dưới sự chỉ huy dẫn dắt của Vân Huyên, cũng có một cỗ lực ngưng tụ không thể khinh thường, chiếm được lợi thế tuyệt đối. Trước mặt tám vị Thần Du Cảnh, con yêu thú lục giai kia vẫn chưa là gì.

Song thủ đại phủ của Quý Hoằng chặt lên lưng Phệ Kim Thủ, phát ra tiếng vang kịch liệt, hỏa hoa văng khắp nơi, nhưng chỉ lưu lại trên giáp phiến trên lưng nó một dấu vết mờ mờ.

- Cứng như vậy sao? Quý Hoằng kinh ngạc, song thủ bị lực đạo phản lại hơi run rẩy, trong lòng căm tức, dồn hết sức lực, không ngừng lấy bí bảo đại phủ bổ xuống.
Keng keng keng keng…

- Quý Hoằng, lui! Vân Huyên khẽ quát một tiếng, động tác của râu quai nón hoàn toàn đã kích nộ con Phệ Kim Thú kia. Đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn chằm chằm Quý Hoằng, trên trán quang mang giữa song giác lấp lánh, một đạo năng lượng mắt thường có thể nhìn thấy hung mãnh xung kích về phía Quý Hoằng.

Sắc mặt Quý Hoằng thay đổi, quét đại phủ ngang mặt, phủ diện vừa hay đỡ được đạo công kích đó.

Vân Huyên đã xông lên, tay cầm trường mâu trước đó được Mã đại sư tu luyện. Thân hình nở nang nhìn có vẻ hiên ngang, trên trường mâu điện quang lấp lánh, trong hầm mỏ đột nhiên tràn ngập quang mang.

Một đạo hư ảnh linh xà đột nhiên xuất hiện trên trường mâu. Trường mâu đó cũng cong lại như một linh xà thực sự, khí tức linh hoạt, sắc bén đến cực điểm tràn ngập. Lập tức, trường mâu hóa thành một đạo hồng quang, du địa bắn về phía Phệ Kim Thú.

Phệ Kim Thú vốn khinh thường sự tấn công của Quý Hoằng cơ hồ cũng cảm thấy một tia bất an, không ngừng rống lên giận dữ. Khí tức nguy hiểm trên cơ thể đột nhiên hung bạo hơn vô số lần, trong đôi mắt ngập tràn ý điên cuồng.

Quang mang năng lượng giữa song giác đột nhiên nhấp nháy không ngừng.

Ầm ầm ầm…
Năng lượng tùy ý, linh khí hỗn loạn, va chạm mãnh liệt khiến đất đá trong hầm mỏ bay tứ phía. Trong hầm mỏ không ngừng truyền ra tiếng rầm rầm, nghiễm nhiên là có dấu hiệu sắp sụp đổ.

Thần sắc Vân Huyên thản nhiên, không có chút sợ hãi. Lúc tay không huy động, trường mâu kia liên tục va chạm với sự công kích của Phệ Kim Thú rồi tan biến.

Những võ giả khác đều đã nhân cơ hội nhào tới, không nói lời nào, xông lên bao vây tấn công Phệ Kim Thú.

Một cỗ năng lượng quỷ dị từ lòng đất lan tràn ra.

Ầm ầm ầm…
Một gai đất sắc nhọn đột nhiên kích xạ ra từ phía dưới, khí thế điên cuồng của Phệ Kim Thú như khí cầu bị đâm thủng, tuôn ào ra, đột nhiên uể oải đi không ít.

Máu tươi chảy khắp mặt đất. Phệ Kim Thú xông lên trước mấy trượng, trong miệng phát ta từng chuỗi rên rỉ bất đắc dĩ rồi ngã xuống đất.

Nhìn từ mặt bên có thể thấy rõ cái bụng mềm ọp của nó đã thêm mấy lỗ thủng, chính là bị gai đất vừa nãy đâm thủng.

Người trong tiểu đội Vân Huyên xuất hiện một tia ý thức, không nói lời nào, chặt song giác trên đầu nó, thi triển thủ đoạn trói nó lại, còn lấy ra một ít liệu thương dược thoa lên miệng vết thương của Phệ Kim Thú.

Chúng nhân mỗi người một việc, làm đâu vào đấy, không một chút hốt hoảng.
Quý Hoằng cười ha hả chạy tới, nháy mắt với Dương Khai nói: - Huynh đệ, nhìn đã quá phải không?

- Cũng được. Dương Khai thản nhiên gật đầu.

Mãi cho đến lúc này, hắn cũng không có hành động gì, cứ đứng quan sát.

- Đây chỉ là tiểu trận trượng, đợi ngày nào đó ngươi thực sự gia nhập Độc Ngạo Minh, ca ca sẽ dẫn ngươi đi mở mang kiến thức xem đại trận trượng là gì.

Vân Huyên thu hồi trường mâu của mình, cầm trên tay, liếc mắt nhìn Dương Khai, thầm gật đầu.
Nàng phát hiện tên thiếu niên trầm mặc ít lời này tâm tính cũng được gọi là trầm ổn. Dù đối mặt với sự việc đột phát như lúc nãy cũng không tỏ ra hoảng loạn chút nào.

Phát hiện này khiến Vân Huyên như thoáng có suy nghĩ, không biết hắn vui buồn không thể hiện ra mặt hay là thực sự đã từng nhìn quen mắt.

Vỗ vỗ tay, Vân Huyên nói: - Phược Thú Hoàn đã hết rồi, tiếp theo mà gặp Phệ Kim Thú nữa, mọi người phải cẩn thận một chút, chú ý đừng để bị thương.

Chúng nhân đều gật đầu, còn hăng hái hơn cả lúc nãy.

- Tiếp tục! Vân Huyên vẫy tay, dẫn đầu đi vào.
Vì Phệ Kim Thú muốn ăn khoáng vật nên cơ bản sẽ không tụ tập tại một chỗ, đa số đều đi một mình. Thỉnh thoảng một đám hai ba con, với thực lực của đám tiểu đội Vân Huyên cũng đủ để bắt bọn chúng.

Hầm mỏ rất sâu, đi mãi vào trong, đi qua không biết bao nhiêu ngã rẽ, có người trong tiểu đội chuyên môn ghi chép lại phương hướng để khi quay về không bị lạc đường.

Dương Khai cũng đã xuất thủ, dưới sự chỉ dẫn của Vân Huyên, giúp đỡ chút đỉnh. Phương thức tấn công bình tĩnh khiến đám võ giả lập tức nhìn hắn với cặp mắt hơi khác trước.

Thậm chí ngay cả Vân Huyên cũng không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái.

Vốn dĩ nàng cho rằng tên thiếu niên xuất thân nơi hẻo lánh này, lúc đối diện với tình hình như vậy, e là sẽ luống cuống tay chân. Chính vì lo lắng điều này, Vân Huyên mới luôn để Dương Khai đi theo sau nàng, không cho hắn xuất thủ. Nhưng sự thật chứng minh, hắn cũng có chút hữu dụng. Ít nhất sau khi hắn tế ra cốt thuẫn, một mình có thể chống đỡ được sự va chạm mãnh liệt của Phệ Kim Thú.

Lực đạo va chạm dũng mãnh này, ngay cả Quý Hoằng có lực lượng lớn nhất, thể trạng mạnh nhất trong đội cũng phải nhượng bộ lui binh, vậy mà Dương Khai có thể chống đỡ được.

Điều này có tác dụng tương đối quan trọng đối với công kích của những người khác.

Sau hai ngày quan sát, Vân Huyên liền yên tâm để Dương Khai cầm cốt thuẫn chắn ở phía trước làm trận tuyến, những người khác thì theo sau Dương Khai phát động công kích.
Hợp tác chặt chẽ, hiệu suất cao hơn rất nhiều, chúng nhân đều tươi cười rạng rỡ.

Nửa ngày sau, tiểu đội nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Lúc nghỉ ngơi, Dương Khai tìm đến Vân Huyên: - Vân cô nương, ta có việc không hiểu lắm.

- Việc gì? Vân Huyên hé miệng cười. Biểu hiện của Dương Khai được nàng công nhận. Bây giờ nàng đã nảy sinh suy nghĩ muốn lôi kéo Dương Khai gia nhập Độc Ngạo Minh.

Có một người đảm đương làm trận tuyến như vậy làm đội viên của mình, sau này lúc chấp hành nhiệm vụ, mọi người đều an toàn hơn rất nhiều.
- Phệ Kim Thú ăn khoáng vật để sống đúng không?

- Đúng, sao vậy?

- Quý huynh nói sau khi chúng ăn khoáng vật sẽ tinh luyện trong nội thể, sau đó thải ra ngoài. Hơn nữa, dựa vào tình báo có được trước kia, ít nhất thì đám Phệ Kim Thú cũng đã ở đây hai ba tháng rồi. Tại sao trên đường chúng ta tới đây không thế thấy thứ chúng thải ra?

Vân Huyên khẽ giật mình, ngẫm nghĩ kỹ lại, phát hiện quả thực như Dương Khai nói.

Dọc đường không hề phát hiện ra khoáng sản sau khi tinh luyện.

Lập tức Vân Huyên không biết nên giải thích như thế nào, trong lòng cũng sinh ra nghi hoặc.

Võ giả khác cũng trở nên mơ hồ. Dọc đường tới đây, họ chỉ lo bắt Phệ Kim Thú, cơ hồ không ai quan sát chuyện này.

- Có phải chúng sẽ tìm một nơi nào đó, giống như loài người đi nhà xí, có nhà xí đó! Quý Hoằng kêu la.

Vân Huyên đỏ mặt, khẽ gật đầu, - Cũng có khả năng này!

- Vậy nếu tìm được nơi đó, há chẳng phải có thể thu hoạch được một đống lớn khoáng vật sau khi tinh luyện sao? Quý Hoằng sờ cằm rậm rạp râu ria, như có suy nghĩ.
Vân Huyên sáng mắt. Lần này bắt được nhiều Phệ Kim Thú như vậy, vốn lập được công lớn. Nếu có thể tìm được khoáng vậy sau khi tinh luyện đem ra bán nữa thì cũng có một khoản thu hoạch không nhỏ.

Những võ giả khác cũng lập tức kích động, mắt người nào người nấy đều sáng lên. Mọi mệt mỏi chiến đấu dọc đường cũng không cánh mà bay, tinh thần trở nên dồi dào.

- Vậy thì chúng ta tìm thử, xem có phải là có một nơi như vậy không? Vân Huyên nhìn biểu hiện của họ, biết họ không muốn nghĩ ngơi, lập tức cười nói.

Chúng nhân vui mừng, vội vàng hành động.

Dương Khai chau mày. Tuy cảm thấy không đúng lắm nhưng hắn không hiểu tin tức nơi này, cũng không tiện hỏi gì thêm.
Vân Huyên nói sao hắn làm vậy là được.

Tiếp tục đi vào bên trong, số lượng Phệ Kim Thú cơ hồ càng lúc càng ít. Trên đường bắt Phệ Kim Thú, chúng nhân cũng tìm nơi giấu khoáng vật kia, đáng tiếc là vẫn không tìm thấy.

Đang lúc tìm kiếm, Dương Khai bỗng cảm thấy điều khác thường.

Ngưng thần cảm ứng một chút, Dương Khai đột nhiên biến sắc, thấp giọng nói; - Vân Huyên, có cái gì đó không đúng!

Một đám võ giả đang hưng phấn tìm khoáng vật tinh luyện, nghe tiếng hô của hắn, tất cả đều dừng lại, quay đầu nhìn hắn, nghi hoặc khó hiểu.
Vân Huyên còn chau mày: - Chuyện gì ?

Dương Khai đột nhiên hô lên một tiếng như vậy làm nàng giật mình, thần thức buông ra, nhưng lại không cảm thấy gì bất thường, lập tức có chút không vui.

Lúc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tối kỵ nhất là xuất ngôn cảnh giác vô duyên vô cớ như vậy, không chừng sẽ khiến phía mình tự loạn trận cước. Lúc này nếu thực sự có nguy hiểm ập tới, e là không ai phản ứng kịp.

Dương Khai không đáp lại, vẫn đang cảm ứng. Thông qua sự thăm dò của thần thức, hắn cảm nhận được nơi sâu trong hầm mỏ này truyền đến một cỗ năng lượng cường đại quỷ dị khác.
Với nhận thức của hắn về cường độ năng lượng, hắn có thể đoán được năng lượng như thế này đến từ một vị cường giả Siêu Phàm Cảnh.

Một vị địch nhân Siêu Phàm Cảnh ẩn nấp đến bây giờ, không ai phát hiện ra. Sự đáng sợ của địch nhân này đã không cần nói cũng biết rồi.

Tôn Doanh đã thăm dò tình hình của hầm mỏ này trước, lão không hề biết nơi này có cường giả Siêu Phàm Cảnh. Bởi vậy có thể thấy Tôn Doanh không phải là đối thủ của địch nhân đó!

Thậm chí ngay cả bản thân Dương Khai, lúc trước khi thăm dò cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, cũng không biết người này rốt cuộc dùng thủ đoạn gì.

- Rốt cuộc là chuyện gì?
Vân Huyên quát, nghiễm nhiên là đã tức giận.

- E là nơi này sẽ gặp nguy hiểm. Dương Khai trầm mặt nói.

- Nói rõ xem nào. Sắc mặt Vân Huyên cũng khó coi vô cùng.

- Có một cao thủ rất lợi hại ẩn nấp ở đây, không muốn chết thì mau đi ra!

- Sao ngươi biết? Vân Huyên nhíu chặt mày.

Quý Hoằng cũng tiến lên trước, buồn bực nói:
- Huynh đệ, chuyện này không đùa được đâu, nơi này làm gì có nguy hiểm?

- Ta không đùa. Dương Khai nghiêm mặt lắc đầu, quan sát bốn phía, phát hiện người của tiểu đội Vân Huyên đều nhìn mình với ánh mắt không tin tưởng.

Dương Khai đột nhiên máy động, cũng ý thức được lời nói của mình không có sức thuyết phục.

Mình là Thần Du Cảnh thất tầng, thực lực không được coi là đứng đầu trong tiểu đội. Bản thân Vân Huyên là võ giả Thần Du Cảnh cửu tầng, nàng không cảm nhận được điều khác thường, đương nhiên sẽ không tin lời mình.

Khẽ hít sâu một hơi, Dương Khai nhìn Vân Huyên nói:
- Ta theo tới đây là để trả ngươi món nợ ân tình. Bây giờ nếu ngươi tin ta thì hãy mau chóng dẫn họ rời khỏi nơi này. Nếu không tin, ta cũng chẳng có cách nào khác.

Bình luận

Truyện đang đọc