Một lát sau, Kim Vũ Ưng đã xuất hiện trong tầm mắt Dương Khai. Dương Khai vẫy tay, Kim Vũ Ưng liền đậu lên vai hắn, nó đưa mỏ vuốt tóc Dương Khai một cách thân mật.
- Vẫn là ngươi khứu giác linh mẫn!
Dương Khai xoa đầu nó.
Hắn không ngờ, trở lại Trung Đô, người đầu tiên ra đón mình lại là con chim ưng này.
Theo sau nó, còn một bóng hình diễm lệ.
Thu Ức Mộng đẩy tốc độ lên đến cực hạn, gần như theo sát chim ưng, đến trước mặt Dương Khai.
- Lâu rồi không gặp!
Dương Khai hớn hở chào nàng.
Thu Ức Mộng xúc động, vui sướng, sợ hãi, lo lắng, đủ mọi biểu cảm, dừng chân cách Dương Khai mười trượng, đôi mắt nàng trào lệ, ngơ ngẩn nhìn hắn.
Nàng không dám tới gần, dường như sợ rằng đây chỉ là ảo giác, nếu đến gần thì tất cả sẽ tan vỡ.
- Làm sao vậy?
Dương Khai mỉm cười.
Thu Ức Mộng hít sâu một hơi, sải bước về phía hắn, đến khi đã rất gần rồi, gương mặt nàng hằn lên vẻ độc ác tàn bạo, nàng bắt lấy cánh tay Dương Khai mà cắn thật mạnh.
Nàng ngẩng đầu nhìn Dương Khai, trong đôi mắt ngấn lệ đong đầy sự tủi thân, dần dần, nàng không dồn sức vào hàm răng nữa, mà bắt đầu khóc nức nở.
Dương Khai thở dài:
- Vừa đến đã mà đã bi thương đến vậy, ta đâu có ức hiếp ngươi.
- Ta... Ta tưởng... Ta tưởng ngươi đã chết thật rồi... Nửa năm qua ngươi đã đi đâu?
Cuối cùng thì Thu Ức Mộng cũng không kìm được gào khóc, tiếng khóc giải tỏa tất cả nỗi lo âu hơn nửa năm qua trong lòng nàng. Nàng từ từ ngồi xuống, bờ vai run rẩy, trông đáng thương như không ai nương tựa.
Dương Khai bối rối, đợi một lát sau khi nàng đã khóc no nê rồi, mới giơ tay kéo nàng dậy.
Thu Ức Mộng đưa tay lau khóe mắt, nghẹn ngào không ngừng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, bộ dạng hơn ngượng ngùng,
- Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi khóc đấy.
Dương Khai không kìm được cười lớn.
- Ta còn tưởng là hai người khác nhau cơ đấy, thú vị thật.
- Đồ vô lương tâm!
Thu Ức Mộng liếc nhìn Dương Khai một cái dữ tợn, nàng nín khóc mỉm cười.
Hít sâu vào một hơi, bình phục lại tâm trạng, Thu Ức Mộng lại trở về với vẻ điềm tĩnh tự nhiên như cũ. Có điều thấy vẻ mặt cười đùa của Dương Khai, nàng liền nhấc chân đạp hắn một cái không khách khí, hừ lạnh một tiếng, nàng xoay người đi về Trung Đô.
Khóe miệng nàng mỉm cười mừng rỡ.
Dương Khai gãi đầu thầm nghĩ, nữ nhân dù có khôn khéo đến đâu, có một lúc nào đấy cũng sẽ trở nên yếu đuối.
Dường như động tĩnh của Kim Vũ Ưng đã kinh động tới tất cả mọi người ở Trung Đô, không đợi đến lúc Dương Khai trở về, một đám người đã từ đó chạy như bay đến.
Xa xa, Hoắc Tinh Thần nước mắt nước mũi ngắn dài gọi í ới:
- Khai thiếu, Khai thiếu, quả nhiên huynh chưa chết, ta đã bảo người tốt không sống lâu, tai họa thì lưu nghìn năm mà!
Dương Khai tối sầm mặt.
Phía sau Hoắc Tinh Thần là hai huynh muội Đổng Khinh Hàn, bốn thiếu nữ của Vạn Hoa Cung, Lạc Tiểu Mạn của Tử Vi Cốc, Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ của Ánh Nguyệt Môn, Tả Phương của Vấn Tâm Cung, Trữ Cảnh Sơn của Phi Vũ Các, Hồ gia tỷ muội của Huyết Chiến Bang, Phương Tử Kỳ của Phong Vũ Lâu, Đào Dương của Bảo Khí Tông...
Gần như tất cả thống lĩnh trẻ tuổi trong phủ đều đến đông đủ, ai nấy cũng kích động, tươi cười chào đón hắn.
Họ nhanh chóng bay đến trước mặt Dương Khai, Hoắc Tinh Thần không nói lời nào, ôm chầm lấy Dương Khai, xúc động đến lạ đời.
- Khai thiếu, cuối cùng huynh cũng về rồi, bọn ta nhớ huynh chết đi được.
