XUNG HỈ (TRỌNG SINH)

Trong phòng đốt lò sưởi, Diệp Vân Đình ngủ một giấc này đến thập phần an ổn. Chỉ là ngủ thẳng đến nửa đêm, lại mơ hồ nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng động lạch cạch, y mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ ngồi ở bên giường, đang cúi đầu chỉnh vạt áo.

"Làm sao vậy?" Y liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện sắc trời bên ngoài vẫn tối om om, trời còn chưa sáng.

"Chim ưng trở lại rồi." Lý Phượng Kỳ nói: "Đánh thức ngươi sao? Nếu tỉnh rồi, vậy cùng ta cùng đi chứ?"

Chim ưng trở lại...

Diệp Vân Đình hôn hôn trầm trầm buồn ngủ thoáng chốc bị câu nói này làm kinh sợ mất sạch, y lưu loát đứng dậy, đi lấy áo ngoài phủ thêm: "Ta đi chung với ngươi."

Lúc này Lý Phượng Kỳ đã ngồi xuống xe lăn, hắn nhẹ nhàng gật đầu, chuyển động ghế lăn hướng ra bên ngoài: "Người ở trong thư phòng."

Cùng trở về với chim ưng, còn có đệ đệ của phó đô đốc Chu Văn, Chu Liệt.

Chu Liệt năm nay hai mươi tám, là trường sử của phủ đô đốc Bắc Cương, chủ quản nội vụ trong phủ đô đốc. Chu Văn là phó đô đốc, phụ trách phòng vệ biên quan, không có quân lệnh không được về kinh. Lần này nhất định là có chuyện khẩn yếu mới phái Chu Liệt về đây.

Diệp Vân Đình theo Lý Phượng Kỳ đến thư phòng, chỉ thấy một tráng hán khôi ngô chờ ở trong đó, trên cánh tay hắn có đậu một con chim ưng quen mắt.

Chu Liệt nhìn thấy Lý Phượng Kỳ, liền vội vàng tiến lên hành lễ, miệng gọi Vương gia. Đến lúc nhìn thấy Diệp Vân Đình, liền dừng một chút, toát ra nghi hoặc hỏi: "Vị này là?" Tiểu công tử này nhìn ngoan ngoãn biết điều, da non thịt mềm, khác hẳn thô hán tử ngày ngày lăn lộn trên sa trường bọn họ.

Bên cạnh Vương gia lại vẫn chứa được tiểu bạch kiểm bậc này?

Chu Liệt xoi mói liếc nhìn Diệp Vân Đình một cái, nghĩ thầm, xương cốt thân thể này chắc cũng không chịu nổi một cước của Vương gia đâu a?

Nhưng lại nghĩ Vương gia bây giờ ngồi ghế lăn đấy, cũng không thể nhấc chân đạp được, chẳng trách tiểu bạch kiểm yếu đuối mong manh này còn có thể sống yên ổn. Hắn chà chà trong lòng hai tiếng, đồng tình nhìn Diệp Vân Đình thêm một cái, nghĩ thầm, chờ Vương gia dưỡng khỏe thân thể, tên mặt trắng này nói không chừng liền muốn bỏ chạy.

Có thể ở bên cạnh Vương gia lâu dài, vẫn chỉ có mấy kẻ già đời da dày thịt béo bọn họ.

Diệp Vân Đình thấy mắt hắn đầy đồng tình mà nhìn mình, biểu tình từ từ nghi hoặc. Nhưng y vẫn chủ động báo họ tên: "Diệp Vân Đình."

Chu Liệt phân biệt rõ một chút, nghĩ thầm cái tên này hình như có chút quen tai. Nhưng ngẫm nghĩ liền không nhớ ra từng nghe thấy ở chỗ nào, đơn giản liền không xoắn xuýt nữa, đóng cửa phòng lại nói chính sự.

Hắn bưng một cái hộp gỗ đen thùi lùi từ phía sau ra, hùng hùng hổ hổ nói: "Lần này nhờ có Vương gia cho chim ưng truyền tin, nếu không sợ là đại ca đã thật sự trúng gian kế."

Chu Liệt nói, trước mấy ngày nhận được mật thư của Lý Phượng Kỳ, hoàng đế phái Triệu Viêm dẫn một nhóm giám quân tới phủ đô đốc Bắc Cương.

Trong mấy doanh trại chi viện cho biên cương Bắc Chiêu đều có giám quân tọa trấn, chỉ có Bắc Cương chưa từng có giám quân.

Vì lúc lão Vĩnh An vương còn tại thế, Thành Tông hoàng đế thập phần tín nhiệm hắn, chưa bao giờ phái giám quân tới cản tay. Cho nên sau đó lão Vĩnh An vương mất, Lý Phượng Kỳ kế tục tước vị Vĩnh An vương, bằng quân công ngồi lên vị trí đại đô đốc Bắc Cương, trong quân Bắc Cương cũng chưa từng thiết trí giám quân.

Lý Tung bỗng nhiên phái Triệu Viêm, trung úy Thần Sách quân tới phủ đô đốc Bắc Cương làm giám quân, chỉ riêng chuyện này đã đầy kỳ lạ. Chu Văn nghi ngờ trong kinh thành xảy ra chuyện, nhưng vài lần phái người tìm hiểu lại chỉ nhận được chút tin tức vô căn cứ. Có tin nói Vĩnh An vương trúng độc không còn sống được lâu nữa. Cũng có tin nói Vĩnh An vương bị đâm bỏ mình... Nói chung không có lấy một lời giải thích thiết thực.

Mà Triệu Viêm làm việc trong quân càng là không coi ai ra gì, quái đản đến cực điểm, Chu Văn càng ngày càng nghi ngờ, liền làm vui lòng chuốc say Triệu Viêm, mới từ miệng hắn hỏi được tin tức xác thực.

Triệu Viêm say rượu nói, Vĩnh An vương công cao chấn chủ, hoàng đế coi hắn là cái đinh trong mắt lâu rồi, bây giờ trúng độc là đúng ý hoàng đế, dùng danh dưỡng bệnh nhốt người trong Vương phủ, rồi lại cố ý không phái y quan trị liệu. Trước khi hắn động thân đến Bắc Cương có nghe nói, Vĩnh An vương ngông cuồng tự đại chỉ có thể như phế nhân nằm trên giường kéo dài hơi tàn, đã không còn sống được mấy ngày nữa. Mà Huyền Giáp quân dưới trướng Vĩnh An vương, thậm chí toàn bộ quân Bắc Cương, đều sẽ thành vật trong túi hoàng đế.

Chu Văn tuy lớn hơn Lý Phượng Kỳ vài tuổi, lại luôn luôn chịu phục hắn. Những huynh đệ đi theo bọn họ, người nào không phải theo chân Lý Phượng Kỳ đánh từ trong núi thây biển máu mà ra?

Sau khi nghe Triệu Viêm nói, Chu Văn khí huyết dâng lên đầu, liền muốn điểm binh mã kéo về kinh thành cứu Lý Phượng Kỳ.

Chu Văn là kẻ thô lỗ, tính tình cũng kích động, hơn nữa cuộc đời không chịu được nhất nghe thấy ai chửi bới Vĩnh An vương, mấy câu nói của Triệu Viêm đã hoàn toàn câu lên cơn giận của hắn. Nhưng Chu Liệt làm việc lại ổn thỏa hơn, hắn luôn cảm thấy mấy sự kiện này đều lộ ra vẻ tà môn, liền thuyết phục mấy tướng lĩnh khác cùng đè Chu Văn kích động lại, chuẩn bị trước tiên bí mật phái người về kinh tìm hiểu tin tức, sau khi có tin tức xác thật lại mưu tính bước hành động kế tiếp.

Ai biết thám tử mới vừa phái đi mấy ngày, bọn họ liền phát hiện chim ưng trong phủ đô đốc, và cả mật thư trên đùi chim ưng.

Sau khi xem thư xong, Chu Văn xác định Lý Phượng Kỳ tạm thời không có chuyện gì, sau khi đầu óc tỉnh táo lại, mấy tướng lĩnh đem đầu đuôi câu chuyện hợp lại, liền phát hiện việc này không đúng...... bọn họ thiếu chút nữa đã rơi vào bẫy của Triệu Viêm.

Bọn họ nín giận không lập tức phát tác, mà phái người trong bóng tối nhìn chằm chằm Triệu Viêm. Lại bất ngờ phát hiện, mấy ngày nay Triệu Viêm vậy mà vẫn luôn thư từ qua lại với Ân gia.

Bọn họ bất động thanh sắc tìm hiểu nguồn gốc tiếp tục điều tra, liền phát hiện trong núi chỗ giao giới giữa Vị Châu và Ký Châu, lén lút tập kết mấy vạn quân Ký Châu.

Ký Châu là địa bàn cai quản của phủ đô đốc Vân Dung, mà đại đô đốc Âm Tiếu Chi của phủ đô đốc Vân Dung, chính là tâm phúc của hoàng đế.

Vào giờ phút này, trong núi từ Vị Châu đến Ký Châu giấu số lượng lớn quân Ký Châu đã nói rõ vấn đề.

Lúc này bọn họ mới kinh ngạc phát hiện, vậy là hoàng đế cố ý phái Triệu Viêm đến đây gây mâu thuẫn, dẫn bọn họ khởi binh giết về kinh thành. Đến lúc đó nếu hoàng đế úp cho cái mũ tạo phản, quân mai phục trong núi Ký Châu liền có thể quang minh chính đại phục kích bọn họ, còn có thể dùng mỹ danh dẹp phản loạn.

Chu Văn lúc trước kích động không nghĩ tiểu hoàng đế có thể tàn nhẫn như vậy, hắn nghĩ tự mình điểm chỉnh tề mười vạn Huyền Giáp quân dòng chính, sau lưng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Sau đó hắn mới lập tức phái Chu Liệt cố gắng chạy về kinh thành càng nhanh càng tốt, gặp mặt Lý Phượng Kỳ xác định tình huống.

Lý Phượng Kỳ tất nhiên biết rõ tính tình Chu Văn kích động hỏng việc, lạnh lùng nói: "Việc này cũng có thể khiến hắn nhớ thật lâu, miễn cho lần sau lại rơi vào bẫy của người khác."

Chu Liệt gật đầu liên tục, cũng không dám cầu xin cho đại ca, mở hộp gỗ cầm trong tay ra, nâng đến trước mặt Lý Phượng Kỳ: "Sau khi chúng ta lấy được chứng cứ, lợi dụng danh đầu độc quân tâm chém chết Triệu Viêm, ta đặc biệt mang đầu hắn đến. Còn có một bức thư chứng cứ, Vương gia xem muốn xử trí như thế nào."

Bên trong hộp gỗ, cái đầu Triệu Viêm hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt.

Lý Phượng Kỳ theo bản năng liếc nhìn Diệp Vân Đình bên cạnh, thấy mặt y không sợ hãi, mới suy tư một phen rồi nói: "Ngươi truyền tin cho Ngũ Canh, bảo hắn chuẩn bị kiệu chuẩn bị vào triều. Nếu chứng cứ đều đầy đủ hết, vậy vội không đuổi muộn, ta tự mình đi tặng cho Lý Tung một cái đại lễ."

Nói xong khóe miệng lạnh lùng phủi quăng: "Ta về phòng trước thay triều phục."

Dứt lời liền gọi Diệp Vân Đình cùng về phòng.

Diệp Vân Đình dừng bước chân một chút, tiến lên hỏi Chu Liệt đòi chim ưng: "Chim ưng đã hoàn thành nhiệm vụ, tướng quân giao nó cho ta đi."

"Chim ưng này là của ngươi?" Chu Liệt giao con ưng cho y, nghi ngờ nói: "Ta nhớ con ưng này bị người nhà họ Ân mang về, làm sao lại ở trong tay ngươi?"

"Là ta mượn tới, bây giờ nhiệm vụ hoàn thành, cũng nên trả lại."

Chu Liệt bừng tỉnh, cười vang nói: "Vậy là ngươi đã giúp một đại ân. Muốn tìm được một con chim ưng có thể truyền tin như thế cũng không dễ dàng."

Hắn vốn cảm thấy Diệp Vân Đình nhìn như tiểu bạch kiểm, không nghĩ vậy mà còn ra sức lớn như vậy. Chẳng trách Vương gia mang người theo bên cạnh, thì ra là ân nhân.

Là ân nhân của Vương gia, vậy dĩ nhiên cũng là ân nhân của hắn. Thần sắc Chu Liệt đối với y nhiều hơn mấy phần thân cận, ỷ vào vóc người cao hơn y, hắn giơ tay khoác vai y nói: "Nếu cùng ở dưới trướng Vương gia, vậy đều là huynh đệ, chờ ngày khác rảnh rỗi, ca ca mời ngươi uống rượu."

"..." Diệp Vân Đình chần chừ một lúc, không biết có nên nói cho hắn biết, kỳ thực mình vẫn là Vĩnh An vương phi trên danh nghĩa hay không.

Cứ như vậy một chần chờ một lúc, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ đi tới cửa quay đầu lại, ngữ khí khó lường hỏi: "Chu Liệt, ngươi là ca ca của ai?"

Chu Liệt mờ mịt nhìn thẳng hắn, không biết lời này có vấn đề gì, do dự do dự nói: "Diệp công tử nhìn nhiều nhất cũng mới nhược quán, ta lớn hơn y vài tuổi..."

Tự xưng là ca ca của người ta cũng không thành vấn đề chứ hả......?

"Ta thấy ngươi là ở Bắc Cương lâu quá, đầu óc cũng chậm chạp." Lý Phượng Kỳ xì khinh bỉ một tiếng: "Vừa vặn vương phủ thiếu nhân thủ, mấy ngày nay ngươi liền phụ trách quản lý công việc to nhỏ trong Vương phủ đi, cũng tiện dùng đầu óc nhiều hơn một chút."

Dứt lời vung tay áo một cái, gọi Diệp Vân Đình cùng rời đi.

Chu Liệt không tìm được manh mối, không hiểu nói một câu làm sao cũng phải bị phạt. Hắn rập khuôn từng bước theo sát phía sau, không cam lòng mà ồn ào: "Vương gia, ta là kẻ thô lỗ, nội vụ này còn phải tìm quản sự làm việc cẩn thận chu toàn mới được..."

Lý Phượng Kỳ cũng không quay đầu lại, cùng Diệp Vân Đình trở về phòng chính.

Chu Liệt đứng tại chỗ, nhìn hai người tiến vào trong phòng, rốt cục phát hiện ra vấn đề mình vẫn luôn lãng quên. Hắn tóm chặt thị nữ thắp đèn lồng hỏi: "Diệp công tử kia đến cùng là thân phận gì?"

Vương gia thường ngày ghét nhất gần người khác, làm sao thay quần áo còn phải gọi Diệp công tử cùng đi đây?

Thị nữ kia thấy hắn dáng người cao lớn hung thần ác sát, có chút sợ hãi cúi thấp đầu, tiếng như muỗi kêu: "Diệp, Diệp công tử? Ngài là nói Vương phi sao?"

"..."

Chu Liệt đôi mắt từ từ trừng lớn, cuối cùng vỗ đầu một cái, trong lòng than xong rồi.

Tiểu bạch kiểm văn nhược tuấn tú này, vậy mà lại là Vương phi.

Khó trách hắn cảm thấy tên nghe quen tai. Sao có thể không quen tai?! Lúc hắn vừa tới Vương phủ, Ngũ Canh mở cửa cho hắn có nói, Vương gia bây giờ có một Vương phi xung hỉ, là đại công tử phủ Quốc công. Còn tên gọi là gì, lúc đó hắn chỉ lo đi tìm Vương gia, vào tai trái liền ra tai phải, căn bản không để trong lòng.

Chu Liệt từ từ tự giận mình, nghĩ thầm, bị phạt thì bị phạt đi, trái phải còn được làm ca ca của Vương phi một lúc, cũng không tính là chịu thiệt.

*

Diệp Vân Đình cùng Lý Phượng Kỳ trở về phòng, liền đem triều phục lấy ra cho hắn.

Lý Phượng Kỳ tự mình thay thường phục rộng rãi, đổi thành triều phục phiền phức trịnh trọng.

Triều phục màu tím đậm, trước ngực dùng kim tuyến thêu khổng tước, đai áo màu đen khoe ra đường eo mảnh mai khỏe khoắn, áo khoác lụa mỏng tím sẫm, lại phối hợp với túi cá vàng, tam lương quan, con ve vàng. Khí chất lỗi lạc, khó nén rực rỡ.

Diệp Vân Đình vuốt phẳng phần áo nhăn sau lưng cho hắn, có chút lo lắng nói: "Nếu hôm nay Vương gia xuất hiện trên triều đình, nhất định sẽ gây nên đại sóng gió."

Ban ngày vừa mới dạo một vòng đường phố chính, tuyên cáo tính mạng không đáng lo, tiếp đó không chờ tuyên triệu, liền tự mình thượng triều.

Đối với hoàng đế mà nói, không khác nào khiêu khích thẳng thừng.

"Yên tâm." Lý Phượng Kỳ bất động thanh sắc chỉnh lý tay áo rộng lớn, thong dong cười nói: "Trong lòng ta hiểu rõ."

Phần đại lễ lâm triều hôm nay, cho dù Lý Tung không muốn, cũng phải khiến gã bóp mũi nhận lấy.

Bình luận

Truyện đang đọc