XUNG HỈ (TRỌNG SINH)

Đêm nay trong trướng tình nhiệt thế nào, người ngoài không thể nào biết được.

Chỉ là khi trời còn chưa sáng các tướng lĩnh dậy điểm binh, liền thấy Vương gia của bọn họ đưa Vương phi ra ngoài...... Đội ngũ vận chuyển quân nhu phải vội quay về, trời chưa sáng đã phải xuất phát. Diệp Vân Đình đến theo bọn họ, vậy nên đã dậy từ sớm.

Lúc lên ngựa còn có chút buồn ngủ, mí mắt buồn ngủ díp lại, cáo biệt với Lý Phượng Kỳ.

Trong lòng Lý Phượng Kỳ có chút không nỡ, cơ hồ muốn mở miệng giữ người lại, nhưng lý trí lại ngăn hắn mở miệng, chỉ có thể nắm tay y dùng sức bóp nhẹ vài cái, nhỏ giọng dặn dò: “Trở về viết thư cho ta, ta sẽ mau chóng đánh hạ Ký Châu.”

Lời này bừa bãi cực kỳ, nếu để Ân Thừa Ngô nghe thấy, phỏng chừng lại bị chọc giận đến dậm chân.

Cố tình Diệp Vân Đình lại không cảm thấy vậy, y trịnh trọng gật gật đầu: “Ta ở Vị Châu chờ ngươi chiến thắng trở về.”

Hai người nói vội mấy câu, đội ngũ liền xuất phát. Diệp Vân Đình giục ngựa đi về phía trước, đi ra rất xa, quay đầu nhìn lại, liền thấy hắn còn đứng nguyên tại chỗ, xa xa nhìn về phía này, thân ảnh bị ánh lửa bốn phía mạ lên đường cong mềm mại.

Đến tận khi người đi không nhìn thấy nữa, Lý Phượng Kỳ mới thu hồi ánh mắt. Khương Thuật chờ bên cạnh đã lâu tiến lên bẩm báo: “Đối diện tối hôm qua có động tĩnh, Ân Thừa Ngô sợ là nhịn không được nữa.”

Lý Phượng Kỳ nheo mắt suy nghĩ sâu xa, gọi vài tên tướng lĩnh vào trong quân trướng.

……

Không hề ngoài ý muốn, vào lúc trời chạng vạng, Ân Thừa Ngô động thủ.

Bình thường lúc này đúng là giờ quân Bắc Cương ăn cơm chiều, đã nhiều ngày trong quân thức ăn ngon, vậy nên trong toàn bộ doanh địa tràn ngập khí tức suиɠ sướиɠ, đồng thời cũng thập phần thả lỏng. Ân Thừa Ngô chính là nhìn chuẩn lúc này, khởi xướng đánh bất ngờ, ý đồ đánh bọn họ trở tay không kịp.

Nhưng quân Bắc Cương phản ứng so với trong tưởng tượng của gã còn nhanh hơn, gặp phải bị đánh bất ngờ cũng không hoảng loạn, giây lát liền sắp xếp xong đội hình bắt đầu đánh trả.

Hai quân giao chiến, tiếng gầm thét rung trời.

Vào lúc trên chiến trường đang chém gϊếŧ hăng say nhất, Lý Phượng Kỳ thấy Ân Thừa Ngô khí định thần nhàn, nheo nheo mắt: “Ân Thừa Ngô nghẹn nhiều ngày nay, mà chỉ có chút năng lực này?” Trong mắt hắn xẹt qua một tia dị sắc, trong đầu nhanh chóng nhớ lại địa hình một phen, liền lập tức lệnh Khương Thuật âm thầm mang một đội nhân mã đi về phía sau: “Truyền lệnh xuống, lương thảo phía sau cũng nhìn một chút.”

Bọn họ dựa lưng vào trấn Chu Cú, mà trấn Chu Cú lại được vách núi trùng điệp vây quanh. Vách núi không tính là cao, nhưng bởi vì một ngọn hợp với một ngọn, khe rãnh đường dốc trải rộng, khó có thể thành hàng, vách núi liên miên trải dài lại thành lá chắn thiên nhiên.

Nhưng nếu Ân Thừa Ngô phái người chọn tuyến đường đi từ trong núi, vòng đến phía sau, liền có thể đến thẳng trấn Chu Cú.

Lý Phượng Kỳ tuy rằng cảm thấy Ân Thừa Ngô so với phụ thân gã kém hơn nhiều, nhưng cũng sẽ không khinh địch. Hắn ở phía trước tọa trấn, Khương Thuật rất nhanh dẫn dắt lượng nhỏ nhân mã đi phòng ngự ở phía sau.

Mà quả nhiên như hắn sở liệu, Ân Thừa Ngô đánh chủ ý dương đông kích tây.

Trên chiến trường là gϊếŧ lợi hại, nhưng quân tinh nhuệ Ký Châu đều được điều động đi về phía sau, xuyên qua vách núi, vòng đến phía sau trấn Chu Cú, chuẩn bị rút củi dưới đáy nồi, trước sau vây kín.

Đáng tiếc Lý Phượng Kỳ đã có phòng bị từ sớm, Ân Thừa Ngô ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hơn phân nửa quân tinh nhuệ đều chết ở vách núi.

Lý Phượng Kỳ sai người đem thủ cấp của tướng lĩnh dẫn đội đưa đến trước trận, cong môi nói: “Ân tướng quân tặng ta một phần đại lễ, bổn vương có qua có lại, cũng tặng trả một phần.”

Dứt lời giơ tay, liền có quân tốt dùng khay nâng hai cái đầu người bước ra khỏi hàng, không sợ hãi đưa đến trước mặt quân Ký Châu.

Ân Thừa Ngô nhìn tướng lĩnh chết không nhắm mắt, lại nghĩ đến số quân tinh nhuệ đã thiệt hại, ngực ẩn ẩn đau, nhưng ước chừng là mấy ngày nay ăn mệt đã nhiều, gã không còn khí bốc lên đỉnh đầu nữa, chỉ nhắm mắt, nhìn Lý Phượng Kỳ một cái thật sâu, ra lệnh thu binh.

Nghe nói tiền tuyến lại lần nữa tan tác, Ân Tiếu Chi rốt cuộc ngồi không được, giục ngựa chạy tới quân doanh.

Ân Thừa Ngô đã không còn tự phụ như lúc trước nữa, nhìn thấy Ân Tiếu Chi, cúi đầu nhận sai: “Là hài nhi khinh địch.”

Lúc trước gã không có cơ hội giao thủ cùng Vĩnh An Vương, mặc dù phụ thân mấy lần khen đối phương dụng binh quỷ quyệt khó lường, gã cũng chỉ khịt mũi coi thường. Vĩnh An Vương còn chưa đến ba mươi, đúng là thời điểm tuổi trẻ khí thịnh, có lợi hại thì có thể lợi hại đến đâu?

Chỉ là khi không có anh hùng, nhãi ranh thành danh mà thôi.

Nhưng sau khi chân chính đối thượng, gã mới hiểu Vĩnh An Vương thật sự khó chơi. Hiện giờ mới qua nửa tháng, nhân tâm trong quân cũng đã rời rạc đi rất nhiều, thậm chí còn có không ít lời oán hận, sớm không còn lúc xuất binh là ý chí chiến đấu sục sôi nữa. Mà tất cả điều này đều do Vĩnh An Vương ban tặng. Gã không thể không một lần nữa nhìn kỹ đối thủ của mình.

Thấy gã còn biết nhận sai, thần sắc Ân Tiếu Chi hòa hoãn hơn rất nhiều, nói: “Vĩnh An Vương dụng binh tạo nghệ, đứng trên chúng ta. Bất luận là chính diện cứng đối cứng, hay chiến thuật đằng sau, xác suất chúng ta có thể thắng đều không lớn.”

Quân Bắc Cương dũng mãnh, Vĩnh An Vương dụng binh như thần.

Nhìn từ bên ngoài, nhân số của hai bên Ký Châu cùng Vị Châu chênh lệch không lớn, nhưng thật sự đánh lên mới biết được chênh lệch trong đó. Nếu là cứng đối cứng, phần thua của bọn họ sẽ lớn hơn.

“Thật là như thế nào? Không thể không chiến mà hàng.” Ân Thừa Ngô nhíu mày, tuổi tác của gã so với Lý Phượng Kỳ lớn hơn một giáp, càng đừng nói phụ thân, bất luận là gã hay phụ thân ra mặt giảng hòa, Ân gia đều ném không dậy nổi. Hơn nữa một khi nhận thua…… nhân tâm liền tan.

“Kế sách hiện giờ, chỉ có lấy lực phá kế.” Ân Tiếu Chi trầm giọng nói: “Binh lực tương đương, chúng ta chưa chắc có thể thắng. Nhưng nếu lại thêm mười vạn binh mã, lấy nhân số nghiền áp, phần thắng liền có thể lớn hơn rất nhiều.”

Một người khỏe chấp mười kẻ khôn, lão cũng không tin có thêm mười vạn binh mã, còn không có phần thắng. Hơn nữa bọn họ cũng không cần đối phương đại bại, chỉ cần bức cho Lý Phượng Kỳ không dám dễ dàng tới phạm nữa liền coi như đạt được mục đích.

“Ý của phụ thân là mượn binh mã của Lục Châu?” Ân Thừa Ngô chần chờ nói: “Nhưng người chúng ta phái đi đến nay vẫn chưa có hồi âm, Tất Điển chỉ sợ là đã sớm sinh dị tâm.”

Ân Khiếu Chi lại cười rộ lên: “Ngươi cho rằng ta vội vã tới là vì sao?” Lão vuốt vuốt chòm râu cười: “Lục Châu có hồi âm, Tất Điển nhờ người đưa một phong thư đến, nói đồng ý xuất binh tương trợ. Nhưng vì Lục Châu bị nạn tuyết ảnh hưởng rất lớn, trong quân cũng thiếu y thiếu thực, yêu cầu chúng ta chi viện năm vạn kiện quần áo mùa đông, và hai mươi vạn thạch lương thảo.”

“Hắn đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!” Ân Thừa Ngô không vui: “Huống hồ lương thảo liền thôi, chúng ta đi đâu tìm nhiều quần áo mùa đông như vậy?”

“Ngược lại cũng không xem như công phu sư tử ngoạm, trong thư hồi âm cũng nói, tình hình Lục Châu xác thật không tốt lắm.” Ân Tiếu Chi chậm rãi nói: “Tất Điển tuy từng là phó tướng tâm phúc của ta, nhưng tính tình hắn ngay thẳng cố chấp, lúc trước sợ hắn không chịu đồng lòng, làm hỏng đại sự, ta mới bỏ qua Lục Châu. Hiện giờ triều đình vì Tất Điển có quan hệ với chúng ta mà có nhiều kiêng kị Lục Châu. Tất Điển có lẽ là chịu đựng không nổi nữa, cũng đã lạnh tâm, chỉ có thể đầu nhập với chúng ta.”

Tất Điển lúc này muốn tuy rằng nhiều, nhưng đối với Ân mà nói, cũng chỉ là hơi đau mình một chút, cũng không thương gân động cốt. Nếu có thể lấy mấy thứ này thuyết phục Tất Điển xuất binh, bức lui Vĩnh An Vương, đối với bọn họ mà nói, ngược lại là cuộc làm ăn có lời.

Ân Thừa Ngô nghĩ cũng phải, nói: “Lương thảo có thể cấp, nhưng phải có chương trình. Nếu cho hắn lương thảo hắn lại sợ hãi rụt rè không điều binh. Chúng ta cũng không thể đòi lại.”

Ân Tiếu Chi cũng có lo lắng này, liền cùng gã thương nghị kỹ càng tỉ mỉ chương trình.

Cuối cùng quyết định lại phái một người thân tín làm sứ giả, mang theo mật tín cùng một lô lương thảo âm thầm đến Lục Châu trước.

Trong thư bọn họ đồng ý với yêu cầu của Tất Điển, nhưng lấy lý do số lượng quần áo mùa đông và lương thảo quá lớn khó có thể gom góp, lại dễ dàng bị Vị Châu phát hiện, chỉ đưa đến một phần nhỏ làm tiền đặt cọc, hơn phân nửa còn lại, trong thư nói, đợi bức lui Vĩnh An Vương xong sẽ bổ khuyết thêm.

……

Khi Tất Điển nhìn thấy sứ giả Ký Châu đã qua bốn ngày.

Sau khi nghiệm thu lương thảo, hắn mang ơn đội nghĩa đón sứ giả vào phủ thứ sử, nhưng quay đầu vào thư phòng, sắc mặt liền trầm xuống: “Năm ngàn kiện quần áo mùa đông, ba vạn thạch lương thảo. Thật ra so với tống cổ ăn mày còn hào phóng hơn một chút.”

Hắn luôn luôn biết Trung Châu Ký Châu là dòng chính, Lục Châu so ra kém hơn, cũng không muốn so đo gì.

Nhưng ai biết Ân gia lại lặp đi lặp lại nhiều lần cắt giảm quân phí của Lục Châu. Nếu không phải lúc trước lương thực triều đình phát xuống đều bị Ân gia khấu lưu gần nửa, Lục Châu cũng không đến mức thiếu chút nữa không qua nổi trời đông giá rét.

Hiện giờ có cầu hắn, cũng vẫn kiêu căng ngạo mạn như vậy

Hắn biết bất kể mình ra giá bao nhiêu, với tính tình của Ân Tiếu Chi nhất định sẽ không cấp đủ, cho nên mới cố ý công phu sư tử ngoạm. Hắn cho rằng Ân gia không nói cấp đủ, nhưng một nửa cũng là phải cho, dù sao thì tình huống của Ký Châu hiện giờ cũng gấp gáp.

Nào biết Ân gia căn bản không có để hắn vào mắt. Liền lấy chút đồ như vậy tống cổ hắn, lại vẫn không đưa tới nhiều bằng Vị Châu.

Tâm phúc của Tất Điển cũng cảm thấy thất vọng buồn lòng, lúc trước Lục Châu lần nữa nhẫn nại, hắn đều thấy không cam lòng cho thứ sử. Cũng may hiện giờ bọn họ đã không còn phụ thuộc vào Ân gia nữa, liền nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tuy rằng ít một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là cho không. Cũng có thể chống đỡ một trận.”

“Cũng phải.” Tất Điển nhắm mắt, đem một phong mật tín giao cho tâm phúc, nói: “Ân gia bất nhân, vậy không thể trách ta bất nghĩa.”

Ân Tiếu Chi tọa trấn trong quân, cuối cùng lại vãn hồi lại một chút sĩ khí.

Hai quân giao phong mấy lần, vẫn cứ là Bắc Cương thắng nhiều bại ít.

Nhưng Ân Tiếu Chi lại nửa điểm không vội, cách mấy ngày nhận được hồi âm từ Lục Châu, liền nói: “Có thể động thủ.”

Tất Điển hồi âm, mười vạn đại quân đã chia thành từng nhóm âm thầm đến Cù Cù Sơn, thiết hạ thiên la địa võng ở đó, chỉ cần Ân Tiếu Chi có thể dẫn quân Bắc Cương tới Cù Cù Sơn, hai quân vây kín, nhất định có thể đánh bọn hắn trở tay không kịp.

“Ngày mai liền nhổ trại, giả vờ không địch lại, lui giữ Cù Cù Sơn.”

Cù Cù Sơn chính là một ngọn núi ở phía bắc Ký Châu, giáp với Lục Châu. Địa hình miệng phễu, dễ thủ khó công, Ân Tiếu Chi mang binh lui giữ, cũng sẽ không khiến cho bất kỳ ai hoài nghi.

Ngày hôm sau, Ân Thừa Ngô tự mình lãnh binh xuất chiến.

Sau nửa ngày ác chiến, xu hướng suy tàn tiệm hiện. Mà quân Bắc Cương đối diện lại là càng gϊếŧ càng hăng, rất có khí tế muốn đánh tan quân địch. Ân Tiếu Chi thấy thế không thể không hạ lệnh nhổ trại, thối lui về phía Cù Cù Sơn.

Khương Thuật nhìn quân Ký Châu chạy trối chết về phía Cù Cù Sơn, nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Diễn giống thật.”

Nếu không phải bọn họ đã sớm được Tất Điển mật tín, chỉ sợ đã thật sự cho rằng phụ tử Ân thị bị đánh sợ, muốn bỏ chạy.

Lý Phượng Kỳ nhìn thân ảnh hốt hoảng của quân tốt Ký Châu, trường đao vung lên: “Đuổi!”

Một hồi truy đuổi bắt đầu từ đây.

Quân Ký Châu chạy trốn phía trước, quân Bắc Cương truy đuổi phía sau. Ân Thừa Ngô như đang câu cá, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, làm như tàn binh một lòng tìm đường chạy trốn, nhử Lý Phượng Kỳ đuổi theo bọn họ.

Mục đích của bọn họ là đến một sơn cốc ở Cù Cù Sơn.

Sơn cốc kia cực rộng lớn, hai bên là vách núi chạy dài, chỉ có trước sau là thông đạo. Dựa theo kế hoạch, bọn họ dẫn quân Bắc Cương vào sơn cốc, phá hỏng con đường phía trước, mà Tất Điển sẽ đánh bất ngờ ở phía sau, phá hỏng đường đi, vừa lúc có thể tới bắt ba ba trong rọ.

Nhìn sơn cốc càng ngày càng gần, trong mắt Ân Thừa Ngô xẹt qua tia tàn nhẫn, hạ lệnh đẩy nhanh tốc độ.

Quân Ký Châu tăng nhanh tốc độ tiến vào sơn cốc, quân Bắc Cương truy ở phía sau tựa hồ có chút do dự. Khi Ân Thừa Ngô đang lo lắng Lý Phượng Kỳ đa nghi, sẽ không dễ dàng đuổi theo, liền thấy Khương Thuật bên cạnh hắn mang theo một nửa nhân mã đuổi theo tiến vào.

Nhìn truy binh mênh mông, Ân Thừa Ngô phỉ nhổ, trong miệng mơ hồ có chút tanh mặn.

Thôi, hôm nay cho dù không gϊếŧ được Lý Phượng Kỳ, nhưng có thể đem một nửa nhân mã chặn gϊếŧ, cũng có thể khiến hắn nguyên khí đại thương.

Trong sơn cốc bỗng nhiên vang lên tiếng kêu, ba ngắn một dài, là ám hiệu Tất Điển ước định với bọn họ. Ân Thừa Ngô thần sắc vui vẻ, truyền lệnh xuống, liền thấy quân kỳ đong đưa, tất cả quân Ký Châu vốn đang hoảng loạn chạy trốn đều dừng lại, chỉnh tề có trật tự triển khai trận hình.

Khương Thuật thần sắc sửng sốt, tiếp theo lớn tiếng nói: “Sao còn chưa chạy? Lớn tuổi rồi chân cẳng cũng không được nữa sao?”

Ân Thừa Ngô hừ một tiếng, giương giọng nói: “Tất Điển, ngươi còn trốn tránh làm gì?!”

Dứt lời, liền thấy trên hai bên vách núi, sơn cốc phía sau, đều đổ ra quân tốt mênh mông, dưới ánh đuốc, mũi tên bén nhọn lóe hàn quang.

Ân Thừa Ngô cười rộ lên: “Chúng ta tất nhiên là không cần trốn……” Gã dừng một chút, “Bởi vì kẻ nên trốn, là các ngươi.”

Gã giơ tay lên, giọng căm hận nói: “Bắn tên, gϊếŧ sạch bọn chúng.”

Nhưng vừa dứt lời, mũi tên lóe hàn quang kia lại nửa điểm cũng không động. Trong lòng Ân Thừa Ngô bỗng nhiên nhảy một chút, lông tơ phía sau lưng dựng lên, gã tăng thêm âm lượng, lạnh giọng quát: “Tất Điển!”

Nhưng cũng không có ai trả lời gã, ngược lại là mặt đất truyền đến chấn động rõ ràng, quân tốt phía sau tới báo, thanh âm run rẩy: “Tướng, tướng quân, chúng ta bị bao vây rồi, đằng sau tất cả đều là quân Bắc Cương!”

Trên trán Ân Tiếu Chi nổi đầy gân xanh, đã minh bạch mình là bị sập bẫy: “Tất Điển đầu quân Vĩnh An Vương rồi!”

Bọn họ cho rằng mình là thợ săn bố trí bẫy rập, không nghĩ tới, chính mình mới là con mồi.

Khương Thuật ôm tay trước ngực, cười ha hả nói: “Các ngươi đã bị bao vây, nếu không muốn chết, tự mình bỏ khí giới đầu hàng. Người đầu hàng không gϊếŧ!”

Lời này vừa nói ra, quân tốt Ký Châu hai mặt nhìn nhau, tiếng nghị luận vang lên.

Ân Thừa Ngô quát chói tai mấy tiếng, lại không ngăn được quân tâm đã tán loạn.

Sau một lúc lâu, có người ném vũ khí, cởi khôi giáp, giơ cao đôi tay nơm nớp lo sợ đi về phía quân Bắc Cương.

Có một liền có hai, lục tục có quân tốt Ký Châu lựa chọn đầu hàng, mà Khương Thuật cũng quả nhiên như lời hắn nói, thả ra một con đường, để những quân tốt Ký Châu quy hàng rời khỏi sơn cốc.

Ba mươi phút sau, nhân số trong sơn cốc ít đi một nửa.

Còn thừa một nửa, là dưới dụ hoặc quan to lộc hậu của phụ tử Ân thị, lựa chọn lưu lại.

Khương Thuật nhếch miệng cười, hô lên một câu, thoáng chốc, mũi tên như mưa trút xuống.

Một trận hoảng loạn qua đi, phụ tử Ân thị lệnh quân tốt dựng khiên ngăn cản, chặn phần lớn mũi tên, Khương Thuật thấy mưa tên không bắn đến bọn họ, kẹp bụng ngựa một cái, tiện lợi mang theo người gϊếŧ đi lên.

Trong sơn cốc, hai quân oan gia ngõ hẹp.

Đường lui trước sau đều bị phong tỏa, quân Ký Châu bị chặn trong sơn cốc chỉ có thể lựa chọn tử chiến.

Bình luận

Truyện đang đọc