XUNG HỈ (TRỌNG SINH)

"Ta có chức quan trong người, cho dù có phạm sai cũng nên là nha môn ra mặt, Vương phi vô duyên vô cớ coi ta như phạm nhân giam giữ, không khỏi quá mức coi thường luật pháp!" Hai tay Dương Bất Vĩ bị bắt chéo sau lưng, cái miệng lại vẫn chưa dừng lại.

Gã tuy rằng ẩn ẩn kinh hãi, hoài nghi có phải Diệp Vân Đình bắt được chứng cứ gì hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mình sẽ không để lại nhược điểm mới đúng. Vậy nên sau khi gã kinh hoảng một cái chớp mắt, liền lập tức bình tĩnh lại, thừa dịp còn chưa rời khỏi thành lâu, rất nhiều quân tốt đều đang âm thầm quan sát tình hình, liền căm giận nghĩ xong lời cần nói, ý đồ lên mặt áp chế Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình tuy rằng là Vĩnh An Vương phi, nhưng chỉ là cái chức suông, mà gã lại là mệnh quan triều đình hàng thật giá thật. Muốn động thủ với gã, sẽ phải có lý do rõ ràng.

Nếu không lấy ra lý do, Diệp Vân Đình không chỉ phải thành thành thật thật thả gã ra, gã còn khiến Diệp Vân Đình hướng gã nhận lỗi tạ tội!

"Ngươi cảm thấy ta không có chứng cứ sao?" Diệp Vân Đình quay đầu nhìn gã.

Dương Bất Vĩ đối thượng với ánh mắt thong dong của y, có một chớp mắt chột dạ, tiếp theo lại chắc chắn nói: "Hạ quan cũng không biết mình phạm phải tội gì, Vương phi muốn đánh muốn gϊếŧ, ít nhất cũng phải cho một cái nguyên do, để hạ quan tâm phục khẩu phục, nếu không hạ quan cho dù có chết, cũng phải đến Diêm La Điện kêu oan."

Thấy gã một bộ dáng vẻ liều chết không nhận, trong mắt Diệp Vân Đình chán ghét càng sâu, lạnh lùng nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục."

Nói xong mang theo người mênh mông cuồn cuộn đi về phía nha môn.

Trong nha môn.

Ba tên tử sĩ còn sót lại cùng với bốn lưu dân đều bị áp quỳ gối trước công đường, ba tên tử sĩ tâm chí kiên định, trên mặt cũng không hiện ra sợ hãi, nếu không phải bị chế trụ, có lẽ đã tự sát bỏ mình. Nhưng bốn lưu dân lại nơm nớp lo sợ, sắc kinh hoảng trên mặt rất sâu.

Đến lúc thấy Diệp Vân Đình áp giải người tới, bên cạnh còn có một con sói xám uy phong lẫm lẫm đi theo, tức khắc sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, không ngừng dập đầu xin tha.

Tào Nghị Nhân thấy y đến, nơm nớp lo sợ muốn mời y thượng tọa, Diệp Vân Đình lại chỉ ngồi ở bên dưới, ý bảo hắn thẩm tra trước.

Hắn chỉ đành ngồi trên công đường, liếc mắt nhìn Dương Bất Vĩ bị áp bàng thính ở một bên một cái, lấy lại bình tĩnh, bắt đầu thẩm vấn.

Bốn lưu dân vốn chỉ vì tiền mà làm việc, cơ hồ chưa cần thẩm vấn đã chủ động khai báo. Nói là có người cho bọn họ mỗi người một trăm lượng bạc, sai bọn họ hôm nay âm thầm đả thương người tạo hỗn loạn trong cuộc xung đột. Hai lưu dân bị gϊếŧ trong lúc hỗn loạn, là do hai trong bốn người này động thủ, mục đích là để chọc giận nhóm lưu dân, khơi mào tranh đấu.

Còn thiếu niên bị gϊếŧ ban đầu kia, bọn họ lại đều nói không rõ là ai động thủ.

Thi thể thiếu niên kia được nâng lên công đường, Tào Nghị Nhân chỉ có thể kêu ngỗ tác tới hiện trường nghiệm thi. Ngỗ tác nghiệm xong, nói người là bị một đao làm mất mạng, vết đao trái sâu phải nông, hẳn là bị người từ phía sau trực tiếp cắt đứt yết hầu, mà vũ khí gϊếŧ người, xem miệng vết thương suy đoán, hẳn là một loại dao găm. Còn có thiếu niên kia ước chừng là trước khi chết giãy giụa một chút, mười ngón cào cấu, kẽ móng tay còn dính một chút da.

Trừ cái này ra, không còn dấu vết giãy giụa nào khác.

Thủ pháp lưu loát như thế, tuyệt đối không phải việc lưu dân bình thường làm được, kẻ động thủ nhất định là một người biết võ.

"Tra trong đám tử sĩ xem có ai bị thương." Diệp Vân Đình mở miệng nói: "Thi thể mang về cũng đều tra một lượt."

Ngỗ tác nghe vậy vội vàng đi nghiệm, một lát sau trở về bẩm: "Trên một thi thể trong đó tìm được vết cào tương ứng. Vũ khí của đám tử sĩ kia là dao găm, cũng trùng khớp."

Tào Nghị Nhân nhìn về phía Diệp Vân Đình, thấy y gật đầu, liền nói: "Vậy sự tình cũng gần như rõ ràng, người chính là bị những tử sĩ này gϊếŧ chết. Mục đích là vì khơi mào tranh chấp giữa lưu dân."

Chỉ là ba tên tử sĩ này xương cốt rất cứng, hiện tại cái gì cũng không chịu nói, cũng không biết chủ sau lưng là ai, mục đích lại vì sao.

Hắn trưng cầu nhìn Diệp Vân Đình: "Vương phi ngài xem, có cần dẫn người đi thẩm tra cẩn thận một phen hay không?" Hắn nói uyển chuyển, ý lại là đang hỏi có cần dụng hình hay không.

Nói xong lại nhìn về phía Dương Bất Vĩ bị áp chế, rốt cuộc nhịn không được dò hỏi: "Còn Dương quân sư đây là......?"

Chỉ là vì say rượu, ngoại thành xảy ra chuyện lớn như vậy không nói, vậy nhưng Dương quân sư cũng bị áp giải lên. Tào Nghị Nhân cùng Dương Bất Vĩ có chút giao tình, thấy thế liền không nhịn được dò hỏi một phen.

Diệp Vân Đình nghiêng mặt nhìn hắn một cái, không nhanh không chậm nói: "Dương Bất Vĩ âm thầm cấu kết với phản đảng Ân thị, ý đồ mưu hại Vương gia, làm náo loạn Bắc Cương."

"Ta không có!" Dương Bất Vĩ nghe vậy cả kinh, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra ta muốn sát Vĩnh An Vương bao giờ? Lời nói đến bên miệng mới nhanh chóng dừng lại, ý thức được có thể là Diệp Vân Đình đang bẫy mình, liền cố ý làm bộ phẫn uất nói: "Muốn vu tội thì sợ gì không có lí do? Những năm qua ta đi theo Vương gia vào sinh ra tử, tuyệt đối không có nửa điểm dị tâm, hiện giờ Vương phi lại không tiếc bôi nhọ ta cấu kết phản đảng, chẳng lẽ vì báo tư thù?!"

Y cố ý xả ra chuyện lúc trước giữa hai người, nói: "Ta không phục! Nếu Vương phi muốn gϊếŧ ta cho hả giận, ta nhận. Nhưng muốn khiến ta gánh lấy ô danh này, lại là trăm triệu lần không có khả năng!"

Diệp Vân Đình sớm đoán được gã sẽ không dễ dàng nhận tội, đứng lên đi quanh gã một vòng, nhàn nhạt nói: "Có phải ngươi cho rằng, những tử sĩ này cũng không biết nội tình ngươi giao dịch với Hắc Cửu, tuyệt đối sẽ không khai ra ngươi, cho nên không sợ hay không?"

Không nghĩ đến Hắc Cửu y cũng biết, trong lòng Dương Bất Vĩ dâng lên một tia bất an, lại vẫn cắn răng nói: "Hạ quan không biết Vương phi đang nói cái gì, nếu Vương phi ghi hận lúc trước ta bất kính, muốn gϊếŧ muốn chém tự nhiên muốn làm gì cũng được, cớ gì phải vu oan cho ta tội danh như vậy?"

Gã cứng cổ, thần sắc nghiêm nghị: "Sĩ khả sát, bất khả nhục!"

Diệp Vân Đình lại cười khẽ một tiếng, nói: "Dẫn Hắc Cửu tới."

Vừa dứt lời, liền thấy Diệp Vọng kéo một người tiến vào, người nọ như từng bị nghiêm hình bức cung, tóc rối tung che khuất nửa gương mặt, nửa khuôn mặt lộ ra, cùng với trên người đầy vết thương vết máu đã thành màu đen, đôi chân mềm nhũn kéo lê trên mặt đất, tựa hồ đã không thể tự mình bước đi, bị Diệp Vọng cứng rắn sống sờ sờ kéo vào.

Hắn kéo lê người trên đường, tùy tay ném xuống đất, chắp tay với Diệp Vân Đình, không có dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường, khuôn mặt trầm xuống, lại thêm vài phần lạnh lẽo: "Theo Vương phi phân phó, người đã khai."

Nói xong, móc ra một tờ đơn nhận tội đưa cho Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình nhận lấy tờ đơn nhận tội, đọc xong vài lần liền cúi người treo tờ đơn trước mặt Dương Bất Vĩ: "Hắc Cửu chính là tử sĩ mà Ân gia tỉ mỉ bồi dưỡng. Mấy ngày trước hắn cải trang giả dạng lẻn vào Dương phủ, sau khi đạt thành nhất trí với ngươi, liền bắt đầu mưu đồ bí mật." Y lạnh lùng cười: "Vừa rồi nói ngươi mưu đồ bí mật muốn gϊếŧ Vương gia chỉ là bẫy ngươi, kỳ thật mục tiêu chân chính của ngươi, là muốn gϊếŧ ta."

"Thật ta kế sách của ngươi rất tốt, cho rằng lấy cái đầu trên cổ ta làm đầu danh trạng, liền có thể đầu quân cho Ân gia?" Y quơ quơ tờ đơn nhận tội, đứng thẳng lên lạnh lùng nhìn gã: "Nhưng ngươi thật sự cho rằng Ân gia có thể yên tâm đem vị trí thứ sử Trung Châu giao cho một tên phản đồ hay sao?"

"Thật ra ngươi còn ngây thơ hơn ta tưởng rất nhiều."

Đơn nhận tội dính đầy máu đen từ đầu ngón tay y bay xuống, dừng ở trước mặt Dương Bất Vĩ.

Trăm triệu lần không nghĩ tới Hắc Cửu sẽ bị bắt, Dương Bất Vĩ vừa kinh ngạc vừa giận dữ, rõ ràng sau khi an bài tốt tất cả, Hắc Cửu cũng đã rời khỏi Vị Châu, bọn họ đã ước định, Hắc Cửu sẽ đi trước, ở chỗ giao giới giữa Ký Châu và Lương Châu chuẩn bị tiếp ứng gã.

Nhưng hôm nay hắn vô ý bị bắt cũng thôi, vậy mà còn khai gã ra nữa! Chỉ cần Hắc Cửu cắn chết không nhận, gã sẽ có thể nghĩ cách thoát thân, lại nghĩ cách gϊếŧ Diệp Vân Đình!

Thật là tên phế vật!

Dương Bất Vĩ nhìn thoáng qua người đầy mặt máu đen, quỳ rạp trên mặt đất không rõ sống chết kia, răng nghiến đến sắp vỡ nát, rốt cuộc nhịn không được mặt mũi dữ tợn mắng một câu "Phế vật".

Ánh mắt Diệp Vân Đình chợt lóe, lại bất động thanh sắc tiếp tục nói: "Bằng chứng như núi, Dương Bất Vĩ ngươi tâm phục khẩu phục chưa?!"

"Ta không phục!"

Dương Bất Vĩ biểu tình dữ tợn, nếu không phải bị áp chế, hận không thể nhào lên cắn đứt một miếng thịt trên người Diệp Vân Đình, gã hung tợn trừng mắt nhìn người tư thái thong dong kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải vì ngươi, ta làm gì đến nỗi muốn đầu quân cho Ân gia! Ta đi đến hoàn cảnh hiện giờ đều là vì ngươi! Chỉ là một nam thê gả cho người không thể xuất sĩ mà thôi, lại mưu toan thay thế được ta. Ta không phục!"

"Cho nên ngươi thừa nhận ngươi cấu kết với Ân gia?" Diệp Vân Đình nhìn gã, khóe miệng chậm rãi kéo lên một độ cong vi diệu.

Dương Bất Vĩ nhìn thẳng y một cái chớp mắt, đột nhiên ý thức được cái gì, hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn sang Hắc Cửu sinh tử không rõ bên cạnh, trong đầu ầm ầm nổ tung.

Thấy dáng vẻ này của gã. Diệp Vân Đình cười cười, lạnh nhạt nói: "Đem người mang về đi."

Diệp Vọng cười hì hì chắp tay, đáp ứng một tiếng "Vâng ạ", liền đạp người quỳ rạp trên mặt đất một cái: "Diễn đủ rồi, đứng lên đi."

Người quỳ rạp trên mặt đất nửa chết nửa sống kia lập tức bò dậy, đem một đầu tóc tai máu me hỗn loạn đẩy ra, cười mỉa nói: "Quân gia, ta hôm nay có tính là lập công không? Có thể giảm hình phạt không?"

"Chờ việc này xong rồi, tự nhiên sẽ lưu cho ngươi một bút." Diệp Vọng hiện giờ đã thăng quan, cũng có quan uy, xụ mặt nói: "Hiện giờ không còn chuyện của ngươi, đừng nói nhảm nữa, cùng ta đi xuống trước."

Nói xong lại lần nữa chắp tay, dưới ánh mắt dại ra của mọi người mang người rời đi.

Mọi người trên công đường đều ngây ra như phỗng.

Tào Nghị Nhân đầu óc đều loạn thành hồ nhão: "Này, này......"

"Này" nửa ngày, một câu nguyên lành cũng nói không ra, chỉ nhìn Dương Bất Vĩ thần sắc phức tạp.

Dương Bất Vĩ trơ mắt nhìn người giống Hắc Cửu bò từ dưới mặt đất bò dậy rời đi, tròng mắt trừng đến sắp lọt ra ngoài, gã cứng đờ quay đầu lại: "Ngươi bẫy ta?"

Lại như không chịu tin tưởng sự thật này, tự mình lẩm bẩm: "Không đúng...... Sao ngươi có thể biết Hắc Cửu, sao có thể biết giao dịch giữa ta với hắn......"

Nếu không phải Diệp Vân Đình son sắt nói ra giao dịch lúc trước của gã với Hắc Cửu, sao gã có thể dễ như trở bàn tay liền tin tờ đơn nhận tội giả kia!

"Ta là không biết giao dịch của ngươi và Hắc Cửu, nhưng ta có thể đoán ra."

Diệp Vân Đình ác liệt hướng gã cười cười: "Dương quân sư từ trước đến nay tự phụ, nhưng lại không biết có một số việc, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm."

Y xác thật không bắt được Hắc Cửu, cũng xác thật không hỏi ra được chứng cứ có tính xác thực gì từ miệng những tử sĩ này. Nhưng y có thể đặt bẫy.

Cái tên Hắc Cửu là thám tử âm thầm theo dõi tìm được, nội dung cụ thể bọn hắn nói chuyện với nhau lại không rõ ràng lắm. Nhưng Diệp Vân Đình chỉ cần liên hệ với những việc Dương Bất Vĩ làm từ trước đến nay, liền có thể đoán ra đại khái kế hoạch của gã, cùng với lợi thế Ân gia bên kia có thể làm đả động gã là gì.

Vì thế y bố trí một cái bẫy, truyền tin bảo Diệp Vọng mang theo thám tử vào trong ngục, tìm một phạm nhân có thân hình tướng mạo tương tự Hắc Cửu, sau đó làm giả một tờ đơn nhận tội, để Dương Bất Vĩ cho rằng Hắc Cửu đã bị bắt khai ra.

Mấy câu y dùng để chọc giận Dương Bất Vĩ kia, chỉ đều là chính y suy đoán ra thôi. Nếu Dương Bất Vĩ phát hiện không đúng, vậy người thua sẽ là y.

Nhưng Dương Bất Vĩ có tật giật mình, cho rằng kế hoạch đã lộ liền hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Y là không có chứng cứ trị tội Dương Bất Vĩ, nhưng lại có thể khiến gã chính miệng nhận tội.

"Áp giải người ra ngoại thành đi."

Diệp Vân Đình thần sắc ngoan lệ: "Dương Bất Vĩ vì bản thân tư dục, cấu kết với phản đảng Ân thị, có ý định khơi mào tranh chấp trong lưu dân, khiến cho ba người chết, mấy chục người bị thương, luận tội hành quyết!"

"Triệu tập bá tính ngoại thành, chính giờ Thân, trước mặt mọi người thẩm vấn tội phạm liên quan, cho bá tính vô tội chịu khổ một công đạo."

Huyền Giáp Quân đều nhịp áp giải người ra ngoại thành chờ công khai xét xử.

Lúc Dương Bất Vĩ bị áp giải đi vẫn không phục, giãy giụa kêu lên: "Ta muốn gặp Vương gia, ta muốn gặp Vương gia! Ta không phục!"

Tào Nghị Nhân chưa bao giờ thấy thái độ của gã điên khùng như thế, nghĩ đến hôm qua đúng là gã mời mình uống rượu, mới dẫn tới hắn say rượu làm hỏng đại sự, tâm tình có phức tạp cũng không mở miệng cầu tình nữa, chỉ thật cẩn thận mở miệng dò hỏi: "Việc của Dương quân...... Dương Bất Vĩ, có cần thông báo cho Vương gia một tiếng không ạ?"

Dương Bất Vĩ là mệnh quan triều đình, lại là tâm phúc của Vương gia, tuy rằng Vương gia luôn luôn sủng tín Vương phi, nhưng tùy tiện chém gϊếŧ quân sư trong quân, chỉ sợ cũng sẽ không ổn.

Tào Nghị Nhân vốn chỉ muốn lấy lòng Diệp Vân Đình một phen, ai ngờ Diệp Vân Đình nghe vậy lại lạnh nhạt nói: "Không cần, việc này Vương gia cũng biết."

Nói xong hướng hai lưu dân được cử ra làm người dẫn đầu nói: "Chuyện thẩm tra xử lí vừa rồi, hai vị đã xem minh bạch chưa? Việc này không phải bên nào trong các ngươi sai, chính là có người có ý định khơi mào tranh chấp."

"Xem minh bạch, là ta quá xúc động." Hán tử có đệ đệ bị chết đỏ mắt, nghĩ đến tiểu đệ gặp tai bay vạ gió, trong lòng vẫn không dễ chịu, chỉ là Vương phi đã thẩm tra rõ ràng, hắn tự nhiên hiểu không thể càn quấy bắt người xả giận nữa.

Lão giả kia lại thở dài, nhìn ra được sâu hơn một chút: "Tuy là có người ở bên trong châm ngòi, nhưng nếu chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện, hai người khác cũng sẽ không phải bỏ mạng."

Nói đến cùng, vẫn là chính bọn họ ngày thường mâu thuẫn xô xát quá nhiều, mới có thể để người ta bắt được cơ hội châm ngòi sinh sự.

Diệp Vân Đình cũng đang suy tư vấn đề này, giữa lưu dân bản địa và lưu dân ngoại lai, bởi vì ngôn ngữ phong tục bất đồng, khó tránh khỏi sẽ có xô xát xung đột. Lúc trước không ai giải quyết, mới để người khác có cơ hội thừa dịp.

Y trầm ngâm một lát, nói: "Hai vị đi về báo việc hôm nay cho mọi người trước đi, chờ sau khi công thẩm, ta sẽ lại triệu tập chư vị thương nghị việc lưu dân hai bên hòa hợp."

Cứ tiếp tục để lưu dân ngoại thành kéo bè kéo cánh vạch ranh giới rõ ràng tất nhiên là không được, sau khi trải qua chuyện này, phải mau chóng nghĩ cách để lưu dân hai bên dung hợp lẫn nhau.

Bất luận là lưu dân Bắc Cương hay là lưu dân từ các châu phủ khác, xét đến cùng cũng đều là bá tính Bắc Chiêu.

Hai người hướng y cảm tạ, lúc này mới xoay người rời đi.

Diệp Vân Đình nghĩ sự tình đều đã an bài xong, chỉ còn chờ đến giờ Thân đi tham dự công thẩm là được, liền gọi lang vương đang ngồi trong một góc, chuẩn bị về Vương phủ trước.

Kết quả vừa mới bước ra khỏi cửa nha môn, liền nhìn thấy Lý Phượng Kỳ giữ ngựa chờ ở cửa.

Nhìn thấy y ra tới, còn cười tủm tỉm: "Nghe nói Vương phi mới làm thanh thiên phá án."

Diệp Vân Đình mím môi trừng hắn một cái, lại giải thích: "Dương Bất Vĩ tâm tư quá ác độc, ta sợ giữ hắn lại cho hắn cơ hội chạy thoát, sau này gây thành đại họa, mới dùng nước cờ hiểm bẫy hắn."

Nửa đường gặp được Tào Nghị Nhân, sau khi xác định việc lưu dân tranh đấu cùng Dương Bất Vĩ không thoát khỏi liên quan, trong lòng y liền có kế hoạch, âm thầm lệnh cho ám vệ đi theo mình đi tìm Lý Phượng Kỳ và Diệp Vọng, mới nhanh chóng an bài một loạt sự tình phía sau.

Bây giờ Lý Phượng Kỳ lấy ra nói, đơn giản là oán trách y trước đó không thương lượng với hắn, lại tự mình ra quyết định.

Nhưng việc này Diệp Vân Đình cảm thấy mình cũng không tính là làm sai, rốt cuộc thời gian cấp bách, làm sao có thời giờ ngồi xuống thương lượng?

Lý Phượng Kỳ nhìn vẻ mặt y đúng lý hợp tình, sâu kín thở dài một hơi, trong lòng lại âm thầm phát sầu, có một Vương phi chủ ý lớn gan cũng lớn thế này, thật khiến người ta rầu thúi ruột.

Hơn nữa hắn còn không dám nói gì, chỉ có thể cười vỗ vỗ lưng ngựa, ý bảo y lên ngựa: "Vương phi bắt được phản đồ, chính là công lớn, hôm nay ta làm mã phu cho Vương phi một lần."

Diệp Vân Đình biết nghe lời phải lên ngựa, thừa dịp bốn bề vắng lặng, cúi người nói nhỏ: "Vậy làm phiền Vương gia."

Hơi thở ấm áp phun lên da mặt, kích khởi một trận hơi ngứa, đôi mắt y còn sáng hơn ngôi sao lộng lẫy nhất trên bầu trời đêm.

Dáng vẻ khí phách hăng hái này của y khiến Lý Phượng Kỳ nhìn đến mê mệt, luôn cảm thấy y sinh ra nên là dạng vẻ này.

Vì thế chút sầu lo nho nhỏ trong lòng liền hoàn toàn bị vứt ra sau đầu. Lý Phượng Kỳ dẫn ngựa đi về phía phủ Đô Đốc, nghĩ thầm, lá gan lớn thì lớn đi, cho dù có đâm thủng trời, cũng đã có hắn chống.

Bình luận

Truyện đang đọc