VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Khi trời sáng, A Hổ mặt tái nhợt xuất hiện ở ngoài thôn, từ sau trận chiến hôm qua đến giờhắn vẫn chưa phục hồi, nhất là di chứng Thuật Thị Huyết bùng nổ, ngay cả hắn là một trongnhững chiến sĩ mạnh nhất thôn, ít nhất cũng phải suy yếu vài ngày.

Trong mấy ngày này,hắn không còn năng lực chiến đấu.Ngẩng đầu, nhìn lên một cây to ở cửa thôn, hỏi: – Nhìn thấy gì không?Trên tán cây vươn ra một cái đầu, chính là thiếu niên Man tộc hôm qua phụ trách hậu cần.– A Hổ ca, không thấy gì hết.

Thiếu niên đáp.A Hổ nhíu mày, thần sắc tràn đầy lo lắng.

Ngày hôm qua A Ngưu truy đuổi Man thú, cả đêmchưa về, người trong thôn đều lo lắng cho hắn.

Thiếu niên trốn trên tán cây, đầu tiên là canhgác, hai là cũng muốn tìm tung tích của A Ngưu, nhưng thiếu niên đáp lại làm A Hổ vô cùngthất vọng.– Không phải thôn trưởng nói, A Ngưu có Man Thần phù hộ sao, ngươi lo cái gì? A Hoa lưngđeo trường cung xuất hiện ở phía sau A Hổ.A Hổ nói: – A Ngưu cũng bị bỏ Thuật Thị Huyết, giờ đã qua một đêm, khẳng định Thuật ThịHuyết đã biến mất, ngươi cũng biết nó sẽ có hậu quả gì.

Ngay cả Man Thần ban cho lựclượng, làm A Ngưu thay da đổi thịt, nhưng di chứng Thuật Thị Huyết, bất cứ Man tộc nàocũng phải chú ý, một khi suy yếu bị bầy thú bao vây, kết cục chỉ có thành đồ no bụng cho dã thú.– Lo cũng vô ích, tin tưởng Man Thần, tin tưởng A Ngưu.

A Hoa vỗ vai A Hổ, xoay người vàothôn, trận chiến hôm qua dù không lan vào trong thôn, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện phảilàm.– A Hổ ca… Ta thấy được một người… Đúng lúc này, thiếu niên Man tộc chợt hô to.– Ai? A Hổ ngẩng đầu, vội vàng hỏi.– Nhìn không rõ lắm! Thiếu niên Man tộc đáp.– Mở to mắt ra mà nhìn! A Hổ rống lên.Thiếu niên hết chỗ nói, thầm nghĩ như vậy thì mở to mắt ra là thấy rõ được sao.

Nhưng rấtnhanh, hắn hoảng sợ hô lên: – Là Man thú! Trong tầm nhìn, hắn thấy rõ thân thể Man thú đang tiến về phía bên này với tốc độ cực nhanh.– Cái gì? A Hổ cùng A Hoa hoảng sợ biến sắc, hai người nhìn nhâu, trong đầu không khỏi toátra ý nghĩ… Thôn này xong rồi! Man thú đã đi mà quay lại, còn A Ngưu đuổi theo nó, có thểbiết được vận mệnh thế nào.Trận chiến hôm qua khiến cho phần lớn chiến sĩ trong thôn mất đi sức chiến đấu, bây giờMan thú đột kích, ai cản nổi?– Không đúng không đúng… Thiếu niên lại sửa lời, giọng run rẩy toát ra mừng rỡ: – Là ANgưu ca, là A Ngưu ca!A Hổ không biết phải mắng thế nào mới được, ủ rũ nói: – Rốt cuộc ngươi nhìn rõ ràng chưa,là A Ngưu hay là Man thú vậy? Một cái là người, một cái là thú, ánh mắt kém cỡ nào mới lẫnlộn được? A Hoa không nói một lời, nháy mắt vọt ra, dùng tay chân nhanh chóng leo lên cây, đứng trêntán cây nhìn ra xa.

Thân là Thần Xạ Thủ, thị lực của nàng không cần hoài nghi, thiếu niênnhìn xa không rõ ràng, không có nghĩa là nàng nhìn không rõ.A Hổ thấp thỏm lo lắng, ngửa cổ chờ đợi.Một lát sau, A Hoa cúi đầu cười nói: – Là A Ngưu! A Ngưu đem Man thú trở về rồi!A Hổ ngẩn ra, khó mà tin được: – A Ngưu… giết Man thú?A Hoa leo xuống cây, vung búi tóc dài ra sau, gật đầu: – Đúng vậy, A Ngưu giết được Manthú!A Hổ mỉm cười trút bỏ gánh nặng, sau đó cười to, cười như điên… Xoay người rống lớn vàotrong thôn:– Mau ra đây mau ra đây, A Ngưu giết Man thú trở về, A Ngưu giết Man thú rồi!Thôn dân đang bận rộn đều ngẩn ra, không thể tin nổi tai mình, vội vàng buông công việc, tụtập tới cửa thôn, hỏi nhau.– A Ngưu thật giết được Man thú?– Là ai nhìn thấy?– A Hổ ngươi không lừa chúng ta đó chứ?– A Ngưu phế vật có bản lĩnh đến vậy?– Bây giờ người ta không phải phế vật, hôm qua nhờ có hắn, mới đánh lui được thú triều!– Không phải trước kia hắn kéo cung còn không nổi hay sao, sao bỗng dưng như biến thànhngười khác vậy?– Thôn trưởng nói, là Man Thần ban cho lực lượng.

……….Dương Khai vác con yêu thú không ra gì này, còn chưa đến cửa thôn, từ xa xa đã thấy đámngười tụ tập, đều chỉ trỏ về phía mình.Trước đám đông, A Hổ sắc mặt tái nhợt, nhưng tươi cười đầy mặt vẫy gọi.

A Hoa có nói,trước kia là A Hổ luôn chia thức ăn cho mình, mới làm mình không đói chết.

Tuy rằng bảnthân Dương Khai không trải qua chuyện đó, nhưng thân thể ở thời đại này được nhận ơnhuệ của A Hổ, thanh niên Man tộc quan tâm mình, Dương Khai cũng cảm nhận được.Hắn đáp lại một tiếng, giơ cao con Man thú trên vai, từ xa xa phô diễn cho thôn dân.

Lập tức,các thôn dân liền hô to lên, xông lên nghênh đón anh hùng trở về.Chỉ trong nháy mắt, Dương Khai đã bị cả trăm thôn dân bao bọc, mỗi người vô cùng nhiệttình vỗ vai hắn, trong mắt tràn đầy sùng bái cảm kích, rồi tránh ra một đường, để DươngKhai đi thẳng tới.Dương Khai không rõ đây có phải lễ tiết gì không, nhưng mỗi một cái vỗ vai, Dương Khaiđều cảm nhận được kính ý của thôn dân.Ở cửa thôn, lão thôn trưởng chống gậy xuất hiện, người lưng còng run run, nhìn như gầnđất xa trời.

Dương Khai đi qua các thôn dân, đến trước mặt thôn trưởng, ném yêu thú xuốngđất, nhe răng cười nói:– Thôn trưởng, ta giết được Man thú rồi.Thôn trưởng nghiêm túc nhìn Man thú gật đầu nói: – Làm tốt lắm.

Không có nhiều khenngợi, nhưng lại càng thêm thân thiết giản dị.Dương Khai vẫn cười.

Lúc này, rất nhiều thiên niên thiếu nữ Man tộc tụ tập tới, đều nhìnngó Man thú dưới đất, như là lần đầu gặp thứ hung dữ này, trong mắt tràn đầy tò mò.

Còncó mấy người gan lớn muốn đưa tay sờ thử, lại bị cha mẹ trừng mắt kéo lại.Nhất Khai.

Lúc này, có một thiếu nữ đi ra từ đám đông, trong tay bưng chén chứa chất lỏng đục ngẫu,mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra, cô gái đi đến trước mặt Dương Khai, thẹn thùng nhìn hắn, máđỏ hồng, nhưng lại không dời mắt, ánh mắt nóng bỏng làm Dương Khai không biết làm sao.Nói nghiêm túc, nữ nhân Man tộc không phù hợp thẩm mỹ quan của Dương Khai, nhưng màthiếu nữ này không giống những cô gái khác, dù dáng người rất cao, nhưng làm Dương Khaicó chút kinh diễm.

Dương Khai nghiêng đầu, khó hiểu nhìn thôn trưởng.Thôn trưởng nói: – Chỉ có dũng sĩ xuất sắc nhất trong thôn, mới có tư cách uống chén rượuMan Thần này, ngươi uống đi.Đây thật là rượu sao… Tuy rằng ngửi được mùi rượu, nhưng nếu thôn trưởng không nói,Dương Khai thật không dám khẳng định chén chất lỏng này lại là rượu.Nhất Khai.Nhận lấy chén đá từ tay thiếu nữ, Dương Khai một hơi uống cạn, cảm giác nóng rực từ cổhọng chạy vào bụng, lực lượng kỳ dị lan tỏa từ bụng, trong kinh mạch khẽ rung động.Dương Khai nhướng mày, còn chưa kịp cảm nhận kỹ càng, liền bị thôn dân xung quanh,nắm tay chân tung lên cao.Các thôn dân hô to tên A Ngưu, ném hắn lên rồi đón, lại ném lên, lại đón….

Có không biếtbao nhiêu cô gái không hề kiêng dè sờ mó bắp thịt cùng chỗ yếu hại trên người hắn, nữnhân Man tộc trước giờ đều thẳng thắn dứt khoát như vậy, làm cho Dương Khai đỏ hết cảmặt.Các thiếu nữ non nớn ngây ngô sờ mó mình thì cũng thôi, còn có rõ ràng là những bà già cótuổi, các ngươi tới gần góp vui làm gì chứ! Cả thôn một mảnh hưng phấn sôi trào, giống nhưsang năm mới.Hồi lâu sau, thôn dân mới thả Dương Khai đầu óc choáng váng xuống đất, Dương Khai loạngchoạng, cảm giác di chứng Thuật Thị Huyết cũng không mãnh liệt như thế.Thôn trưởng cười hì hì đưa tay ra, thiếu niên trên cây liền cởi xuống chủy thủ đá đưa chothôn trưởng.

Thôn trưởng cúi mình, bắt đầu mổ xẻ Man thú, có thể thấy được, thôn trưởngrất am hiểu chuyện này, thủ pháp thuần thục, không lâu sau móc ra một vật tròn vo, to cỡmóng tay từ trong người Man thú, đưa cho Dương Khai, nói:– Pha rượu uống, ngươi sẽ trở nên càng khỏe mạnh hơn!Các thôn dân đều toát ra vẻ hâm mộ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quả cầu dính máu đó.

Cáinày không phải nội đan sao, hơn nữa còn là nội đan cấp bậc không cao.

Dương Khai cầm lấy.Thì ra Man tộc thượng cổ đều trực tiếp sử dụng nội đan, nghĩ lại cũng đúng, thời đại này cònchưa thịnh hành võ đạo, khẳng định thuật luyện đan cũng ở trạng thái mơ màng, làm sao có thể luyệnchế ra linh đan?Trực tiếp sử dụng nội đan đương nhiên có thể tăng cường sức mạnh, nhưng cũng sẽ có họangầm.

Nội đan là chỗ tinh hoa của yêu thú, bên trong chẳng những chứa đựng căn nguyênlực lượng của yêu thú, còn có thú tính của chúng.

Loài người sử dụng, rất có khả năng ảnhhưởng tâm tính.– Man thú này là chiến lợi phẩm của ngươi, cũng mang về đi, ăn lâu dài cũng sẽ làm ngươitrở nên khỏe mạnh hơn.

Thôn trưởng chỉ vào Man thú được Dương Khai mang về.– Được! Dương Khai cũng không chối từ, tuy rằng mới đến được một ngày, còn chưa cảmnhận rõ phong tình thượng cổ, nhưng Dương Khai có thể cảm nhận được thôn dân làm việchành động thẳng thắn, bọn họ đều là những người đơn giản chân thật nhất.Dừng một chút, Dương Khai nói: – Đúng rồi, thôn trưởng, trong khe núi ta giết Man thú này,còn có thi thể hơn 300 con dã thú, có cần cho người đi mang về? Nếu cần, ta có thể dẫndường.Vừa nghe vậy, rất nhiều thôn dân đều mừng ra mặt.Thôn trưởng nói: – Lương thực quý giá tự nhiên không thể buông tha, nhưng đợi mọi ngườinghỉ ngơi vài ngày, mọi người mệt mỏi quá rồi.A Hổ cười hì hì nói: – Thôn trưởng, bây giờ A Ngưu đã trở lại, thức ăn qua mùa đông cũngcó, hôm nay chúng ta có thể ăn mừng một phen… Vừa nói, nước miếng sắp trào ra.

Các thôndân khác dù không nói, nhưng ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn thôn trưởng.– Chỉ biết có ăn thôi! Thôn trưởng nâng gậy lên gõ nhẹ lên đầu A Hổ.A Hổ không né tránh, bị gõ một cái, vò đầu cười hắc hắc, mặt dày trơ ra.Thôn trưởng nói: – Được rồi, hôm nay cho mọi người ăn no nê! Các thôn dân lập tức hoanhô.–––-oOo–––-

Bình luận

Truyện đang đọc