XUNG HỈ (TRỌNG SINH)

Ngoài thành Vị Châu, quân doanh Tây Hoàng.

Một nam nhân cao lớn dị thường khoanh tay đứng trong quân trướng, ngửa đầu nhìn bản đồ treo phía trước, ở trong doanh trướng, còn ba nam nhân cũng cường tráng ngồi theo thứ tự, đều là tướng lĩnh quan trọng trong quân Tây Hoàng.

“Các ngươi nói xem, đây rốt cuộc có phải mưu kế của Lý Phượng Kỳ hay không?” Nam nhân đứng ở giữa mở miệng nói.

Gã là đại tướng quân của Tây Hoàng - Lư Khâu Phong, trong mấy năm giao phong cùng Lý Phượng Kỳ mấy mươi lần, lại vẫn sờ không rõ con đường của hắn.

Nay mùa đông tuyết lớn đã bao lâu, quốc nội Tây Hoàng chịu ảnh hưởng rất lớn, vì để giảm bớt áp lực của nạn tuyết, Tây Hoàng cử binh lực cả nước tập trung hỏa lực vào Bắc Cương, muốn thừa dịp Lý Phượng Kỳ trọng thương, xé rách ra một chỗ hổng trên phòng tuyến của Bắc Chiêu. Chỉ cần cướp được ba thành trì của Bắc Cương, bọn họ đã có đủ lợi thế nói điều kiện với Bắc Chiêu. Đến lúc đó bất luận là vàng bạc lương thảo, hay là rượu ngon nữ nhân, đều dễ như trở bàn tay.

Nhưng làm cho bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, chân Lý Phượng Kỳ lại khỏi rồi!

Trong một lần giao chiến quy mô nhỏ, quân Tây Hoàng vì Lý Phượng Kỳ bỗng nhiên xuất hiện mà sĩ khí đại ngã. Vì ổn định quân tâm, không thể không tu chỉnh nửa tháng.

Mắt thấy đã sắp đến năm mới của Bắc Chiêu, bọn họ kế hoạch tính toán đêm giao thừa nhân Bắc Cương chưa chuẩn bị phát động thế công, lại không ngờ thám tử trong thành tới báo, nói toàn bộ bá tính trong thành Vị Châu đã ra ngoài thành, thành Vị Châu đã là một tòa thành trống.

Đột biến này khiến Lư Khâu Phong hoài nghi, Lý Phượng Kỳ có phải đã phát hiện ra kế hoạch của bọn họ hay không.

“Nếu Lý Phượng Kỳ muốn lấy thành trống dẫn chúng ta vào bẫy, làm thế này cũng quá lộ liễu.” Một tướng lĩnh mở miệng nói: “Đây không giống tác phong của hắn.”

Lý Phượng Kỳ dụng binh, từ trước đến nay quỷ quyệt hay thay đổi, ngươi cho rằng hắn muốn dương đông kích tây, gắt gao bảo vệ phía tây, kỳ thật hắn lại vòng qua hai bên, đi đánh đường giữa. Tóm lại thập phần khó phòng bị. Theo tác phong hành sự của hắn, tuyệt đối không thể dùng loại kịch bản làm người liếc mắt một cái đã nhìn thấu này.

“Nhưng lúc này rút hết người trong thành Vị Châu đi, cũng thật sự là kỳ quái.” Một tướng lĩnh tính tình đa nghi khác hỏi: “Thám tử còn tìm được tin mới nào không?”

“Cũng không sai biệt lắm nên truyền tin tức lại rồi.” Lư Khâu Phong nói.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, rèm cửa phía sau doanh trướng bị xốc lên, một nam nhân ăn mặc như người Bắc Chiêu đi vào, quỳ một gối xuống đất, hành lễ nói: “Đại tướng quân, ta đã tìm hiểu rõ ràng tình hình trong thành.”

“Nói.”

“Bá tính trong thành Vị Châu bỏ chạy, tựa hồ không liên quan đến Vĩnh An Vương, là Vĩnh An Vương Vương phi ở ngoài thành dựng một pháp đài, nói là phải hướng trời cao khẩn cầu tuyết lớn sớm ngày ngừng lại. Người trong thành hiện tại đều đến pháp đài cầu phúc. Ta thấy ở pháp đài còn có không ít quân tốt quân Bắc Cương.” Thám tử nhất nhất bẩm báo tin tức tìm hiểu được.

“Này có phải quá trùng hợp một chút hay không?”

“Là có chút trùng hợp.” Tướng lĩnh lúc trước vẫn chưa lên tiếng nói: “Nhưng hôm nay là đêm trừ tịch của Bắc Chiêu, bọn họ vốn dĩ hết lòng tin theo thần phật, làm tràng cầu phúc cũng là bình thường.”

Người này vừa nói thế, thần sắc những người khác càng thêm chần chờ.

Lư Khâu Phong chắp tay sau lưng nói: “Đây là cơ hội tốt nhất, nếu bỏ lỡ cơ hội này, quân Bắc Chiêu sẽ không có thời điểm lơi lỏng như vậy nữa.”

Đây là nguyên nhân quan trọng nhất để bọn họ lựa chọn công thành vào đêm giao thừa.

Ba tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng nói: “Tận dụng thời cơ, thời bất tái lai. Vậy đánh cuộc một phen!”

Lư Khâu Phong hiển nhiên cũng có khuynh hướng khai chiến, mấy tướng lĩnh đạt thành nhất trí, phân công nhau đi chuẩn bị chiến tranh.

Mà lúc này, trên tường thành phía bắc.

Lý Phượng Kỳ thân khoác huyền giáp, bên hông vác trường đao, đang xa xa nhìn theo hướng quân Tây Hoàng đóng quân.

Ở phía sau hắn, Khương Thuật bước lên tường thành, thấp giọng bẩm báo: “Vương gia, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng rồi, chỉ chờ quân Tây Hoàng động thủ.” Hắn ngừng lại một chút, không quá chắc chắn nói: “Lư Khâu Phong thật sự sẽ mắc mưu sao?”

Tây Hoàng không có khả năng không biết thành Vị Châu hiện giờ đã là một tòa thành trống, Khương Thuật đổi vị tự hỏi một chút, cảm thấy đổi lại là hắn, tuyệt đối sẽ không tùy tiện công thành.

“Bọn chúng chờ không nổi.” Lý Phượng Kỳ phiết phiết môi, ánh mắt lộ ra vài phần châm chọc: “Hơn nữa bọn họ cảm thấy ta sẽ không dùng mưu kế lộ liễu như thế.”

Tây Hoàng bị hắn hố nhiều, liền tính hiện giờ hắn phái người trực tiếp đi nói cho bọn họ, đã thiết hạ mai phục trong thành trống chờ bọn họ vào bẫy, Lư Khâu Phong phỏng chừng cũng sẽ cảm thấy hắn đang làm không thành kế.

Huống hồ Diệp Vân Đình dựng pháp đài ở ngoài thành mức độ đáng tin cũng thập phần cao, hắn theo suy nghĩ của Lư Khâu Phong suy nghĩ một chút, đối phương có tám phần khả năng sẽ công thành.

“Đi xuống chuẩn bị sẵn sàng đi.” Lý Phượng Kỳ phân phó một tiếng.

Khương Thuật đang chuẩn bị xoay người rời đi, liền nghe hắn lại hỏi một câu: "Tình hình ở pháp đài như thế nào rồi?”

“Ở pháp đài chen đầy bá tính, đều đang tụng kinh cầu phúc.” Khương Thuật cũng không nghĩ Vương phi thật sự có thể đưa bá tính toàn thành ra ngoại thành như vậy.

Hiện giờ ở thời tiết giá rét này, võ tướng đã quen giá lạnh như bọn họ còn có chút chịu không nổi, nhưng những bá tính đó bất luận nam nữ già trẻ, lại đội gió tuyết thành kính tụng kinh.

Hắn còn nhớ lúc vừa nhìn thấy cảnh tượng kia đã thấy chấn động. Trên pháp đài đen nhánh, chỉ có lửa trên đàn tế thiêu đốt trong gió tuyết, phía dưới bá tính một người dựa gần một người, hoặc ngồi quỳ, hoặc khoanh chân mà ngồi, đều là chắp tay trước ngực, cúi đầu cầu phúc. Mà Vương phi cùng lão Vương phi, lại quỳ gối trước đàn tế, dáng người ngạo nghễ, thần sắc trang nghiêm.

Lão hòa thượng tụng kinh giữa đàn tế kia, nhìn cũng không gây chấn động như hai người bọn họ. Cũng khó trách các bá tính sôi nổi noi theo, người càng lúc càng nhiều.

Khương Thuật nói xong, liền thấy Lý Phượng Kỳ trầm mặc nhìn hắn, hỏi: “Còn gì nữa?”

Còn gì?

Hắn đang muốn nói không có gì, đột nhiên nhanh trí hiểu được cái gì, nói: “Vương phi mưu kế cao minh, vào quân doanh vơ vét một đám áo bông đào thải phân phát cho bá tính tới cầu phúc. Nếu thám tử Tây Hoàng nhìn thấy, chỉ sợ sẽ càng tin là thật.”

Áo bông trong quân cùng áo bông bình thường tất nhiên có khác nhau, Tây Hoàng cùng bọn họ đánh lâu như vậy, đối với nhau đều hiểu biết quá sâu. Nếu thám tử Tây Hoàng nhìn thấy những bá tính mặc áo bông quân dụng đó, chỉ sợ sẽ cho rằng quân tốt trong quân cũng tham dự nghi thức cầu phúc.

Lý Phượng Kỳ hơi hơi gật đầu, toát ra một chút kiêu ngạo. Vương phi của hắn tất nhiên là không giống người bình thường.

Hắn vốn đang muốn hỏi thêm vài câu, nhưng mở miệng, rồi lại cảm thấy không cần. Chờ diệt Tây Hoàng xong, tự hắn sẽ đi xem.

Vẫy vẫy tay, ý bảo Khương Thuật đi làm việc của hắn đi.

……

Cuối giờ Hợi, trừ tịch đã tới, một năm mới đã sắp bắt đầu.

Trong quân Bắc Chiêu mơ hồ truyền đến tiếng hoan hô ăn mừng, thám tử đi tiên phong lặng yên không một tiếng động đi vòng vèo trở về, báo cho Lư Khâu Phong.

“Bọn chúng quả nhiên lơi lỏng.” Lư Khâu Phong thần sắc hơi hoãn, rút loan đao bên cạnh người ra, trầm giọng nói: “Đi, cùng ta đi gϊếŧ hết bọn chúng, đánh hạ thành Vị Châu!”

Trong quân Tây Hoàng tiếng hô rung trời.

Trong đêm tối, mười vạn nhân mã lấy thế lôi đình chạy tới, thủ vệ trên tường thành phía bắc có lẽ là uống rượu say, đến tận khi địch vây dưới thành, trên tường thành mới bốc cháy lên khói báo động, tiếng kèn cảnh báo bén nhọn vang lên. Trên tường thành, tiếng quân tốt kêu la hòa lẫn tiếng bước chân vội vàng.

“Tông cửa!” Nhưng mà lúc này, gỗ công thành của quân Tây Hoàng đã bắt đầu mạnh mẽ đập vào cửa thành.

Gỗ công thành đánh vào cửa thành kiên cố, phát ra tiếng “Thùng thùng” nặng nề, trong bóng đêm lại phá lệ rõ ràng.

Quân Bắc Chiêu quả nhiên bị quân địch đột nhiên tới công thành quấy rầy trận tuyến, đến khi cửa thành bị phá mở, Lư Khâu Phong mang binh lướt qua tường thành, mới đối thượng với Lý Phượng Kỳ lãnh binh nghênh địch.

Gã kéo kéo dây cương, chiến mã cao lớn dưới thân cất vó dẫm lên cửa thành vừa đổ, loan đao của gã chỉ thẳng về phía Lý Phượng Kỳ, giọng nói như chuông lớn: “Vĩnh An Vương, thành Vị Châu này hôm nay nên đổi chủ rồi!”

“Vậy phải xem ngươi có bổn sự này hay không.” Lý Phượng Kỳ trả lời lại một cách mỉa mai, trường đao giương lên: “Gϊếŧ!”

Hai quân ở vùng đất trống giữa tường thành phía bắc và thành Vị Châu chém gϊếŧ lẫn nhau.

Trong bóng đêm đen nhánh, lửa bốc lên tận trời, tiếng binh lính kêu gϊếŧ cùng tiếng binh khi va chạm không dứt bên tai.

Lư Khâu Phong liếm liếm máu tươi trên loan đao, giục ngựa vung đao, nhập vào quân Bắc Chiêu, mũi đao chỉ thẳng vào Lý Phượng Kỳ.

Chu Văn bên cạnh muốn nghênh chiến, lại bị Lý Phượng Kỳ ngăn lại, hắn vung đao về phía sau, nửa người đè lên trọng đao sau vai kéo ra dấu vết thật sâu trên mặt đất……

Trong lúc hỗn chiến, hai người giục ngựa chạy như điên, mũi đảo chỉ hướng đối phương ẩn chứa sát ý lạnh thấu xương.

Khi thân đao nặng nề chạm vào nhau, đan xen mà qua, thân đao sát ra tia lửa.

Lư Khâu Phong ngang đao trước người, ánh mắt đảo qua hai chân Lý Phượng Kỳ, không có ý tốt cười nói: “Nghe nói Vĩnh An Vương lúc trước trúng kỳ độc, hai chân đi đứng không tốt. Hiện giờ nhìn lại thấy chẳng khác gì người thường.”

“Đừng nói nhảm nữa, bổn vương không công phu ôn chuyện với ngươi.” Lý Phượng Kỳ ngoài miệng châm chọc, nhưng hai chân dẫm lên bàn đạp, lại ru  rẩy nhỏ đến khó phát hiện.

Xem ra gã đoán quả nhiên không sai.

Trong mắt Lư Khâu Phong xẹt qua một tia hiểu rõ, trong ngực chắc chắn phần thắng lớn hơn nữa. Gã cười cười, khi vung đao lên lần nữa, đao đao đều công kích trực tiếp hai chân Lý Phượng Kỳ.

Lúc trước gã nghe nói Lý Phượng Kỳ trúng kỳ độc thành phế nhân, nhưng trận chiến lần trước Lý Phượng Kỳ bỗng nhiên lãnh binh xuất chiến, lại nửa điểm nhìn không ra từng trúng độc, gã liền cảm thấy có chút không thích hợp. Hiện giờ giao phong thử một lần, đối phương tuy rằng trên mặt dường như không có việc gì, nhưng động tác thân thể lại không lừa được người.

Chân hắn còn chưa khỏi hẳn, hiện giờ hơn phân nửa là đang cố gắng chống đỡ ổn định quân tâm!

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lư Khâu Phong cố ý công kích hai chân Lý Phượng Kỳ, liền thấy người vốn đang vững vàng, tuy rằng cực lực trấn định, lại vẫn lộ ra một tia kinh hoảng.

“Hôm nay ta muốn lấy cái đầu trên cổ ngươi, tế anh linh tướng sĩ Tây Hoàng ta!” Ánh mắt Lư Khâu Phong dữ tợn, trọng đao bổ về phía hai chân Lý Phượng Kỳ.

Lý Phượng Kỳ phát hiện ra ý đồ của gã, thần sắc cả kinh, muốn giục ngựa tránh đi, nhưng động tác của hai chân lại rõ ràng chậm một bước. Mắt thấy tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể chật vật mà lăn xuống ngựa tránh đi.

“Vương gia!” Chu Liệt anh dũng gϊếŧ địch thấy thế hô to một tiếng, liền giục ngựa chạy vội tới, đem Lý Phượng Kỳ ngã ngựa kéo lên ngựa của mình, mang theo hắn trốn về phía sau.

Lư Khâu Phong thấy thế cất tiếng cười to, giương giọng nói: “Vĩnh An Vương đã là thủ hạ bại tướng của ta, dũng sĩ Tây Hoàng, theo ta đánh vào thành Vị Châu!”

Giọng nói vang vọng, Tây Hoàng sĩ khí đại chấn, mà trong quân Bắc Chiêu rõ ràng xôn xao lên. Trong quân thậm chí còn vang lên tiếng kèn thu binh.

Lư Khâu Phong sao có thể lãng phí thời cơ quá tốt này, quân Tây Hoàng mênh mông như hồng thủy dũng mãnh vào trong tường thành phía bắc, sĩ khí quân Bắc Chiêu đại ngã, một đội quân nhỏ không kịp lui chạy tứ tán như cát bụi.

Mà quân Tây Hoàng lại chuyển gỗ công thành tới, lại lần nữa bắt đầu đập vào cửa thành thành Vị Châu.

Tiếng chém gϊếŧ rung trời truyền tới ngoại thành, các bá tính vốn đang thành kính cầu phúc giơ tay nhìn xung quanh, trên gương mặt mê mang ẩn hiện kinh hoảng.

“Sao lại thế này?”

“Sao lại có tiếng trống trận với tiếng kèn? Có phải quân Tây Hoàng đánh tới rồi không?”

“Có Vương gia ở, cho dù Tây Hoàng cũng không có bản lĩnh gϊếŧ vào chứ?”

“……”

Đủ loại âm thanh nghị luận, có người nhìn về phía Diệp Vân Đình cùng lão Vương phi quỳ đầu tiên trước đàn tế, thấy hai người vẫn thẳng tắp mà quỳ, chắp tay trước ngực thành kính cầu phúc, đối với tiếng chém gϊếŧ mơ hồ truyền đến mắt điếc tai ngơ, liền cũng hơi an tâm theo.

“Vương phi cùng lão Vương phi cũng chưa động đâu, khẳng định không có chyện lớn.”

“Cũng phải, từ khi có Vương gia tọa trấn, người Tây Hoàng chưa từng đánh được vào, lần này cũng khẳng định có thể đánh thắng trận.”

Các bá tính đang cầu phúc nhỏ giọng giao lưu cái nhìn, tiếng xôn xao lại dần dần bình tĩnh trở lại.

Tiếng chém gϊếŧ từ phía thành Vị Châu truyền đến vẫn chưa dừng lại, cũng không biết qua bao lâu, tiếng kèn thu binh bỗng nhiên vang lên. Bá tính Vị Châu đối với thanh âm này cũng không xa lạ gì, trên mặt lộ ra nụ cười  như trút được gánh nặng.

“Thu binh rồi.”

“Nhất định là lại đánh thắng trận.”

“Quả nhiên là trời phù hộ Bắc Cương!”

Nhưng khi bọn họ đang nghị luận sôi nổi, lại nghe trong thành Vị Châu truyền đến một tiếng vật nặng đổ sập xuống, ngay sau đó, là tiếng hò hét càng thêm rõ ràng. Đến mảnh đất dưới chân cũng hơi hơi chấn động, hình như có ngàn vạn vó ngựa chạy băng băng mà qua.

Cùng lúc đó, trong thành bốc cháy lên ánh lửa tận trời.

Ở pháp đài có người đột nhiên đứng dậy, trong phản chiếu ánh lửa hừng hực, hắn lẩm bẩm nói: “Thành Vị Châu, phá bị sao?”

Dứt lời, càng lúc càng có nhiều người lảo đảo đứng dậy, không thể tin tưởng hai mặt nhìn nhau: “Thành bị phá?”

Những tiếng nỉ non thầm thì đó, như từng viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, rất nhanh liền khơi dậy gợn sóng kịch liệt. Mọi người từ tin tưởng đến kinh hoảng sợ hãi, chỉ tốn chưa đến mấy phút thời gian.

Tất cả mọi người lục tục đứng lên, xô đẩy lần nhau, hoảng loạn nhìn thành Vị Châu ánh lửa hừng hực.

Bình luận

Truyện đang đọc