Hoắc Tinh Thần thở ra một hơi nặng nề, thốt lên một cách chân thành.
Dương Khai hơi xúc động, đẩy Hoắc Tinh Thần ra, gật đầu nghiêm nghị:
- Ta cũng nhớ mọi người, đến đây, tất cả mọi người cho ta ôm một cái, xem thử thời gian qua có ai cao lên không.
- Vô sỉ!
Hàn Tiểu Thất của Vạn Hoa Cung đỏ bừng mặt, không kìm được buột miệng.
Bật cười lớn, Dương Khai lướt mắt qua Lạc Tiểu Mạn, làm bộ mặt hèn hạ:
- Ừm, Tiểu Mạn cao hơn rồi, cả ngực cũng to hơn nữa.
- Đâu có...
Lạc Tiểu Mạn sượng chín mặt.
- Đừng có đùa vớ vẩn nữa, về đã rồi hãy nói tiếp.
Thu Ức Mộng trừng mắt nhìn Dương Khai.
Dương Khai mất tích đã nửa năm, bỗng nhiên trở lại Trung Đô, mười ba vị huyết thị trong phủ, các gia chủ trẻ tuổi của Bát đại gia cùng các trưởng lão đều chấn động, ồ ạt đổ về Dương gia tương kiến.
Đại Điện Dương gia, hai vợ chồng Dương tứ gia nước mắt ngắn dài, nắm chặt tay Dương Khai, như thể sợ hắn lại thình lình biến mất một lần nữa.
Trong Đại Điện, người người chen chúc, có tới hơn trăm người của Bát đại gia và phủ Dương Khai.
Những người này tất cả đều nhìn Dương Khai đầy tò mò, họ muốn biết nửa năm qua hắn đã ở nơi nào, vì sao không xuất hiện, càng muốn biết nửa năm trước, ở dưới lòng đất Trung Đô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao lại có nhiều người mất tích đến vậy, tại sao đến bây giờ, chỉ có một mình Dương Khai xuất hiện.
Đủ mọi câu hỏi lẩn quẩn trong đầu họ, nếu không được giải đáp thì rất khó chịu.
- Lão cửu.
Dương Chiếu bỗng nhiên đứng lên.
- Đệ đã an toàn trở về, thì vị trí chủ nhân Dương gia...
Dương Khai giơ tay cắt lời y, cười bảo:
- Nhị ca, ý chí của đệ không ở đây, vị trí gia chủ Dương gia hợp với huynh hơn.
Dương Chiếu chậm rãi lắc đầu:
- Đoạt đích chiến, ta đã thất bại thảm hại, có tư cách gì mà làm chủ Dương gia?
Dương Khai nói:
- Nhị ca, huynh quá khiêm tốn rồi. Bản lĩnh và năng lực của huynh ai cũng rõ, đoạt đích chiến chẳng thể chứng minh được gì hết.
- Nhưng...
- Nghe đệ nói hết đã.
Dương Chiếu khẽ gật đầu.
- Qua một thời gian nữa, đệ sẽ rời khỏi đây, nên đệ không thể ở lại làm gia chủ Dương gia được.
Dương Khai từ tốn nói.
Đổng Tố Trúc run ngắn người, nắm chặt tay Dương Khai, nhẹ giọng hỏi:
- Con muốn đi đâu?
Dương Khai đưa tay chỉ lên trời:
- Tới thế giới thượng đẳng hơn!
Trong điện, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
- Nói thế này đi, thế giới của chúng ta cũng không phải là thế giới duy nhất. Còn có một số nơi, cho tới bây giờ chúng ta vẫn chưa biết đến, tương tự như trước kia chúng ta chưa bao giờ rằng Thần Du Chi Thượng được gọi là Siêu Phàm Cảnh!
Không ít người lập tức lộ vẻ hứng thú.
- Tà chủ Dương Bách thống lĩnh Thương Vân Tà Địa xâm chiếm Trung Đô, mục đích của y chắc cũng là đi tới nơi đó.
- Điều này thì có quan hệ gì với việc tấn công Trung Đô?
Đổng Khinh Hàn thắc mắc.
- Dưới lòng đất Trung Đô, có một địa mạch mà, trong đó có một đạo môn, đi xuyên qua đạo môn ấy, có thể đến nơi thượng đẳng ấy. Đó chính là mục đích thật sự của y.
Dương Khai hít nào một hơi.
- Nửa năm trước, y giàn cảnh giết chóc, dùng cách huyết tế để đả thông địa mạch dưới lòng đất, tìm được cánh cửa đó. Tám vị lão gia chủ đến ngăn cản, đệ và Địa Ma cũng đuổi tới, thêm vào hai sư đồ Mộng chưởng quầy, Tô sư tỷ cũng ở đó. Qua một phen đại chiến, Mộng chưởng quầy đã giết chết Dương Bách. Nhưng trước khi chết, Dương Bách định phá hủy cánh cửa đó và kéo tất cả cùng chết.
Mọi người nín thở im lặng, chăm chú lắng nghe.
Lời nói của Dương Khai hiện giờ đã giải thích mối nghi hoặc về chuyện xảy ra dưới lòng đất nửa năm trước!
- Cánh cửa đó đã bị hủy rồi. Vào thời khắc gấp rút, Mộng chưởng quầy đã kéo đồ đệ lão và Tô sư tỷ trốn vào cánh của đó, và an toàn đến được thượng giới.
Trong giây khắc cuối cùng khi thông đạo hư không sập đổ, Mộng Vô Nhai đã kịp truyền lại một cho hắn ít thông tin, qua thông tin này, Dương Khai mới biến bọn họ đã an toàn qua được thông đạo hư không.
- Còn đệ chậm mất một bước, cuối cùng bị lực hư không bắn ra đẩy đến hải ngoại, đệ đã nán lại hải ngoại nửa năm.
Mọi người lập tức hiểu ra, lúc này mới tường tận những khúc mắc trong đầu họ.
Không ngờ trận chiến dưới lòng đất nửa năm trước lại hung hiểm lạ thường như thế.
- Tám vị lão gia chủ thì sao?
Có người vội vàng hỏi.
- Chắc là... đã không còn nữa.
Thần sắc Dương Khai có phần ảm đạm.
- Họ chậm hơn ta một bước, ta bị lực hư không đẩy đi, còn họ bị năng lượng địa mạch bộc phát tấn công, khó lòng sống sót nổi, việc này đối với Bát đại gia cũng là một tổn thất lớn.
Không ít người đau buồn thương tâm.
- Con sống được là tốt rồi.
Lăng Thái Hư nhẹ nhàng gật đầu.
- Bọn ta đều nghĩ tất cả đều đã chết rồi, giờ biết có vài người vẫn còn sống, cũng không đến nỗi là tin dữ.
Mộng Vô Nhai vô sự, Lăng Thái Hư cũng lấy làm mừng cho lão.
Đại Điện chìm vào yên tĩnh, một lúc sau, Thu Ức Mộng mới hỏi:
- Dương Khai, ngươi nói ngươi sẽ đi tới cái thế giới kia, ngươi có biết gì về nơi đó không?
- Biết một chút chứ không quá tường tận.
Dương Khai lắc đầu, khẽ nhếch mép cười mỉm, ánh mắt hướng đến một góc khuất nẻo trong Đại Điện, nói một cách đầy ẩn ý:
- Tuy ta không tường tận lắm, nhưng có người biết rất rõ. Thủy Linh, ngươi nói thử xem.
Ở góc khuất đó, Thủy Linh đứng tựa vào với mái tóc lam nhạt, khác biệt hẳn với mọi người xung quanh, nàng đang ung dung đập quả hạch, vừa thấy Dương Khai hướng mắt vào mình, Thủy Linh không khỏi bĩu môi.
- Nếu ta đoán không sai, hẳn là ngươi đến từ thế giới kia đó? Giống như Mộng chưởng quầy và Địa Ma.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thủy Linh.
- Liên quan gì tới ta, nhìn ta làm gì?
Thủy Linh có chút không vui, nàng đâu rầu rĩ vì trong trận chiến nửa năm trước, nàng không đi cùng Mộng Vô Nhai, nếu không thì đã an toàn trở về chứ chẳng phải tiếp tục ở lại đây rồi.
- Ta muốn biết thế giới đó như thế nào.
Dương Khai trầm giọng hỏi.
- Như thế nào?
Thủy Linh nhíu mày.
- Ngươi bảo ta nói, ta cũng chẳng nói sao cho rõ ràng được.
Trầm ngâm một lúc, nàng tiếp tục:
- Ví dụ thế này đi, ở đây các ngươi có mấy cái gọi là thế gia siêu cấp, tông môn nhất nhị tam đẳng gì gì phải không?
Dương Khai gật đầu, ra hiệu cho nàng nói tiếp
- Nếu lấy mấy thế lực ở chỗ các ngươi mà so sánh với chỗ ta, Bát đại gia Trung Đô cùng lắm chỉ có thể coi là thế lực nhị đẳng thôi.
Tất cả đều biến sắc.
Dương Khai đăm chiêu:
- Vậy Thủy Thần Điện thì sao?
- Miễn cưỡng có thể coi là nhất đẳng.
Dương Khai hít vào một hơi. Hắn nhận ra mình vẫn còn đánh giá thấp mức độ phức tạp của thế giới đó. Tuy nhiên, khoảng cách xa vời này, lại khiến hắn càng thêm mong đợi vào thế giới ấy. ��i!
Nói xong, nàng lao vút đi đuổi theo Kim Vũ Ưng.
- Chẳng lẽ hắn thật sự chưa chết?
Vẻ mặt lão bà đầy chấn động, bà thả thần thức ra, nhưng không tìm được khí tức nào đặc biệt.
Cách đó ba mươi dặm, Dương Khai nheo mắt nhìn một tia sáng vang đang lao đến từ phía Trung Đô, hắn bật cười ha hả, rồi hướng về phía nó.