Hắn ngồi ở đó, mặt mày lạnh nhạt, thần sắc không lo không sợ, một đôi mắt lạnh lẽo buông xuống, phảng phất thật sự chuẩn bị chịu chết.
Lý Tung buông ngón tay hơi co giật xuống bên người, gã sắp nghiến nát răng trong miệng, lại không phun ra nổi nửa câu nói.
Hôm nay, Hàn Thiền đem tâm tư của gã đều xé ra làm rõ, khiến gã đến một tia hy vọng cũng không còn. Gã lui về phía sau vài bước, tiếp đó liền nhanh chân quay người rời đi. Đi tới cửa, chỉ thấy Thôi Hi mang theo Thần Sách Quân đuổi đến, đang hầu tại cửa, thấy gã đi ra, vội vã tung áo choàng tiến lên đón, thay gã khoác lên trên vai: "Bệ hạ cần về cung thay y phục trước không?"
Trên mặt Lý Tung mang theo sắc tiêu điều, gã xoay người lại, nhìn tấm biển Phủ Thái Phó do tự tay mình viết trên đầu, nhắm mắt lại, tựa như cuối cùng đã có quyết định, nói giọng khàn khàn: "Truyền chỉ dụ của trẫm, Thái phó Hàn Thiền cấu kết phản đảng mưu đồ gây rối, bây giờ tước tất cả chức quan tước vị, cấm túc trong phủ Thái phó, vĩnh viễn không được ra ngoài!"
"Bệ hạ, này có phải là... Có chút không thích hợp?" Thôi Hi nhẹ giọng khuyên: "Sợ là triều thần sẽ chê trách."
"Mặc cho bọn họ thảo luận." Lý Tung nhếch môi cười lạnh: "Rất nhanh thôi bọn họ sẽ không còn công phu xem trò vui nữa." Nói xong thần sắc chìm xuống, ngồi lên kiệu đuổi: "Hồi cung!"
Thôi Hi theo hầu bên cạnh gã, quay đầu lại liếc mắt nhìn phủ Thái phó cửa lớn đóng chặt, khóe miệng ngoắc ngoắc nhỏ bé không thể nhận ra.
Thái phó đại nhân ngông cuồng tự đại, cuối cùng đã ngã ngựa rồi.
Lý Tung trở về cung, liền đi thẳng đến Thái Càn cung. Gã không cần giả vờ trọng thương nữa, các thái y canh giữ ở Thái Càn cung ngày đêm chờ đợi cuối cùng cũng được thả về thái y sở, bây giờ chỉ có cung nhân hầu hạ cùng với hai huynh đệ Nguyễn thị.
Nhìn thấy gã một thân phong tuyết trở về, hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, ca ca tiến lên ôn nhu nói: "Bệ hạ cần tắm rửa không?"
Đột nhiên nhìn thấy bọn họ, Lý Tung sững sờ.
Gã đến gần, nâng tay bóp cằm ca ca quan sát nửa ngày, bỗng nhiên xì một tiếng: "Kỳ thực cũng không giống thế nào."
Hai huynh đệ này là Thôi Hi vơ vét tới cho gã, tướng mạo cùng Hàn Thiền cũng tương tự sáu, bảy phần, tính tình tài học lại chênh lệch một đoạn dài. Lý Tung thỉnh thoảng sẽ lâm hạnh bọn họ, mà càng nhiều lúc, chỉ là nhìn chân dung Hàn Thiền ngẩn người.
Gã thấy hai huynh đệ sắc mặt hoảng sợ, bỗng nhiên có chút vô vị. Khoát tay áo nói: "Các ngươi đi tìm Thôi Hi lĩnh tiền thưởng, xuất cung đi."
"Bệ hạ không muốn chúng ta nữa sao? Là chúng ta làm chưa đủ tốt chỗ nào?" Hai huynh đệ cả kinh, vội vã quỳ xuống, thần sắc hoảng hốt, tựa như không biết mình đã làm sai điều gì.
Ước chừng là mới chịu áp chế từ chỗ Hàn Thiền, giờ đối mặt với hai người từng có một chút vui thích, Lý Tung hiếm hoi có thêm chút kiên trì, gã ngồi xổm xuống, ánh mắt băn khoăn một vòng trên mặt bọn họ, bỗng nhiên nói: "Thôi Hi nói các ngươi là vì thay cha trả nợ, mới tự nguyện đi với hắn?"
Huynh đệ Nguyễn thị không biết gã bỗng nhiên nói đến việc này là có ý gì, chỉ có thể lúng túng gật đầu.
Cha đẻ bọn họ bởi vì bài bạc nợ một khoản tiền lớn, người của sòng bạc đánh tới cửa đòi nợ, lúc đang cùng đường mạt lộ, Thôi Thường Thị tìm tới bọn họ, nói cho bọn họ đi hầu hạ một vị quý nhân, đừng nói số nợ nho nhỏ này, nếu tốt số, còn có thể hưởng vinh hoa phú quý bất tận. Huynh đệ hai người hợp lại, trước sau cũng không sống nổi nữa, liền đồng ý.
Lại không nghĩ rằng vị quý nhân kia, vậy mà lại là hoàng đế.
Hoàng đế tuy rằng hỉ nộ vô thường một chút, nhưng ở trong cung, bọn họ ít nhất có ăn có mặc, không cần đối mặt với phụ thân đánh bạc nghiện thành tính, cũng không cần lo lắng ngày nào đó lại bị đòi nợ đánh tới cửa.
Lý Tung cười khẽ một tiếng, nói: "Thật khờ."
Gã đứng dậy cụp mắt nhìn hai người: "Sau khi xuất cung, tìm một nơi yên ổn sinh sống đi, đừng về nhà. Con ma bài bạc kia cũng không quản các ngươi chết sống, các ngươi cần gì phải quản hắn?" Gã tựa như cực kỳ mệt mỏi, mỏi mệt phất phất tay, kéo bước chân đi vào trong điện: "Các ngươi đi tìm Thôi Hi, bảo hắn an bài cho các ngươi một thân phận trong sạch, cầm bạc rồi lập tức xuất cung đi."
Huynh đệ Nguyễn thị hai mặt nhìn nhau nửa ngày, thấy gã cũng không phải nói đùa. Vội vã ở phía sau gã dập đầu mấy cái tạ ân, sau đó liền cùng nhau đi tìm Thôi Hi .
***
Tin tức Thái phó Hàn Thiền bị cách chức nhốt lại lập tức truyền ra.
Cấu kết phản đảng ý đồ mưu phản, đây là tội nặng phải chu di cửu tộc, nhưng người này ngay cả hình ngục Đại Lý tự cũng không phải vào, cũng chỉ là cách chức, nhốt trong phủ Thái phó?
Đây cũng quá là trò đùa rồi!
Không ít triều thần cùng nhớ trong lòng, đến lúc lâm triều đều dâng tấu chương tố cáo Hàn Thiền, thỉnh hoàng đế phải trị tội, răn đe. Đương nhiên, cũng có mấy quan chức lúc trước tìm đường lui, chỉ lo lan đến người mình, quyết định ngậm chặt miệng, cái gì cũng không nói.
Nhưng hoàng đế lại liên tiếp ba ngày không vào triều.
Ngược lại là Tề quốc công Diệp Tri Lễ và đại đô đốc Niết Dương Thẩm Trọng Dư được vời tiến cung, cùng đi, còn có một thanh niên nhìn chưa tới hai mươi.
Sau ba ngày, Lý Tung rốt cục lần thứ hai xuất hiện trên triều, thần sắc so với trước kia càng nham hiểm hơn.
Còn chưa chờ nhóm triều thần dâng tấu chương vạch tội, gã đã ra lệnh trước: "Bắt lấy người cho trẫm!"
Vừa ra lệnh, mấy trăm Thần Sách Quân từ ngoài điện tràn vào, như đã sớm chuẩn bị đem một nửa triều thần khống chế lại. Trên Điện Thái Hòa nhất thời hoàn toàn đại loạn, tiếng kêu oan không dứt bên tai.
Nhóm triều thần may mắn thoát khỏi không làm rõ được tình huống, chỉ lo lan đến người mình, dồn dập quỳ xuống đất không dám lên tiếng.
Chỉ có Hầu trung Kiều Hải Nhân tính tình chính trực, hỏi ra suy nghĩ trong lòng bọn họ: "Bệ hạ, xin hỏi mấy triều thần này phạm vào tội gì? Cho dù muốn hỏi tội, cũng nên có một tội danh cùng bản án, lại giao cho tam ty thẩm tra xử lí. Trực tiếp bắt người trên điện Thái Hòa là chưa bao giờ có tiền lệ!"
Thấy hắn lên tiếng, quan chức bị giam giữ dồn dập lên tiếng kêu oan.
Lý Tung ngồi trên long ỷ, tư thái tùy ý, nghe bọn họ gào khóc nửa ngày, mới thâm trầm cười rộ lên: "Kiều ái khanh nói không sai, là muốn giao cho tam ty hảo hảo thẩm tra, thẩm tra xem những ngày trẫm trọng thương dưỡng bệnh vừa qua, có bao nhiêu người sinh dị tâm, ruồng bỏ trẫm!"
Một lời gã vừa thốt ra, hơn nửa triều thần sắc mặt liền trắng bệch, nhận ra hoàng đế đây là đang tính sổ.
Bọn họ ánh mắt mịt mờ đảo qua quan viên bị giam giữ, đều là người những ngày vừa qua tìm quan hệ tìm phương pháp xung quanh, đoán chừng là bị lấy được chứng cứ, cho nên trực tiếp bắt lại.
Ngoại trừ bọn họ ra, triều thần có tâm tư kia vẫn không phải ít, chỉ là bọn hắn làm cẩn thận hơn chút mà thôi. Dù sao lúc đó tin tức hoàng đế trọng thương gần chết lưu truyền đến mức chân thực, đến Thái phó cũng ngồi không yên, làm gì còn có ai không tin? Tất cả mọi người đang mưu tính đường lui cho mình.
Nhóm triều thần nhất thời hoảng sợ trong lòng, ai cũng không dám tùy tiện mở miệng cầu xin.
Lý Tung thấy bọn họ cuối cùng cũng an tĩnh lại, trào phúng cười một tiếng: "Vương Thả, vụ án này cứ giao cho ngươi làm, nếu không đủ nhân thủ, có thể dùng hình." Ngữ điệu của gã âm lãnh như rắn độc: "Cần phải khiến bọn họ khai ra đồng đảng."
Một lời đã ra, quan chức trên điện trong lòng đều là tầng tầng chìm xuống, ánh mắt kinh hoảng đảo qua các đồng liêu bị giam giữ.
"Chư vị ái khanh nếu không còn gì muốn tấu, vậy liền tan triều đi." Lý Tung đã thấy đủ mọi biểu hiện khác nhau trên điện rồi, phất tay áo đứng dậy rời đi.
Thẩm Trọng Dư cùng Diệp Tri Lễ thấy thế, vội vàng đi theo phía sau gã.
***
Lúc Lý Phượng Kỳ nghe được tin tức, ý nghĩ đầu tiên là Lý Tung quả nhiên bị Hàn Thiền bắt bí gắt gao, nhược điểm lớn như vậy đưa vào trong tay gã, vậy mà gã chỉ là đem người cách chức nhốt lại. Ý nghĩ thứ hai lại là, Lý Tung chỉ sợ là điên thật rồi.
Lúc tin tức hoàng đế trọng thương hấp hối truyền ra, sợ là hơn một nửa triều thần đều từng sinh ra tâm tư khác. Giờ nếu muốn bắt hết tới vấn tội, không khác nào văn tự ngục.
Đều nói pháp không trách nhiều, Lý Tung bỗng nhiên làm đến như thế, sợ rằng trên dưới triều chính đều phải lòng người bàng hoàng, thế cuộc chỉ có thể càng ngày càng bất lợi với gã.
"Từ lúc nào Lý Tung lại sủng tín Tề quốc công như vậy?" Điều Diệp Vân Đình chú ý lại hơi khác một chút.
Rõ ràng sau khi Ân gia khởi binh, bởi vì Diệp gia cùng Ân gia là quan hệ thông gia, Lý Tung mặc dù không có phát tác, nhưng cũng lạnh nhạt với Diệp Tri Lễ một trận. Bây giờ hồi triều lại bỗng nhiên thân thiện, luôn khiến y cảm thấy quái dị.
"Hình như là bởi vì cháu trai Tề quốc công lúc ở Tạo Hà đã cứu hoàng đế một mạng, nghe nói là thay hắn cản một mũi tên." Ngũ Canh nói: "Hình như tên là Diệp Bạc Như, gần đây thường xuyên cùng Tề quốc công vào cung."
"Diệp Bạc Như?" Diệp Vân Đình nhíu mày lại: "Ta chưa từng nghe nói trong thân thích của Diệp gia có người này."
Có thể được Diệp Tri Lễ coi trọng tiến cử cho hoàng đế, tất nhiên không phải loại thân thích xa cách không liên quan. Thân thích có thể cùng Diệp gia đi lại mật thiết, lại không có người như thế.
Lý Phượng Kỳ thấy mặt y lộ vẻ do dự, liền dặn dò Ngũ Canh nói: "Đi thăm dò người tên Diệp Bạc Như này. Lý Tung lần này có thể tránh thoát phục kích của Ân Tiếu Chi, chỉ sợ cũng liên quan đến hắn."
Bọn họ lúc trước vẫn luôn không biết Lý Tung rốt cuộc làm sao giấu diếm được tai mắt của Ân Tiếu Chi cùng Hàn Thiền làm bộ trọng thương. Bây giờ xem ra, chỉ sợ là do Diệp Bạc Như này thay gã chịu một mũi tên. Hai quân giao chiến, chiến trường loạn cực kì. Ân Tiếu Chi có lẽ chỉ biết bắn trúng người, cũng không biết mũi tên bị người cản lại.
Chỉ là không biết trước khi đại quan xuất phát, Diệp Tri Lễ bỗng nhiên tiến cử người như vậy đi theo hoàng đế, là trùng hợp, hay là cố ý.
*
Vào lúc Diệp Vân Đình mang trong lòng nghi hoặc với Diệp Bạc Như, trong phủ Tề quốc công, Diệp Bạc Như cũng đang nhắc tới y.
"Phụ thân muốn mở từ đường ghi tên con vào gia phả, có cần phải báo cho đại ca một tiếng hay không?"
"Thông báo một tiếng cũng được. Qua nhiều năm như vậy, đều oan ức ngươi." Diệp Tri Lễ nhìn nhi tử giống mình nhất này, thần sắc thập phần từ ái.
Diệp Vân Đình từ nhỏ đã giống mẫu thân y, cũng không thân cận với lão; Diệp Vọng chảy huyết mạch Ân gia, tính tình càng bị mẫu thân hắn nuông chiều đến ngoan liệt bất kham, chú định không thể kế thừa quốc công phủ. Chỉ có Diệp Bạc Như, giống lão nhất, cũng nghe lời nhất, thân cận với lão nhất.
Lần Ân gia khởi sự, lão có nhìn ra chút đầu mối, nhưng cũng không có cách nào xác định. Vì để ngừa vạn nhất, lão biết thời biết thế đem Diệp Vọng đưa đi Vân Dung. Một là đến lúc đó có thể ở trước mặt hoàng đế nhờ vào đó kéo mình ra. Thứ hai là không còn Diệp Vọng, lão đón Diệp Bạc Như về chính là chuyện thuận lý thành chương.
Huống chi, lần này Diệp Bạc Như nghe theo an bài của lão, theo hầu hạ bên cạnh hoàng đế, quả nhiên tùy thời cứu hoàng đế một mạng, lấy được sự tín nhiệm của hoàng đế, lúc này mới làm cho lão cũng được sủng tín theo.
Gã thấy trên mặt gã có từng tia từng tia thần sắc khiêm nhường của con thứ, vỗ vỗ vai gã, cười nói: "Ngươi yên tâm, những năm qua cha nợ mẹ con các ngươi, sẽ bù đắp lại cho các ngươi từng thứ một."
"Đa tạ cha, nhưng hài nhi cùng mẫu thân chưa từng thiếu cái gì." Diệp Bạc Như cụp mắt, mím mím môi tựa như không biết làm sao.
Diệp Tri Lễ nghe vậy lắc đầu, thở dài một tiếng: "Là do mẹ con các ngươi thấy đủ, những năm này thua thiệt các ngươi, ta đều ghi tạc trong lòng. Ngươi chờ mà xem."
Diệp Bạc Như buông con ngươi lóe lên, thuận theo mà "vâng" một tiếng.