VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Trong căn phòng đá rộng lớn, Dương Khai ngồi khoanh chân trước một cái dược đỉnh to bằng vại nước. Hắn đánh chân nguyên ra, tập trung tinh thần khắc một linh trận đơn giản trong dược đỉnh.

Chốc lát sau, linh trận thành hình, Dương Khai cho từng cây thảo dược vào dược đỉnh theo trình tự nhất định, dùng chân nguyên dung hòa, tôi luyện thành dược hiệu.

Rất nhanh, số thảo dược này đã tan chảy hoàn toàn thành dược dịch, hội tụ thành một khối, dưới tác dụng của linh trận và chân nguyên của Dương Khai, đã có những biến hóa đáng mừng diễn ra.

Mùi thuốc nhàn nhạt phả ra từ trong dược đỉnh, Dương Khai càng tập trung hơn bội phần.

Lại qua hồi lâu nữa, Dương Khai thình lình mở bừng hai mắt, tay khẽ giật, chân nguyên xuất nhập, một viên đan màu vàng tròn vo bắn ra từ dược đỉnh, liền được Dương Khai bắt trọn trong tay.

Đan dược vẫn còn hơi ấm, hít một cái là mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, cảm thụ chất lượng của đan dược, Dương Khai khẽ gật đầu.

Địa cấp thượng phẩm!

Với kinh nghiệm và tay nghề hiện tại của hắn, đã có thể dễ dàng luyện ra được đan dược Địa cấp thượng phẩm rồi.

Bỏ viên đan vừa luyện xong vào một cái bình ngọc bên cạnh, Dương Khai nhắm mắt lại điều khí, rồi lại bắt tay tiếp tục luyện đan.

Trong căn phòng đá nơi hắn ở, chất đàn chất đống là dược liệu, số dược liệu này đều do người của Ma tộc ở đây cung cấp, Dương Khai chỉ cần dốc sức luyện đan, hoàn toàn không phải lo về nguồn nguyên liệu.

Bởi vậy, hắn cũng không hề mảy may sốt ruột, dù là bị Bối Quan Nhân bắt về đây, dù mỹ phụ nọ đã nói vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng Dương Khai vẫn vui mừng đắc ý.

Trước đây hắn vốn đã từng có ý muốn tĩnh tâm nghiên cứu đạo luyện đan, có điều hầu bao nhẵn nhụi, không mua nổi dược liệu, chỉ luyện thử được mười ngày ở Độc Ngạo Thành.

Giờ đã có điều kiện tốt đến vậy, tức là người của Ma tộc đã dâng của đến tận tay hắn, nên hắn cũng chẳng sốt sắng chuyện bỏ trốn, huống chi, hắn muốn đi cũng không đi được.

Ít nhiều gì hắn cũng biết, Lệ đại nhân đó và cả nữ tử lạnh lùng, lão già nọ, Chử Kiến... đều là cao thủ Nhập Thánh Cảnh.

Trước cường nhân tầm cỡ đó, Dương Khai không đời nào tự chuốc vạ vào thân.

Cứ thanh thản luyện đan, nâng cao tay nghề, Dương Khai không những tìm được thú vui từ việc luyện đan, mà còn rèn luyện bản thân qua đó, công lực và tâm

cảnh của hắn cũng tăng cao vững bước theo đà phát triển của thuật luyện đan, hiệu quả rất đáng mừng.

Hoàn Nhi phụ trách giám sát động tĩnh của Dương Khai, vẫn luôn quan sát mọi biểu hiện của hắn trong thời gian qua từ vị trí cách hắn mấy trăm trượng.

Thấy Dương Khai lại luyện ra được một viên đan, Hoàn Nhi không kìm được phấn chấn, khẽ khàng chắp tay, như thể viên đan đó cũng có phần công lao của nàng vậy.

Không khí bên cạnh lại uống lượn, Hoàn Nhi giật mình, vội vàng sửa sang lại tác phong.

Một lát sau, Lệ đại nhân xuất hiện, hơn nữa, lần này không chỉ có mình bà, mà còn có cả nữ tử lạnh lùng và lão già nọ.

- Bái kiến ba vị đại nhân!

Hoàn Nhi vội hành lễ.

Ba người khẽ gật đầu, quan sát Dương Khai một lúc, Lệ đại nhân bèn lên tiếng:

- Thời gian qua hắn tiến triển thế nào rồi?

- Rất khá ạ.

Hoàn Nhi nghiêm mặt.

- Thật sự không dám tin, hình như hắn rất có thiên chất về thuật luyện đan. Hoàn Nhi có thể khẳng định, trước đây hắn chưa tiếp xúc với việc luyện đan bao giờ, nhưng mới chưa đầy một tháng, hắn đã có thể luyện ra được đan dược Địa cấp thượng phẩm một cách dễ dàng rồi. Thêm vài ngày nữa, Hoàn Nhi nghĩ hắn sẽ luyện được hàng Thiên cấp.

- Lợi hại vậy sao?

Lệ đại nhân sáng rỡ hai mắt, đầy thần sắc hy vọng.

Lần trước khi đến đây, sau một hồi nói chuyện với Dương Khai, tuy khá hài lòng với thái độ của hắn, nhưng Lệ đại nhân vừa nghe hắn nói là mới bắt đầu học luyện đan, liền không kìm nổi thất vọng.

Trong mười mấy người có lửa thần thức từng bị bắt vào đây trước hắn, cũng có vài người không biết luyện đan, và trong số họ không có lấy một ngoại lệ, dù đã cho họ mười năm, nhưng trình độ luyện đan của họ vẫn vô cùng thậm tệ.

Bởi vậy mà hôm đó, Lệ đại nhân cũng không ôm ấp nhiều hy vọng ở Dương Khai, bà nghĩ hắn cũng sẽ như những người trước đây thôi.

Nhưng giờ nghe Hoàn Nhi đánh giá vậy, Lệ đại nhân liền không kìm được vui mừng.

Tên này hình như khác hẳn với tất cả những người trước đây.

- Lệ đại nhân, nếu tiếp tục theo tốc độ này, trong vòng mười năm, có thể hắn sẽ luyện được đan dược Thánh cấp!

Lão già nọ đưa tay vuốt ve chòm râu, khẽ gật gù, gương mặt toàn nếp nhăn cũng tràn đầy sự hy vọng.

- Biểu hiện của hắn rất tốt, quả thật cũng khá là an tâm, nhưng hiện tại, vẫn còn một vấn đề đang bày ra trước mắt chúng ta...

Nữ tử lạnh lùng nọ lên tiếng.

Nghe nàng nói vậy, cả Lệ đại nhân và lão già nọ đều tối sầm mặt.

- Vấn đề gì ạ?

Hoàn Nhi ngờ vực, trông sắc mặt của ba vị đại nhân, hình như vấn đề này rất nghiêm trọng.

Lệ đại nhân cười nhạt, khẽ đáp:

- Là vấn đề về nguyên liệu. Tiểu Huyền Giới của chúng ta tuy không nhỏ, nhưng nguyên liệu cũng có hạn, hơn nữa đã khai thác, sử dụng lâu năm đến vậy, sản lượng cũng không còn nhiều như ngày trước nữa. Ta không biết số nguyên liệu

hiện giờ có đủ để bồi dưỡng hắn trở thành luyện đan sư Thánh cấp hay không, nếu không đủ...

Hoàn Nhi lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Gã ngoại lai kia muốn thành tài, buộc phải sử dụng một lượng lớn dược liệu để tập luyện. Kinh nghiệm phong phú và thủ pháp luyện đan là những yếu tố không thể không có.

Người của Ma tộc rất tín ngưỡng sức mạnh thân thể của chính mình, hơn nữa, do trong cơ thể có ma khí, nên về cơ bản họ không luyện đan được, muốn dùng dược liệu, cũng phải nhai rồi nuốt vào, hiệu quả thì quá sức nhỏ.

Về mặt này, rất nhiều người của Ma tộc đều ngưỡng mộ các luyện đan sư loài người, họ cũng sẽ không tiếc tiền của để mua được đan dược từ loài người.

Trong bao nhiêu năm qua, những Ma tộc nhân sinh sống ở đây cũng đã ăn không ít dược liệu, dù Lệ đại nhân và nhiều người khác đã cho trồng vài ruộng thuốc, nhưng dược liệu thu hoạch được vẫn bóc ngắn cắn dài.

- Vậy phải làm sao đây?

Hoàn Nhi hoang mang, khó khăn lắm mới nhìn thấy được chút hy vọng, nếu vì chuyện nguyên liệu không đủ mà dẫn đến mọi kế hoạch bị đổ bể, vậy thì quá đáng tiếc.

- Nhờ Quan Nô tiền bối ra ngoài lấy ít dược liệu về được không?

Hoàn Nhi nảy ra một ý.

Lệ đại nhân lắc đầu buồn bã:

- Quan Nô tiền bối đã chết rồi, tiền bối chỉ còn lại một suy nghĩ gánh vác mọi cử động thân thể, đó chính là đi khắp nam bắc, tìm kiếm người sở hữu lửa thần thức. Chúng ta không có cách nào để nói chuyện với tiền bối được.

Lão già nọ trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Cả trăm năm qua, Chử Kiến chưa bao giờ dâng dược liệu cho Ma Thần Bảo, ắt hẳn kho tàng chỗ hắn cũng khá khẩm lắm!

- Dây vào hắn ư?

Nữ tử lạnh lùng nheo mắt lại.

- Hắn không đời nào ngoãn ngoãn nghe lời vậy đâu.

- Lệ đại nhân là chủ nhân của Ma Thần Bảo, tất cả môn đồ Ma Thần đều phải nghe lệnh ngài, Chử Kiến dám không nghe thì là tạo phản!

Nữ tử lạnh lùng cười nhạt:

- Hắn muốn tạo phản đâu phải chuyện mới một hai ngày.

Lệ đại nhân hít sâu vào một hơi, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, tạo nên một độ cong quyến rũ:

- Khoan bàn về Chử Kiến, tạm thời dược liệu vẫn còn đủ để duy trì vài ngày, đợi đến lúc hết thật rồi, chúng ta hãy bàn tiếp.

Nữ tử lạnh lùng và lão già nọ liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi lắc đầu, thầm nghĩ Lệ đại nhân vẫn cứ nhân từ mãi như thế.

Lòng nhân từ của bà là thứ mà đáng lý ra không nên có ở người trong Ma tộc mới phải.

- Hoàn Nhi, ngươi tiếp tục ở đây chăm sóc hắn, nếu hắn có yêu cầu gì, chỉ cần là không quá đáng, thì cứ đáp ứng hết.

Lệ đại nhân dặn dò.

- Dạ, Hoàn Nhi biết rồi.

Hoàn Nhi liền đáp.

Mỹ phụ lại nhìn Dương Khai một cái xa xăm, đang chuần bị hai người kia rời đi, thì Dương Khai cứ như có cảm ứng, hắn hướng mắt qua bên này, chợt nhếch miệng cười, dõng dạc gọi:

- Ba người đến đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn nói.

Lệ đại nhân khẽ cười, cùng nữ tử và lão già nọ vụt dịch chuyển tới cạnh Dương Khai, dịu dàng hỏi:

- Có chuyện gì?

Dương Khai không trả lời, mà mắt cứ đảo liên hồi.

Lão già kia liền lạnh lùng quát:

- Con người, mau bỏ ánh mắt dơ bẩn đó của ngươi đi ngay, bằng không lão phu sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là lễ nghi.

Dương Khai cười ngạc nhiên:

- Vãn bối chỉ đang nghĩ, nên xưng hô thế nào thôi.

Lệ đại nhân ngẩn ra, một lúc sau mới cười bảo:

- Ta là Lệ Dung.

Nói xong, bà chỉ sang nữ tử và lão già nọ:

- Đây là Hàn Phi và Hoa Mặc, Hoàn Nhi thì ngươi đã biết rồi. Còn về việc xưng hô thì tùy ý ngươi, muốn gọi bọn ta là tiền bối hay gọi thẳng tên cũng được, dù sao thì hiện giờ chúng ta cũng đang có quan hệ hợp tác.

- Hàn Phi...

Dương Khai nhìn nữ tử lạnh lùng nọ, khẽ gật đầu:

- Quả nhiên người đẹp như tên.

Thần sắc Hoa Mặc lập tức quái dị hẳn, Hàn Phi thì lại lạnh lùng nhìn Dương Khai, giọng u ám:

- Ngươi không sợ ta à? Nếu câu này thốt ra từ miệng kẻ khác, thì giờ hắn đã là xác chết rồi.

Không ai có thể bình xét nàng như thế.

Dương Khai lắc đầu:

- Ta chỉ thấy ngươi khá quen thuộc thôi.

Cả đám môn đồ Ma Thần liền há hốc mồm.

- Đừng hiểu lầm, chẳng là ta có quen một cô nương có khí chất rất giống ngươi, hơn nữa những người như hai người, thì thường đều trong nóng ngoài lạnh cả, ha ha.

Dương Khai vừa nói, tâm trí vừa chợt thoáng hiện hình bóng Tô Nhan.

Câu này hình như khiến Hàn Phi không chịu nổi nữa, gương mặt trắng mịn không tì vết đó thoáng có thần sắc không được tự nhiên cho lắm, nàng đang định nổi đóa, thì Dương Khai lại nói:

- Không nói cái này nữa, chúng ta đi vào chuyện chính thôi.

- Ngươi muốn nói gì?

Lệ Dung hỏi.

- Nếu giữa chúng ta đã là quan hệ hợp tác, thì ta cũng không vòng vo nữa. Nói thật, ta biết các người vẫn còn giữ kẽ với ta, nhưng ở đây, ta có thể nghiên cứu luyện đan một cách vô tư lự, nên cũng chẳng can dự chuyện các người còn giấu ta, coi như đôi bên được lợi vậy.

Lệ Dung khẽ gật đầu, không hề phủ nhận.

Bà thân là chủ nhân Ma Thần Bảo, nên dĩ nhiên sẽ không tiết lộ tất cả mọi chuyện cho người ngoài như Dương Khai, giấu giếm cũng dễ hiểu.

- Nhưng các người muốn ta mau thành nghề, thì phải trả giá nhiều hơn. Dù sao thì ta cũng bị các ngươi giam lỏng ở đây, tận sức vì các ngươi mà không được lợi, ta cũng chẳng lấy làm thoải mái gì.

Dương Khai nhếch miệng cười.

- Ngươi còn muốn trục lợi?

Hoa Mặc hừ lạnh.

- Con người, đừng có được voi đòi tiên. Bọn ta không trói buộc sự tự do của ngươi, đã là khoan dung cho ngươi lắm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc