XUNG HỈ (TRỌNG SINH)

Việc mời chào lưu dân liền giao cho Diệp Vân Đình và huynh đệ Chu Liệt.

Chu Liệt gấp gáp, làm việc cũng hấp tấp. Chờ Lý Phượng Kỳ công đạo xong chính sự, cũng không đi, liền lôi kéo Chu Văn trực tiếp ở lại thư phòng, cùng Diệp Vân Đình thương nghị việc mời chào lưu dân, cùng với chi tiết vấn đề an trí tiếp theo.

Trong cảnh nội Bắc Chiêu, đại bộ phận lưu dân của Vị Châu cùng Tây Ngộ Châu đều đã được an trí thích đáng, nhưng bất đắc dĩ lưu dân ở những châu phủ khác đến đây thật sự quá nhiều, bọn họ năng lực hữu hạn, cũng không đủ lực cứu trợ toàn bộ. Hiện giờ nhóm lưu dân lưu lạc ở cảnh nội Bắc Cương, là đối tượng chào mời đầu tiên của bọn họ. Sau đó dần dần sẽ đem thanh danh Bắc cương an trí lưu dân tràn ra, để những lưu dân không nhà để về đó đều tới Bắc Cương.

Ba người ngồi vây quanh án thư, trước mặt bày một tờ bản đồ bố cục bên trong thành, từng người khoa tay múa chân, nói ra ý nghĩ của mình……

Lý Phượng Kỳ bị bỏ ở một bên, không tham dự vào.

Hắn đơn giản kéo cái ghế bành ngồi xuống một bên, ánh mắt không tự giác mà dừng trên người Diệp Vân Đình. Mỗi khi y nói chính sự, trong mắt luôn có ánh sáng lấp lóe.

Đến khi ba người vừa định ra kế hoạch tổng thể, thời gian đã là buổi trưa.

Chu Liệt cười hì hì còn muốn ở cọ bữa cơm chiều. Kết quả bị Lý Phượng Kỳ một chân đá ra khỏi cửa: “Hôm nay không được.”

Bởi vì lo lắng Diệp Vân Đình không khoẻ, Lý Phượng Kỳ cố ý phân phó phòng bếp làm toàn đồ ăn thanh đạm, nếu giữ hai người Chu Liệt lại cùng nhau ăn cơm, khó tránh phải có thịt cá, đến lúc đó Diệp Vân Đình nhìn lại không được ăn, chẳng phải sẽ khó chịu sao.

Hắn luyến tiếc khiến Diệp Vân Đình khó chịu.

“Đại ca, ngươi nói xem sau khi Vương gia thành thân, có phải càng ngày càng keo kiệt hay không?” Đến bữa cơm chiều cũng không cho cọ.

Chu Văn nghiêng mặt liếc hắn một cái, ghét bỏ nói: “Chờ ngươi cũng thành thân ngươi liền minh bạch.”

Chu Liệt: “……”

Sao cái này cũng có thể xả đến ta? Không cưới được tức phụ ta cũng không nghĩ.

Mắt thấy không cọ được cơm, Chu Liệt không tình nguyện đi theo sau huynh trưởng rời đi.

Trong thư phòng, Lý Phượng Kỳ nhìn Diệp Vân Đình còn chưa buông bút, nhíu mày nói: “Ngồi lâu như vậy, có nơi nào không khoẻ hay không?”

Bút trên tay Diệp Vân Đình khựng lại, nhất thời chưa phản ứng lại đây, đến khi hậu tri hậu giác phát hiện tầm mắt hắn lưu luyến ở eo mông mình, tức khắc bừng tỉnh, mím môi nói: “Không có nơi nào không khoẻ.” Y liếc mắt nhìn Lý Phượng Kỳ một cái, nghĩ thầm, người này cũng quá cẩn thận đi, y lại không phải búp bê sứ.

“……” Lại không có được đáp án mong muốn, Lý Phượng Kỳ mím môi, tựa như lơ đãng hỏi: “Ngươi thấy tối hôm qua…… thế nào?”

Chuyện phòng the không hài hòa chính là một vấn đề lớn, nếu Diệp Vân Đình thật sự không hài lòng, sau này hắn lại nỗ lực chút là được. Tuyệt đối không thể sợ ngại mặt mũi mà mơ màng hồ đồ qua như vậy. Dù sao tối hôm qua hắn thập phần thỏa mãn, Diệp Vân Đình nhìn cũng thập phần vui sướng…… Nhưng nhìn bộ dáng y hôm nay, Lý Phượng Kỳ có chút sợ y giả vờ vì đón ý nói hùa với mình.

Môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, Lý Phượng Kỳ thần sắc nghiêm túc.

“???” Tay Diệp Vân Đình run lên, mực nước đặc sệt nhỏ giọt trên giấy lan ra một mảnh. Nhưng y lại không có tâm tình để ý tới, áp thẹn thùng trong lòng xuống, cực lực làm bộ bình tĩnh nói: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

Cả một buổi sáng, y đều cố ý tránh nhớ lại việc tối hôm qua, cảm giác trên thân thể đã phai nhạt, nhưng cái loại cảm giác cực độ phù hợp mang đến run rẩy này khắc vào xương tủy, làm y lần đầu tiên hiểu được như thế nào là thấm vào tận xương.

Y như bị chia làm hai người, lý trí nói với y phải khắc chế, cảm tính lại không ngừng mê hoặc y, muốn cùng Lý Phượng Kỳ thân cận hơn một chút, thân cận hơn một chút nữa.

Toàn dựa vào lễ nghi giáo dưỡng đã khắc vào trong xương cốt, y mới áp được suy nghĩ đó xuống. Thậm chí ánh mắt cũng không dám quét nhiều lên người Lý Phượng Kỳ.

Nhưng Lý Phượng Kỳ lại không biết suy nghĩ trong lòng y, ho nhẹ một tiếng, dùng ngữ khí dường như không có việc gì nói: “Nếu ngươi không thoải mái, cứ việc nói với ta. Sau này ta lại nỗ lực một chút, nhất định khiến ngươi thỏa mãn.”

Chuyện phòng the của phu phu, luôn không thể chỉ có một mình hắn vui sướng.

“……?”

Diệp Vân Đình không nghĩ tới, người này vậy mà lại ở trong thư phòng nói đến chuyện tối hôm qua, da mặt y còn chưa dày đến trình độ này, vành tai lặng lẽ bò lên một mạt đỏ, nóng đến lợi hại, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ nói: “…… Loại sự tình này, không bằng buổi tối lại nói.”

Thấy y tránh không nói, Lý Phượng Kỳ càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, cảm thấy y là bận tâm mặt mũi của mình nên ngại nói.

Trong lòng hắn buồn bực, cũng không truy vấn nữa, cùng Diệp Vân Đình về phòng dùng cơm chiều.

……

Đêm nay hai người vẫn ôm nhau ngủ, Lý Phượng Kỳ thật ra có suy nghĩ thầm muốn chứng minh thực lực của mình một chút, nhưng lại lo lắng quá thường xuyên không tốt, chỉ có thể cực lực khắc chế, thành thành thật thật mà ngủ.

Một đêm ngủ ngon. Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Vân Đình liền cùng Chu Liệt đến thiện đường trong thành.

“Trong thành có tổng cộng ba thiện đường, hiện giờ đều đã an trí đầy lưu dân.” Chu Liệt ở trên đường đi giảng giải tình huống của thiện đường cho y: “Chỗ ở thật sự không đủ, chỉ có thể miễn cưỡng chen chúc, còn có rất nhiều lưu dân, chỉ có thể ở trong miếu hoang bên ngoài thành. Ban ngày vào thiện đường trong thành lĩnh cháo cơm.”

Khi nói chuyện, hai người đã tới cửa thiện đường.

Trước thiện đường người đã xếp một hàng dài, trong đội ngũ phần lớn là người già phụ nữ và trẻ em, thậm chí còn có vài hài tử mấy tuổi, trong tay bọn chúng ôm đồ đựng cháo, ngón tay lộ ra đông lạnh đến đỏ tím, làn da khô nứt thô ráp, còn có vài đứa bị nứt da.

Ánh mắt Diệp Vân Đình chậm rãi đảo qua đội ngũ thật dài, còn thấy hai huynh đệ tuổi không lớn, ca ca lớn hơn che chở cho đệ đệ tuổi nhỏ, trong tay hai đứa chỉ ôm một cái bát gốm sứt miệng. Đến phiên bọn chúng, ca ca thật cẩn thận ôm bát, nhận một muỗng cháo loãng.

Cháo loãng ở trong gió lạnh tỏa hơi ấm lượn lờ, nó cũng không rảnh lo nóng, nhẹ nhàng thổi vài cái, liền cẩn thận đặt bát bên miệng đệ đệ, cho đệ đệ uống cháo trước.

Hai đứa quý trọng chia nhau uống hết bát cháo, lại đi đến cuối đội ngũ, một lần nữa xếp hàng...... Bọn chúng chỉ có một cái bát, đến mỗi người lấy một bát cháo loãng cũng không làm được, chỉ có thể xếp hàng hai lần.

“Vị Châu chúng ta còn xem như là tốt, ít nhất còn có thể nhận được cháo loãng.” Chu Liệt hiển nhiên cũng nhìn thấy hai đứa nhỏ kia, trong ánh mắt có chút động dung, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không làm.

Hiện tại xếp hàng ở chỗ này, có người nào không đáng thương? Hắn giúp người này, phải giúp cả người kia. Nhưng lưu dân ngàn ngàn vạn vạn, lại há một mình hắn có thể giúp hết?

Hắn dừng một chút, lại cười rộ lên: “Lại nói bọn họ còn muốn cảm tạ Vương phi, nếu không phải Vương phi phát hiện mỏ vàng ở trấn Chu Cú, thiện đường này cũng không chống được bao lâu.”

Bắc Cương cằn cỗi khổ hạn, cũng không phải nơi giàu có. Còn có mấy chục vạn binh mã phải nuôi, lại càng đốt tiền. Vương gia nhân từ, gặp phải năm thiên tai liền trực tiếp miễn thuế má, vậy nên kho trong phủ cũng không sung túc. Hiện giờ bạc cứu tế, vẫn là phí trong quân cắt cắt giảm giảm để ra, nếu không cũng không đến mức quần áo mùa đông của các tướng sĩ cũng chưa đặt mua được.

Hiện giờ Tây Hoàng nguy cấp, chiến sự gấp gáp. Nếu không phát hiện mỏ vàng, bọn họ không có khả năng lại lấy quân phí đến cứu tế như động không đáy như vậy. Đến lúc đó nhất định sẽ có nhiều lưu dân đói chết đầu đường hơn.

Diệp Vân Đình lại lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là ý trời.”

Nhìn những lưu dân này, y bỗng nhiên nhớ tới đời trước.

Đời trước, y như cá chậu chim lồng bị nhốt trong Vương phủ, tuy không rõ ràng ảnh hưởng của nạn tuyết tạo thành, nhưng sau khi y chết, Quý Liêm ở trước mộ y từng nhắc tới, Bắc Chiêu chiến sự liên tục, rung chuyển bất an, thiên tai khắc nghiệt, khi đó bá tính gặp cực khổ có lẽ so với hiện tại càng nhiều hơn.

Trước kia y vẫn luôn không rõ, bản thân mình cả đời mơ màng hồ đồ, vì sao cố tình trời cao lại cho y cơ hội làm lại một lần.

Sau khi trọng sinh, y cũng chưa từng có chí hướng quá lớn, đời trước cho đến lúc chết y vẫn là thân cá chậu chim lồng, cho nên y khát vọng tự do, sau khi trọng sinh, cũng chỉ mong muốn mang theo Quý Liêm tìm một nơi non xanh nước biếc, làm một tiên sinh dạy học.

Nhưng hôm nay nhìn những lưu dân này, y lại bỗng nhiên hiểu ra mình nên làm gì, muốn làm gì.

Trở lại một đời, y nỗ lực thay đổi vận mệnh của mình, thay đổi vận mệnh của Lý Phượng Kỳ. Nhưng việc trong thế gian này lại thường rút dây động rừng. Y thay đổi, có lẽ không chỉ có mình và Lý Phượng Kỳ, mà còn có vận mệnh rất nhiều lưu dân này nữa.

Điều này không phải do y cố tình làm ra, cho nên y quy kết là ý trời.

Ý trời là như thế.

Trong ngực Diệp Vân Đình trống trải, ánh mắt sáng ngời. Y nhìn những lưu dân đó, nói: “Hiện giờ chúng ta không thiếu tiền bạc, nhưng lại thiếu phòng ốc, thợ thủ công có thể chiêu mộ từ những lưu dân này. Chờ sau khi hoàn công, có thể để những lưu dân không nhà để về tạm thời ở trong đó an thân. Đồng thời lại tìm một công việc mưu sinh cho bọn họ, chờ bọn họ có tiền rồi, những phòng ốc đó có thể cho bọn họ bỏ tiền bạc mua về, liền có thể một lần nữa an cư lạc nghiệp……” Y càng nói ngữ tốc càng nhanh: “Nhưng như vậy thì những phòng ốc đó nhất định phải quy hoạch thật tốt, trong thành không đủ chỗ, chỉ có thể chuyển ra ngoài thành, như vậy phòng vệ ngoại thành cũng lại cần phải tăng mạnh…… Hiện giờ đúng là thời gian chiến tranh, không thể lãng phí binh lực, nhưng thật ra có thể từ trong lưu dân chọn lựa ra thanh niên trai tráng lập đội tuần tra, tạm thời phụ trách phòng vệ ngoại thành……”

Y nói thật nhanh, ý tưởng một cái tiếp một cái. Cố tình mỗi điểm đều đáng giá thương thảo, Chu Liệt một bên ghi tạc trong lòng, một bên nói: “Vương phi ngươi nói chậm một chút, đợi lát nữa ta lại nhớ nhầm.”

Nhưng Diệp Vân Đình lại không nghe thấy hắn nói, y lại nghĩ đến một sự kiện khác: “Lúc trước có phải ngươi nói trong quân còn thiếu một lô quần áo mùa đông hay không?”

Tư duy của y nhảy quá nhanh, Chu Liệt đã hoàn toàn theo không kịp, tự sa ngã mà dừng chuyển động đầu óc, nói: “Phải. Nhưng hiện giờ không thiếu bạc, rất nhanh là có thể đặt mua.”

Lúc trước chưa đặt mua được, là bởi vì thật sự thiếu bạc. Hiện giờ mỏ vàng cũng có, đi ghi nợ cũng có tự tin.

Ai ngờ Diệp Vân Đình nghe vậy lại lắc lắc đầu, tính với hắn một bút trướng: “Đặt mua một kiện quần áo mùa đông cần bao nhiêu tiền? Nếu là chúng ta chọn mua vải vóc cùng bông, chính mình tìm người làm thì sao?”

Việc chọn mua đều phải qua tay Chu Liệt, tất nhiên hắn rõ ràng giá cả. Hắn tính qua qua một chút, nói: “Năm nay có nạn tuyết, giá cả quần áo mùa đông tăng hai ba lần không ngừng, vải vóc bông tuy rằng cũng tăng một chút, nhưng không tăng nhiều như quần áo thành phẩm. Nếu là chính mình làm, trừ ra nguyên liệu cùng tiền công, một kiện quần áo mùa đông có thể bỏ ra hai ba mươi văn tiền.”

Hai ba mươi văn tiền nhìn không chớp mắt, nhưng trong quân mua quần áo mùa đông, đều là mấy vạn thậm chí mười vạn kiện. Tích tiểu thành đại, tiền bạc tiết kiệm được lại có thể làm không ít chuyện.

Chu Liệt một chút liền thông, nói: “Trong lưu dân có không ít phụ nhân, nói vậy đều biết kim chỉ may vá, đều là công nhân có sẵn.”

Diệp Vân Đình gật đầu tán đồng, y bỗng nhiên biết vạn lượng hoàng kim để đó không dùng kia nên dùng để làm gì: “Năm nay là năm trời đông giá rét trăm năm khó gặp, hiện tại mới giữa tháng chạp, trời đông giá rét ít nhất còn phải liên tục hai ba tháng nữa. Chúng ta có thể phái người chiêu mộ lưu dân ở các nơi, ngay tại chỗ chọn mua nguyên liệu, chế tạo gấp gáp quần áo mùa đông. Một phần có thể cung cấp trong quân. Một phần lại có thể ra giá cao bán ra ngoài.”

“Việc này có tương lai. Vậy ta liền triệu tập nhân thủ thương nghị.” Chu Liệt cùng y ăn nhịp với nhau, cũng không rảnh lo đi xem thiện đường, cùng Diệp Vân Đình vội vàng giục ngựa trở về phủ Đô Đốc.

Bình luận

Truyện đang đọc