XUNG HỈ (TRỌNG SINH)

Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn, hai người xuống xe, xách theo bao lớn bao nhỏ đi vào trong phủ.

Lúc vào chính viện gặp được Chu Liệt, hắn nhìn thấy cảnh này liền trợn to mắt, ngạc nhiên tiến lên trước: "Vương gia Vương phi làm gì vậy?"

Không đợi Diệp Vân Đình nói gì, Lý Phượng Kỳ đã cau mày ghét bỏ: "Ngươi không nhận ra bánh ngọt trùng dương với rượu sao?"

"Nhận ra thì nhận ra." Chu Liệt gãi đầu một cái, không trách: "Chuyện này làm sao còn cần Vương gia Vương phi tự mình đi mua?" Trong Vương phủ đều có hạ nhân chuẩn bị được không?

Huống hồ Vương gia cũng không phải người sẽ dạo phố mua mấy thứ đồ chơi nhỏ này nha.

Lý Phượng Kỳ nhìn hắn, thần sắc thương hại: "Nếu ngươi có thể hiểu rõ vấn đề này, cũng không đến nỗi đến giờ vẫn chưa thể kết hôn."

Dứt lời ra hiệu Diệp Vân Đình vòng qua hắn, đi về viện của mình.

Chu Liệt:???

Tại sao lại âm dương quái khí thế?

Nhưng Lý Phượng Kỳ đã không thèm để ý đến hắn nữa, cùng Diệp Vân Đình vào trong nhà.

Hai người về muộn, đã qua thời gian ăn bữa tối, liền đơn giản không sai hạ nhân bày cơm nữa, mà ăn luôn bánh ngọt trùng dương và uống nửa già vò rượu hoa cúc.

Bánh ngọt trùng dương làm từ hoa cúc, điểm tâm ngọt nhẹ hòa vào hương rượu mát lạnh thuần hậu, xông đỏ mặt Diệp Vân Đình.

Thường ngày y rất ít khi uống rượu, hôm nay không ai hạn chế, rượu hoa cúc này lại mát lạnh, ăn cùng bánh ngọt trùng dương, bất tri bất giác liền uống rất nhiều, chờ đến lúc phản ứng lại đã có chút men say.

"Đại công tử say rồi?" Lý Phượng Kỳ  uống nhiều hơn y một chút, nhưng trong mắt chưa có nửa điểm mông lung, thấy thế nhíu mày, tới gần y dò hỏi.

Diệp Vân Đình một tay chống cằm, mắt say lờ đờ mông lung nhìn hắn: "Không... say."

Lý Phượng Kỳ cười, nâng tay lấy đi chén rượu trong tay y: "Ngươi say rồi."

"Ta còn chưa uống hết." Diệp Vân Đình thấy hắn muốn lấy chén rượu của mình, lông mày liền nhíu lại, không vui nói: "Ngươi uống của ngươi đi."

Lông mày y cau lại, ngũ quan xinh xắn còn chút trẻ con nhăn nhó, ngược lại là nhiều thêm mấy phần hoạt bát ngây thơ.

Xem ra là thật sự uống say rồi, nếu là bình thường, chắc chắn y sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy.

Lý Phượng Kỳ nhìn y, tâm tư liền linh hoạt lên, không nhịn được trêu đùa: "Nhưng ta chỉ muốn uống của ngươi."

Nói xong cũng như thật nhìn chằm chằm chén rượu của Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình thấy thế, thần sắc quả nhiên chần chờ. Y nhìn Lý Phượng Kỳ, lại nhìn chén rượu, khó khăn lựa chọn một phen, cuối cùng vẫn lẩm bẩm đem chén rượu đưa tới bên môi Lý Phượng Kỳ: "Nhìn ở hoàn cảnh chúng ta cùng mất mẹ, cho ngươi uống một ngụm."

Lúc này y say, đem kiếp trước kiếp này lăn lộn làm một, chỉ cảm thấy Lý Phượng Kỳ thập phần đáng thương.

Mà Lý Phượng Kỳ nghe vậy lại nghĩ y say đến hồ đồ rồi, nói mê sảng.

Hắn không cãi lại, mà cầm tay Diệp Vân Đình hơi mím một nhấp rượu trong chén của y. Rượu hoa cúc vào miệng mát lạnh, lúc lăn vào cuống họng mới phẩm ra vị cay của rượu, sau đó chuyển ngọt, dư vị dài lâu.

Vừa mới mím một ngụm này, so với mật còn ngọt hơn.

Ánh mắt hắn nặng nề nhìn người đang say, theo bản năng liếm liếm rượu bên môi: "Tư vị rất tốt."

Diệp Vân Đình rất tán thành, y gật đầu phụ họa một câu, đem rượu trong chén uống cạn. Uống hết lại muốn rót thêm, nhưng vò rượu đang ở trong tay Lý Phượng Kỳ, y nghiêng người qua lấy, liền bị Lý Phượng Kỳ ngăn lại: "Ngươi không thể uống nữa."

Tửu lượng của y quá kém, uống quá nhiều sợ lúc tỉnh dậy sẽ đau đầu.

Nhưng Diệp Vân Đình không nghe, cả người tới gần hắn, hai tay ôm lấy vò rượu, bất ngờ đùa giỡn vô lại: "Còn muốn uống."

Nói xong, hướng đôi mắt mông lung sương mù khát cầu nhìn Lý Phượng Kỳ.

Y chưa bao giờ lộ ra trạng thái như vậy, gần như làm nũng lấy lòng.

Yết hầu Lý Phượng Kỳ lăn lăn, tiếng nói hơi khô khốc: "Uống nhiều sẽ đau đầu hơn." Nói thì nói như vậy, nhưng bàn tay ấn lại vò rượu lại buông lỏng một chút.

Diệp Vân Đình tuy rằng say rồi, nhưng vẫn cứ hiểu xem sắc mặt. Đại khái y thấy chơi xấu hữu dụng, hai tay càng lúc càng ôm chặt vò rượu, cả đầu cũng đặt lên, cằm che lên vò rượu, đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Lý Phượng Kỳ, còn nói: "Chỉ một chén thôi."

"Có được không?"

"..." Lý Phượng Kỳ cơ hồ không hề có lực chống đỡ.

Bàn tay theo bản năng buông lỏng, vò rượu liền bị người đàn say ôm cả vào lòng.

Diệp Vân Đình như con mèo trộm được cá, mừng rỡ đến đôi mắt đều híp lại. Y rót cho mình một ly, đắc ý uống hết, lại rót thêm ly nữa. Rót xong có lẽ cảm thấy ánh mắt Lý Phượng Kỳ quá nóng bỏng, y trì độn suy tư một chút, cũng rót đầy ly rượu trước mặt Lý Phượng Kỳ, thập phần hào phóng: "Ngươi cũng uống đi."

Y uống hai chén lại rót cho Lý Phượng Kỳ một chén, Lý Phượng Kỳ cứ như vậy trơ mắt nhìn y uống sạch non nửa vò rượu còn lại, cuối cùng chỉ có thể nằm nhoài trên bàn nói mê sảng.

Lý Phượng Kỳ dở khóc dở cười, vừa giận mình nhất thời nhẹ dạ dung túng, vừa không nhịn được nâng tay bấm bấm hai má mềm mại của y, sau đó mới cất giọng gọi Quý Liêm vào giúp.

Quý Liêm giúp đỡ người lên giường nằm xong, cởi ngoại bào, liền đi bưng một chậu nước nóng đến chuẩn bị lau người cho y.

Việc này hắn đã quen làm, nhưng lần này hắn mới vừa vắt khô khăn, liền bị Lý Phượng Kỳ bên cạnh nhận lấy: "Để ta đi."

Quý Liêm còn chưa phản ứng lại, đã theo bản năng buông lỏng tay.

Lý Phượng Kỳ cầm khăn, cẩn thận lau chùi hai má và hai tay y. Hắn làm cực nghiêm túc, thần sắc ôn hòa khác thường.

Chờ lau xong hai má và tay, liền cởi tất trắng dưới chân Diệp Vân Đình.

Quý Liêm vội vàng nói: "Hay là để ta đi."

"Không sao." Lý Phượng Kỳ ngăn hắn lại, cụp mắt cởi tất cho Diệp Vân Đình, liền giũ lại khăn lau chân cho y.

Đến khi làm xong tất cả những việc này, hắn mới xoa xoa tay, đem khăn vứt vào trong chậu, nói: "Ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ chăm nom y."

Quý Liêm "Ồ" một tiếng, lúc đi ra ngoài ánh mắt vẫn thẳng tắp.

Đến lúc bị gió lạnh ngoài phòng thổi tới mới bừng tỉnh giật cả mình. Nghĩ đến thần thái và động tác vừa xong của Vĩnh An vương, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng.

Không phải thiếu gia nói chỉ là diễn trò thôi sai? Làm sao Vĩnh An vương đến việc hầu hạ người cũng làm rồi?

Quý Liêm nhăn mặt, gãi đầu một cái, vẫn không nghĩ ra.

*

Trong buồng.

Lý Phượng Kỳ thổi tắt nến, dịch Diệp Vân Đình lui vào bên trong mới cởi áo ra nằm xuống.

Ngày thường tuy hắn với Diệp Vân Đình đều là ngủ chung một giường, nhưng giường rộng lớn, mỗi người một chăn, có chút ý tứ nước giếng không phạm nước sông. Nhưng hôm nay Diệp Vân Đình uống nhiều rượu, hai người lung tung chui vào cùng một chăn, rồi lại quên thả bình nước nóng cho y. Y nhắm hai mắt lục lọi trong chăn một hồi lâu cũng không mò thấy bình nước nóng đâu, liền bất mãn lẩm bẩm càu nhàu.

Lý Phượng Kỳ vốn đang nghiêng người, nương ánh trăng yếu ớt ngắm y. Bỗng nhiên thấy y lăn lộn trong chăn một hồi, sau đó liền chui cả người vào trong chăn.

Lông mày hắn nhảy một cái, nhưng không ngăn cản.

Diệp Vân Đình dựa vào bản năng tìm nơi thoải mái ấm áp, cuối cùng nghiêng người hướng mặt vào Lý Phượng Kỳ, cả người tiến sát vào ngực hắn, tựa trán vào lồng ngực rộng thỏa mãn nhắm mắt ngủ ngon.

Lý Phượng Kỳ vừa vui mừng vừa dày vò, cánh tay hời hợt vòng qua lưng y, thấp giọng nói: "Uống say lại quá dằn vặt người."

Chỉ là đến cùng cũng không cam lòng đẩy người ra, nâng tay nhét kín chăn phía sau lưng cho y, ôm y cùng nhau ngủ.

...

Ngày thứ hai khi tỉnh lại, Diệp Vân Đình chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Y khó chịu nhíu mày lại, từ cổ họng phát ra tiếng hừ hừ có chút khàn. Đang mơ mơ màng màng mở mắt chuẩn bị đứng dậy, đập vào mắt lại là một mảnh lồng ngực trần trụi.

"???"

Diệp Vân Đình cả kinh, thân thể ngửa ra sau, liền thấy chủ nhân lồng ngực...... Lý Phượng Kỳ nghiêng người, một tay gối đầu, thần sắc không rõ mà nhìn y: "Đại công tử ngủ ngon giấc không?"

Ánh mắt Diệp Vân Đình chuyển một vòng trên cổ áo lỏng lẻo, lộ ra một mảng ngực lớn của hắn, trong lòng nói không ngon lắm.

Làm sao uống chút rượu, còn ngủ chung một chăn vậy?

Lúc trước cũng liền thôi, bây giờ y đã biết Vĩnh An vương thích nam nhân mà còn làm như vậy, cũng như kẻ xấu xa có ý định khinh bạc hắn.

Hai má y toả nhiệt, lúng túng ho khan một tiếng: "Tối qua..."

Mới nói được hai chữ y đã nghẹn lại.

Tối qua xảy ra chuyện gì?

Y cật lực nhớ lại, lại phát hiện ký ức dừng lại ở thời điểm Lý Phượng Kỳ nói y say rồi, y nói không say, còn sau đó như thế nào thì đều không nhớ rõ.

Lý Phượng Kỳ thấy y nhăn mặt, liền biết nhất định là y say rượu xong cái gì cũng không nhớ ra.

Ánh mắt hắn lóe lóe, không nhanh không chậm chống cánh tay ngồi dậy: "Chuyện tối qua đại công tử không nhớ sao?"

Nghe hắn hỏi như vậy, Diệp Vân Đình nhất thời càng thêm chột dạ.

Ngón tay y vân vê nút buộc trên chăn gấm thêu hoa, rõ ràng không đủ tự tin: "Tối qua không... phiền Vương gia chứ?"

"Cái này thì đúng là cũng không có." Lý Phượng Kỳ nhíu mày, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Chỉ là tối qua đại công tử nhất định đòi ôm ta ngủ, không cho sẽ không chịu ngủ."

"!!!?"

Mặt Diệp Vân Đình đỏ lên, muốn phản bác mà sự thực vừa bày ra trước mắt, chỉ có thể cười gượng nói: "Ta, ta tửu lượng không tốt lắm, thêm phiền toái cho Vương gia."

Lý Phượng Kỳ kéo dài âm điệu "A" một tiếng: "Phiền phức thì cũng không phải phiền phức. Chỉ là đại công tử cũng biết ta thích nam nhân, mỹ nhân trong ngực, muốn làm Liễu Hạ Huệ thật sự là thử thách ý chí của ta."

Hắn nói lời này gần như đã trắng ra, trong mắt càng như có móc câu, chỉ cần Diệp Vân Đình liếc hắn thêm một cái, liền có thể bị hắn câu lấy, không thoát được.

"..." Diệp Vân Đình nhạy bén nhận ra chút ý tứ hàm xúc trong đó, ngực giật giật như nổi trống, đôi mắt thậm chí không dám nhìn thẳng vào hắn.

Cả người đều thập phần không biết phải làm sao.

Lý Phượng Kỳ thấy thế không dồn ép thêm nữa, mà nở nụ cười, nâng tay cầm ngoại bào phủ thêm: "Thời gian không còn sớm, dậy đi. Ta đã sai Quý Liêm chuẩn bị canh giải rượu, lát nữa ngươi uống một ít."

Hắn chủ động bỏ qua chủ đề kia, Diệp Vân Đình liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, y rũ mắt "Ồ" một tiếng, đi chân trần nhảy xuống giường, đưa lưng về phía Lý Phượng Kỳ luống cuống tay chân mặc xiêm y vào.

Vừa lúc bỏ qua mất nụ cười thành công không thể che giấu trên mặt Lý Phượng Kỳ.

Bình luận

Truyện đang đọc