XUNG HỈ (TRỌNG SINH)

Được đỡ xuống xe chính là lão Vương phi Thẩm Vãn Ngọc.

Nàng mặc áo dài màu xanh nhạt thêu tường vân, phía dưới áo dài lộ ra một đoạn vạt váy tím nhạt. Bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng đen dài gần chạm mắt cá chân. Trên búi tóc hoa râm chỉ cắm một cây trâm gỗ mộc mạc, phía sau bị ánh tà dương màu vỏ quýt chiếu lên, quanh thân càng ngày càng lộ ra lạnh nhạt xa cách.

Lý Phượng Kỳ chuyển ghế lăn về phía trước, dừng lại cách nàng một bước, miệng gọi mẫu thân.

Ánh mắt lão Vương phi dừng một chút trên đùi hắn, nắn vuốt phật châu trong tay: "Chân của ngươi làm sao vậy?"

"Tàn độc tạm thời còn chưa tẩy sạch, không đáng lo lắm, mẫu thân không cần lo lắng." Lý Phượng Kỳ trực tiếp dùng lý do lúc trước Diệp Vân Đình dùng để ứng phó bách tính.

"... Ngươi chịu khổ rồi." Lão Vương phi cụp mắt liếc nhìn hắn chốc lát, nói.

"Thương nhỏ thôi, làm phiền mẫu thân quan tâm."

Hai mẹ con có qua có lại, lời nói đến đây liền không nói nữa. Trầm mặc mấy hơi thở, vẫn là Lý Phượng Kỳ nói: "Mẫu thân tàu xe mệt nhọc, có chuyện vẫn là để về phủ rồi nói."

Lão Vương phi nghe vậy gật gật đầu, không nói gì nữa, liền được phụ nhân trẻ tuổi kia nâng lên xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi vào cửa thành. Lần này lão Vương phi từ Dương Quang Tự hồi kinh, tổng cộng chỉ có hai chiếc xe ngựa, một chiếc chở người, một chiếc đặt hòm xiểng hành lý, còn có bốn hộ vệ cưỡi ngựa hộ tống, chính là thủ hạ của Lý Phượng Kỳ, đều là tướng sĩ tinh nhuệ trong Huyền Giáp quân.

Xe ngựa chở Lão Vương phi tiến vào thành liền không còn nguy hiểm, bốn tướng sĩ không cần đi hộ tống, mà ở lại đồng hành theo Lý Phượng Kỳ.

Bọn họ nhìn lén Lý Phượng Kỳ ngồi trên xe lăn, thần sắc lo lắng, vài lần muốn nói lại thôi, ai cũng không dám đâm vào vết thương của Vương gia.

Nghĩ cũng biết, Chiến Thần đã từng rong ruổi sa trường lấy thủ cấp tướng lĩnh quân địch dễ như trở bàn tay, bây giờ lại chỉ có thể ngồi ghế lăn, có thể là khuất nhục bực nào?! Lúc này bọn họ  hỏi lại, đòi đánh không nói, cũng là xát muối lên vết thương của Vương gia.

Bốn người yên lặng bảo hộ ở hai bên mở đường.

Mà Lý Phượng Kỳ lại liếc nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng nói: "Có chuyện liền nói."

Mấy người cả kinh, chần chờ nháy mắt vẫn là không nhịn xuống hỏi: "Vương gia, chân của ngươi..."

"Tạm thời thôi, trong lòng ta hiểu rõ." Lý Phượng Kỳ quét mắt liếc bọn họ, thấy thần sắc mấy người từ nghiêm nghị chuyển thành thoải mái, liền nhấc cằm, phân phó nói: "Đi kiếm cỗ kiệu đến đây."

Hai tướng sĩ lập tức lĩnh mệnh đi tìm cỗ kiệu.

Diệp Vân Đình nghe vậy không rõ: "Muốn cỗ kiệu làm gì?" Vừa nãy bọn họ cùng nhau đi tới, y còn tưởng trở về cũng phải đi bộ.

"Ngươi đi không mệt sao?" Lý Phượng Kỳ nhìn y.

Diệp Vân Đình chần chờ một chút, ăn ngay nói thật: "Mệt."

Đi từ đường chính đến cửa thành, thực sự khoảng cách cũng không gần. Lúc trước cùng nhau đi tới là vì để tất cả mọi người trong kinh thành đều Vĩnh An vương đã giải độc, tính mạng không còn đáng lo. Bây giờ mục đích của bọn họ đã đạt được, có thể không đi tất nhiên là tốt hơn.

Bên môi Lý Phượng Kỳ kéo lên một độ cong nhàn nhạt: "Vậy thì ngồi kiệu trở về."

Hai tướng sĩ rất nhanh mang cỗ kiệu trở về. Cỗ kiệu là lâm thời tìm, bốn người khiêng, không lớn lắm, hai đại nam nhân ngồi lên thoạt nhìn có chút miễn cưỡng.

Diệp Vân Đình theo bản năng nhìn về phía Lý Phượng Kỳ.

"Lên đi, ta ngồi cái này." Lý Phượng Kỳ hơi nhíu mày, vỗ vỗ tay vịn ghế lăn.

Diệp Vân Đình mím mím môi, không đùn đẩy mà ngồi lên. Đợi y ngồi xong, kiệu phu nâng cỗ kiệu lên, lắc lư đi lên phía trước.

"Đi thôi." Lý Phượng Kỳ nói một tiếng, liền có một tướng sĩ đi tới phía sau hắn, nhanh chân đẩy hắn lên phía trước, vừa vặn cùng cỗ kiệu song song tiến lên.

Quý Liêm sót ở phía sau đảo mắt quanh cỗ kiệu và Lý Phượng Kỳ, cuối cùng lựa chọn đi phía sau cùng mấy người khác.

Bốn người khiêng cỗ kiệu hơi lảo đảo, nhưng so với hai chân bước đi thoải mái hơn nhiều. Diệp Vân Đình lén lút xoa xoa đôi chân có chút mỏi, liền không nhịn được kề sát tới vách kiệu, lén lút vén một góc rèm lên nhìn ra ngoài.

Vừa vặn nhìn thấy gò má Lý Phượng Kỳ.

Mấy ngày gần đây mọi việc trôi chảy, hai má gầy quá mức của Lý Phượng Kỳ đã hồi không ít thịt, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều. Trong sắc trời tối tăm, da hắn trắng mà trơn bóng. Những nam tử trắng quá phận ít nhiều sẽ hiện ra chút văn nhược. Nhưng đường nét gò má hắn quá cường tráng, xương lông mày rõ ràng, sống mũi thẳng, đường nét hàm dưới góc cạnh, cho nên không chỉ không thấy văn nhược, còn hiện thêm mấy phần lạnh lẽo.

Như tuyết phủ trên đỉnh núi cao quanh năm không đổi.

Khuôn mặt hắn lại thường khuyết thiếu tâm tình, thoạt nhìn càng lãnh ngạo và khó tiếp cận.

Diệp Vân Đình đánh giá hắn, lại nghĩ khí chất của hắn giống lão Vương phi như đúc.

Hai mẹ con này ngũ quan tướng mạo kỳ thực chẳng hề giống lắm, nhưng khí chất quạnh quẽ xa cách lại như một khuôn đúc ra.

Trước khi nhìn thấy lão Vương phi, y còn xoắn xuýt nên ứng đối nàng ra sao. Nhưng lúc gặp mặt thật, lại phát hiện ánh mắt lão Vương phi căn bản không hề ở trên người y.

Đừng nói y, ngay cả Lý Phượng Kỳ cũng không nói được mấy câu.

Mẹ đẻ Diệp Vân Đình mất sớm, nhưng vú em đối với y như con ruột, cho nên y vẫn cảm thấy quan hệ mẹ con trên đời hẳn là đều cực thân mật. Lại như Ân phu nhân tuy rằng tính khí không tốt, nhưng lại rất kiên trì với Diệp Vọng.

Này đại để chính là máu mủ tình thân.

Y chưa từng thấy quan hệ mẹ con lạnh nhạt quái dị như vậy. Nghe bọn họ nói chuyện, thật giống như hai người xa lạ đeo mặt nạ làm bộ quen biết. Hay đến người xa lạ cũng không bằng.

Nỗi băn khoăn trong lòng Diệp Vân Đình càng lăn càng lớn, đôi mắt đen thui giấu ở sau rèm, không hề nháy mắt nhìn Lý Phượng Kỳ, như muốn xuyên qua túi da quạnh quẽ kia, nhìn vào nơi sâu thẳm nhất.

Nhưng trên người Lý Phượng Kỳ mảy may kẽ hở cũng không có.

Y nhìn chăm chú nửa ngày, nhụt chí buông mành xuống.

Y không chú ý tới, trong nháy mắt rèm thả xuống, Lý Phượng Kỳ vẫn luôn nhìn phía trước liếc qua gò má nhìn rèm kiệu lay động một cái, khóe môi thẳng băng chợt cong lên nhỏ bé không thể nhận ra.

...

Hai nhóm người trước sau trở về Vương phủ.

Cửa chính sơn son của Vương phủ mở rộng, hai nội thị hai bên trái phải chờ ở hai bên cửa chính, miệng nói "Cung nghênh Vương gia Vương phi hồi phủ".

Diệp Vân Đình xuống kiệu, từ cửa lớn nhìn thấy bên trong đèn đuốc sáng choang, hạ nhân qua lại náo nhiệt, mặt mày giật giật, quay sang nhìn Lý Phượng Kỳ.

Lý Phượng Kỳ bất động, cùng Diệp Vân Đình tiến vào phủ.

Phủ Vĩnh An vương rất lớn, vốn là trạch viện năm trước năm sau, nhưng bởi vì quanh năm ít được tu sửa, nước sơn trên hành lang tinh tế đều bong tróc loang lổ. Với cả lúc trước hạ nhân đều bị đuổi đi, trong phủ không còn nhân khí, liền thập phần quạnh quẽ. Qua chạng vạng, thậm chí còn có loại khí tức âm u uy nghiêm đáng sợ.

Mà trước mắt sắc trời đã tối, Vương phủ lại quét hết âm u quạnh quẽ thường ngày, trở nên náo nhiệt ầm ĩ.

Dưới hiên treo đèn lồng bát giác tinh xảo, hoa cỏ tùy ý sinh trưởng rõ ràng từng được tỉ mỉ cắt tỉa, lá vàng khô rụng chồng chất trên mặt đất đã sớm được dọn hết sạch, thị nữ yểu điệu mặc áo đỏ váy xanh đốt đèn lồng xuyên qua hành lang, nhìn thấy hai người về phủ, liền dừng lại từ xa gập người hành lễ.

Quả nhiên lúc này không giống ngày xưa.

Diệp Vân Đình cảm khái trong lòng, đẩy Lý Phượng Kỳ xuyên qua hành lang, vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, liền đến phòng chính.

Trước cửa phòng chính, Thôi Hi mang theo mấy tên phục dịch bên trong, nhìn thấy bọn họ đến, liền cười híp mắt chào đón: "Vương gia Vương phi mạnh khỏe, lão Vương phi đã vào bên trong trước." Dứt lời liền nghiêng người nghênh đón bọn họ đi vào.

Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ vào cửa, khóe mắt liếc một cái quan sát hắn, nghĩ thầm hôm nay Thôi Thường Thị cũng rất khác vài ngày trước đó.

Nói tóm lại, Vĩnh An vương phô trương đã trở lại.

Hai người vào phòng, lão Vương phi đã ngồi ở vị trí chủ vị, thị nữ lạ mặt đang châm trà cho nàng, thấy hai người tiến vào, liền lanh lợi rót ra hai chén trà nóng dâng đến.

Lý Phượng Kỳ lạnh nhạt liếc mắt một cái, không nhận.

Thị nữ kia rụt rè liếc hắn một cái, như có chút luống cuống: "Vương gia?"

"Hôm nay ngươi vừa tới, còn không biết Vương gia không thích uống lá trà." Diệp Vân Đình bưng lên một chén trong khay, nắp chén nhẹ nhàng xẹt qua bọt trà, thuận miệng đưa ra lý do: "Lui xuống đi."

Thị nữ kia theo bản năng liếc Thôi Hi phía sau một cái, uốn gối lui xuống.

Thôi Hi thấy thế cười nói: "Bệ hạ biết lão Vương phi hồi kinh, sợ người làm trong phủ quá ít, hầu hạ không chu toàn, đặc biệt sai ta chọn vài nội thị cung nữ trong cung đến hầu hạ. Nếu Vương gia không thích người mới kia, ta về cung lại chọn mấy đứa làm việc lanh lợi đưa tới."

"Không cần." Lý Phượng Kỳ tựa tiếu phi tiếu liếc hắn một cái: "Phủ Vĩnh An vương của ta cũng không nuôi người không phận sự."

Thôi Hi cười không thôi: "Đây đều là tấm lòng của bệ hạ."

Lý Phượng Kỳ xì một tiếng, không muốn nói lời sắc bén với hắn, khoát tay áo nói: "Người để lại. Ngươi giúp ta chuyển lời, liền nói ngày khác ta tiến cung... Tạ ơn."

Hai chữ "Tạ ơn" hắn nói ra rất nặng.

"Lời của Vương gia thần sẽ truyền đạt lại cho bệ hạ." Thôi Hi cung kính khom người, đôi mắt hồ ly hơi nheo lại: "Vậy thần về cung phục mệnh trước."

Thôi Hi mang người rời đi.

Trong sảnh ngoại trừ hạ nhân hầu hạ, liền chỉ còn lại ba người.

Bầu không khí nhất thời lặng im, lão Vương phi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế chủ vị, cụp mắt chăm chú nhìn cốc trà trong tay, như đang xuất thần.

Hàng mi dài của Lý Phượng Kỳ cau lại, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm.

Hạ nhân hầu hạ đứng hầu bên cạnh đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đến tiếng hít thở cũng thả nhẹ vô cùng, sợ quấy nhiễu chủ nhân.

Diệp Vân Đình thấy thế ho nhẹ một chút, lên tiếng phá vỡ bầu không khí quái dị, "Mẫu thân... Một đường tàu xe mệt nhọc, đã dùng bữa tối chưa? Nếu chưa, con liền sai hạ nhân đi chuẩn bị."

Lão Vương phi là mẫu thân của Lý Phượng Kỳ, mà y là Vương phi trên danh nghĩa của hắn, về tình về lý đều nên gọi một tiếng mẫu thân.

Lúc này lão Vương phi mới chú ý tới y, liếc mắt nhìn y một cái, hỏi: "Ngươi chính là người xung hỉ cho Hàm Chương?" Nàng như nhớ lại một chút: "Là đại công tử của Tề quốc công?"

Nghe nàng gọi "Hàm Chương", Diệp Vân Đình sửng sốt một chút, nghĩ thầm chắc đây là tên chữ hoặc nhũ danh của Lý Phượng Kỳ, mới nói: "Vâng, nhi thần tên gọi Vân Đình."

"Mấy ngày nay khổ cực ngươi chăm sóc Hàm Chương." Lão Vương phi khẽ gật đầu, liếc nhìn phụ nhân trẻ bên cạnh một cái, gọi một tiếng "Ỷ Thu".

Ỷ Thu nghe tiếng nâng lên một hộp gỗ to bằng bàn tay, đưa tới trước mặt Diệp Vân Đình, cười yến yến nói: "Đây là lão Vương phi cố ý chuẩn bị cho Vương phi, còn khai quang trước Phật tổ, Vương phi nhìn xem có thích hay không."

Trưởng bối ban thưởng không dám từ.

Diệp Vân Đình không từ chối, cười nhận lấy, đem hộp gỗ mở ra, chỉ thấy bày trên lụa đỏ, là miếng ngọc bội phỉ thúy hoa sen trong trẻo vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc