VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Nhìn đám người Lý Vân Thiên quỳ rạp xuống đất, vẻ đắc ý trên khuôn mặt Ngụy Trang càng đậm, cười ha hả nói:

- Chỉ quỳ thôi thì không thể hiện thành ý rồi!

Đám người Lý Vân Thiên tái mặt, cắn răng phủ phục xuống, dập đầu xuống đất, trong giọng nói mang theo sự bi tráng vô hạn:

- Xin Ngụy sư huynh thủ hạ lưu tình!

Ngụy Trang nheo mắt, nụ cười dần thu lại. Nghĩa khí ngất trời của đám Lý Vân Thiên khiến y cũng không kìm được, lộ vẻ xúc động.

- Ngụy Trang!

Tô Mộc nuốt một miệng máu tươi vào trong bụng,

- Ta với ngươi, thề không đội trời chung!

- Đúng vậy!

Ngụy Trang nắm hai tay lại, ra sức đè lên ngực Tô Mộc.

Phụt một tiếng, Tô Mộc phun ra một ngụm máu tươi, đau đớn ngất đi.

- Tô thiếu!

Đám người Lý Vân Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, tuyệt đối không ngờ Ngụy Trang lại dám thất tín trước mặt nhiều người như vậy.

- Một tên cũng không tha!

Ngụy Trang hung dữ ra lệnh, từ người Tô Mộc đứng dậy, đạp một cú như đạp một con chó chết.

Đám đệ tử Lăng Tiêu Các vừa rồi giằng co với đám người Lý Vân Thiên tất cả đều cười lạnh xông lên, chặn ngay trước mặt đám người Lý Vân Thiên, đưa ra yêu cầu khiêu chiến!

Trong lòng bọn Lý Vân Thiên đang phẫn nộ, không biết phải phát tiết như thế nào, đúng lúc đối phương tiễn đến cửa, nào có đạo lý không đáp ứng?

Đây là một trận kéo bè lũ đánh nhau trắng trợn, chẳng qua đôi bên đều có đối thủ cố định mà thôi.

Ngụy Trang cười lạnh một tiếng, nhìn đám người Lý Vân Thiên, châm chọc:

- Tên nào dám không phục, đánh cho đến chết, đánh chết cho ta!

Rõ ràng y muốn giáo huấn bọn người đi theo Tô Mộc, cho bọn chúng biết kết cục khi đi theo nhầm người.

Vì Dương Khai đứng gần đám người Lý Vân Thiên, lúc này không ngờ cũng bị một thủ hạ của Ngụy Trang nhắm đến. Tên này chạy đến trước mặt hắn, chỉ tự báo danh một tiếng, cũng không đợi Dương Khai phản ứng liền đánh luôn.

Dương Khai một cước tung ra, thế như lôi đình, đạp vào bụng của tên này, tên này lập tức ngồi xổm xuống.

Cũng coi như y đen đủi, thực lực của y chỉ ở khoảng Thối Thể cảnh cửu tầng mà thôi. Chiếu theo quy tắc mà nói thì không có tư cách khiêu chiến với Dương Khai, nhưng tự y muốn đánh thì không thể trách người khác.

Lách qua chiến trường hỗn loạn, Dương Khai bước từng bước về phía Tô Mộc.

- Hả?

Ngụy Trang nheo mắt đánh giá Dương Khai, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

Thủ hạ của Tô Mộc có bao nhiêu tên, phân biệt người nào với người nào, đương nhiên là Ngụy Trang rõ hơn ai hết. Nhưng y chưa từng nhìn thấy Dương Khai bao giờ, nhất thời không rõ thân phận của Dương Khai cho lắm.

Dương Khai im lặng không nói, gương mặt lạnh lùng tiến đến trước mặt Tô Mộc, đưa tay kiểm tra hơi thở của y, phát hiện Tô Mộc chỉ bị hôn mê, bất giác cũng yên tâm hơn nhiều.

- Ngươi là ai?

Ngụy Trang lập tức không vui. Giữa mình và Tô Mộc có xích mích, vậy mà tên này lại dám kiểm tra thương thế của Tô Mộc ngay trước mặt mình, rõ ràng là không xem mình ra gì.

Dương Khai đứng dậy, lẳng lặng nhìn Ngụy Trang.

- Bổn thiếu hỏi ngươi là ai đấy.

Ngụy Trang hất cằm lên, giọng điệu gay gắt hỏi.

- Đệ tử thí luyện Dương Khai, xin chỉ giáo!

Dương Khai chắp tay về phía Ngụy Trang, đây là lễ tiết khi khiêu chiến giữa các đệ tử trong Lăng Tiêu Các.

- Dương Khai?

Ngụy Trang vẻ mặt sững sờ, rồi lập tức tỉnh ngộ lại,

- Ngươi chính là tên Dương Khai mấy ngày nay nổi danh như gió kia?

- Không dám nhận, nhưng nếu trong tông không có người nào khác tên Dương Khai, thì ta chính là người đó rồi.

- Trò cười! Chỉ là một đệ tử thí luyện hèn mòn, lại cũng dám to gan đến khiêu chiến với bổn thiếu gia! Người có tư cách gì?

Ngụy Trang không ngừng cười lạnh.

- Quy tắc tông môn, chỉ cần thực lực giữa các đệ tử không kém nhau quá ba tầng, đều có thể khiêu chiến với nhau!

- Bổn thiếu gia là Khai Nguyên cảnh tam tầng, ngươi là cái thá gì?

Ngụy Trang khinh miệt nói. Đệ tử thí luyện, là đệ tử chưa đột phá đến Khai Nguyên cảnh. Nếu chưa đột phá thì chắc chắn là kém mình hơn ba tầng.

- Ta cũng là Khai Nguyên cảnh tam tầng!

Dương Khai thản nhiên nói.

Một loạt tiếng nghi ngờ vang lên.

- Không thể nào, Dương Khai đã ở Khai Nguyên cảnh tam tầng sao?

- Không phải nói hắn ba năm mới tu luyện đến Thối Thể cảnh tam tầng sao? Có phải mình nói sai không? Hay là mình nhớ nhầm rồi?

- Kỳ lạ, trong khoảng thời gian lúc Dương Khai khiêu chiến với ta mới chỉ Thối Thể cảnh bát tầng thôi, làm sao mà chưa đến một tháng, hắn đã đến cảnh giới này rồi?

Thôi thì đủ loại nghi ngờ.

Ngụy Trang cũng vô cùng hồ nghi đánh giá Dương Khai, dường như đang suy nghĩ xem lời hắn nói có phải là thật hay không. Nếu đã đến Khai Nguyên cảnh rồi, tại sao vẫn còn là một đệ tử thí luyện?

Y đâu biết rằng Dương Khai cũng chỉ mới đột phá Thối Thể cảnh cửu tầng đến cấp độ này vào đêm qua.

- Bây giờ ta đã có tư cách khiêu chiến với ngươi rồi chứ?

Dương Khai nheo mắt hỏi, trong mắt ẩn chứa hung quang chớp động.

- Nếu ngươi thực sự có thực lực này, thì có tư cách này rồi.

Ngụy Trang gật gật đầu, cười dữ tợn một tiếng:

- Nếu ngươi không sợ chết!

Dương Khai cười lạnh lùng, nói:

- Hy vọng ngươi cũng sẽ không sợ chết!

- Khoác lác không biết ngượng!

Ngụy Trang giận dữ, trong lòng nghĩ, trên người ta mặc Phòng Ngự bí bảo, cho dù võ giả có võ công ở Khai Nguyên cảnh đỉnh phong cũng đừng mơ phá được phòng ngự, chẳng khác gì là đã ở vị trí bất bại. Dựa vào Khai Nguyên cảnh tam tầng của ngươi, làm sao có thể thắng được ta?

- Nào, ta cho ngươi đánh thử một quyền?

Ngụy Trang ngang ngược vẫy tay với Dương Khai.

Dương Khai sao phải khách khí? Xông lên trực tiếp đánh một quyền lên ngực y.

Chân Dương nguyên khí cực nóng rót vào, chẳng những không thể làm Ngụy Trang bị thương mà ngược lại thân hình Dương Khai bị chấn động, đạp chân lui về phía sau mấy bước, cúi đầu nhìn xuống, nắm tay đỏ bừng một mảng, rõ ràng là bị nguyên khí của chính mình đả thương.

- Ha ha! Không biết lượng sức!

Ngụy Trang càng ra chiều đắc ý. Lời còn chưa dứt, thần sắc y lại ngẩn ra, bởi vì y phát hiện hai mắt Dương Khai đột nhiên đỏ ngầu, một cỗ nguyên khí mãnh liệt dao động từ trên người hắn truyền đến, mang theo hơi nóng hầm hập.

Trong đôi mắt hắn không hề có ý chùn chân và hoảng sợ, có chăng chỉ là sự hưng phấn khó nhịn. Đôi mắt này, dường như là đôi mắt của mãnh thú khi thấy được con mồi mình thích và cả điềm báo muốn vồ lấy con mồi.

Bất giác, Ngụy Trang chột dạ. Dương Khai đã nhe răng cười độc ác nhào tới. Một giọt Dương dịch nóng hổi trong đan điền lặng lẽ xuất hiện ở đầu ngón tay, tùy tâm mà động, huyễn hóa ra một đao phiến màu đỏ tươi, mỏng như cánh ve.

Hào quang màu đỏ hiện lên, theo âm thanh nhỏ xoẹt xẹt vang lên, thân hình Dương Khai và Ngụy Trang giao nhau.

Ngụy Trang chỉ cảm thấy vùng bụng chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống, trái tim lập tức chìm xuống tới tột đỉnh, khan giọng thét chói tai:

- Tú Vân Tỏa Tử giáp của ta!

Bộ Tú Vân Tỏa Tử giáp mặc trên người này là Phòng Ngự bí bảo Phàm cấp trung phẩm. Tuy cấp bậc không cao, nhưng vô cùng thích hợp với cảnh giới võ công của y. Đại trưởng lão không biết từ đâu mà có được, liền ban tặng cho y. Lúc đó Đại trưởng lão có nói rõ, người luyện võ Khai Nguyên cảnh, thông thường đều không có cách nào phá được Phòng Ngự bí bảo này, ngoại trừ vận dụng kĩ năng võ công sát thương cực lớn.

Nhưng hiện tại, bộ bí bảo mà y đặt hết kỳ vọng này lại bị một tên đệ tử thí luyện Khai Nguyên cảnh tam tầng cắt rách một lỗ chỉ trong một hiệp.

Hắn vừa mới dùng vũ khí gì! Chẳng lẽ vũ khí màu đỏ kia cũng là bí bảo? Mà còn cao hơn một bậc so với Tú Vân Tỏa Tử giáp? Nếu không phải như thế, làm sao có thể có hiệu quả kinh người như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc