XUNG HỈ (TRỌNG SINH)

Chu Liệt dựa theo lời Lý Phượng Kỳ dặn dò, rất nhanh đem tin tức Lý Tung bệnh nặng hấp hối phát tán ra ngoài.

Việc phát tán tin tức này cũng phải chú ý kỹ xảo sách lược, trực tiếp đem tin tức lan rộng ra là hạ hạ sách, bởi vì phàm là có chút đầu óc, nghe thấy tin tức đều sẽ suy tư thêm hai lần, hoài nghi có phải là Vĩnh An vương bố trí bẫy hay không.

Rất nhiều lúc, người ta chỉ tin tưởng chuyện mình "nhìn" thấy là thật.

Cho nên Lý Phượng Kỳ chỉ sai Chu Liệt trước sau "bí mật" bái phỏng Hầu trung Kiều Hải Nhân, Binh bộ Thượng thư Thích Thiệu, Đại lý tự khanh Vương Thả.

Mấy người này ở trong mắt triều thần, đều là phe thân cận Vĩnh An vương. Bây giờ Lý Phượng Kỳ bỗng nhiên lệnh Chu Liệt âm thầm bái phỏng, nhóm triều thần tin tức linh thông tâm tư liền linh hoạt.

Tiếp theo lại có người chú ý tới, hơn nửa đêm, một đám người lặng yên không một tiếng động từ Vĩnh An vương phủ rời đi, sau khi ra khỏi thành, liền một đường vội vã đi về phía Bắc. Mà Vĩnh An vương phủ mấy ngày nay, cửa lớn đóng chặt, canh phòng nghiêm ngặt, bầu không khí nghiêm túc, tựa như đã phát sinh chuyện lớn.

Dưới thời cơ mẫn cảm hoàng đế thân chinh trọng thương, Vĩnh An vương liền là ngầm thăm hỏi quan chức, liền là phái người Bắc hành, động tác liên tiếp, rất khó không khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Triều thần bên phe hoàng đế âm thầm hoảng hốt, trước mắt tin tức bọn họ biết là Lý Tung trúng kế bị thương, nhưng không nguy hiểm tính mạng, bây giờ đã đang trên đường về kinh. Nhưng động tác liên tiếp của Vĩnh An vương, nhìn lại không giống như vậy, mà như là hoàng đế sắp chết đến nơi, hắn không thể chờ đợi được nữa muốn động thủ.

Một đám quan chức đứng ngồi không yên, chỉ có thể đi tìm Hàn Thiền đòi tin.

Trong phủ Thái phó, Hàn Thiền ngồi bên trên, mặt lạnh nhìn một đám quan chức sắc mặt hoảng loạn: "Chư vị đại nhân đến cùng muốn nói cái gì?"

Hộ bộ Thượng thư dẫn đầu tới thực sự ngồi không yên, chần chờ mở miệng trước: "Bệ hạ trúng kế bị thương, chúng ta thực sự lo lắng cho long thể, mới không nhịn được đến đòi tin chính xác chỗ Thái phó đại nhân. Bây giờ Tạo Hà cũng không có tin tức truyền lại, long thể của bệ hạ... Có an khang hay không?"

Hắn vừa mở miệng, quan lại khác cũng dồn dập phụ họa: "Nếu long thể của bệ hạ an khang, vậy lời đồn bên ngoài phải sửa trị một phen, hai quân giao chiến, mỗi bên có thắng có bại. Việc này nếu như còn để tùy ý bên ngoài mù truyền nữa, sợ rằng sẽ làm hỏng anh danh của bệ hạ."

"Phải a, bây giờ bên ngoài lưu truyền đến mức dư luận xôn xao, đều nói bệ hạ kỳ thực..."

"..."

Quan chức bên dưới ngươi một lời ta một tiếng, tranh tiên khủng hậu lên tiếng, mà Hàn Thiền cụp mắt nhìn lá trà trong chén trôi nổi bất định, không nói một lời.

Các quan lại tranh luận nửa ngày, cuối cùng cũng coi như phát hiện Hàn Thiền ngồi bên trên một câu cũng không nói, chỉ một mạch trầm mặc, bọn họ rốt cục ý thức được cái gì, phẫn nộ mà thu thanh, yên tĩnh lại.

Lúc này Hàn Thiền mới ngước mắt, nhìn quét một vòng, tâm tình không chập trùng gì nói: "Chư vị đại nhân đến cùng đang lo lắng cái gì?" Hắn nhẹ vô cùng nở nụ cười một tiếng, nói ra chuyện khiến bọn họ lo lắng: "Lo lắng bệ hạ bị thương nặng, triều đình bất ổn? Hay là... Lo lắng ô sa trên đầu mình khó giữ?"

Lời hắn nói đến mức quá trắng ra, một đám quan chức mất mặt, có người phản bác: "Chúng ta chỉ là lo lắng cho long thể của bệ hạ!"

"Vậy thì không cần lo lắng." Hàn Thiền đem chén trà đặt lên bàn, nắp chén sứ va chạm với thân chén, phát ra tiếng vang chói tai: "Sống hay chết, chờ người trở lại chẳng phải sẽ biết hay sao? Trước sau cũng chỉ hai ngày này."

Thái độ của hắn quá ngạo mạn, tựa hồ đối với chuyện hoàng đế chết hay sống không lo lắng chút nào.

Một đám quan lại mơ hồ ý thức được biến hóa trong này, nhưng cũng không ai dám chỉ trích Hàn Thiền đại nghịch bất đạo, bọn họ hai mặt nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng thừa nhận, chỗ Hàn Thiền này chỉ sợ là hỏi cũng không được gì, chỉ có thể càng thấp thỏm đứng dậy cáo từ.

Bọn họ đến chuyến này, vốn là muốn ăn định tâm hoàn. Dù sao hoàng đế luôn luôn nhờ vào Thái phó, tình huống của hoàng đế Hàn Thiền nhất định rõ ràng nhất.

Thật đến rồi bọn họ mới phát hiện, sự tình biến hóa so với bọn họ tưởng tượng ra phức tạp gian nguy hơn nhiều...... tình huống của hoàng đế sợ là thật sự không xong.

Hơn nữa, Thái phó Hàn Thiền dường như không một lòng với hoàng đế.

Một đám quan chức mang theo đầy lòng thấp thỏm rời đi, Hàn Thiền mắt lạnh nhìn, không nhịn được cười nhạo một tiếng.

Hắn ngồi chốc lát, liền phất tay áo đứng dậy, đi về hậu viện.

Trên đường đi, cũng không có mấy hạ nhân, trong phủ Thái phó rộng lớn, yên tĩnh đến đáng sợ.

Hàn Thiền vào phòng ngủ, khóa trái cửa. Sau khi đi tới gian sau, xoay tròn một trụ ngọc trên giá sách cổ, liền thấy giá sách cổ tách ra hai bên, lộ ra cửa ngầm trên vách tường, cùng với bậc đá uốn lượn đi xuống.

Bưng một cốc nến lên, Hàn Thiền xuống được mười bậc, cửa ngầm liền khép lại sau hắn, không chút dấu vết.

Hành lang bậc đá thập phần chật hẹp, người chỉ có thể khom lưng mà đi. Ở giữa đen kịt một màu, không có một chút ánh sáng nào, chỉ có thể dựa vào cây nến chiếu sáng le lói. Mà Hàn Thiền đi trong đó, bước chân chưa từng vì bậc thang chật hẹp tối tăm có chút trì trệ nào. Quen thuộc tựa như đã đi qua trăm ngàn lần.

Hắn rất nhanh đã đi đến bậc thang cuối, liền giơ tay nhấn một khối gạch xanh trên tường, vách tường đóng kín trước mặt mở rộng ra từ giữa, lộ ra cửa hẹp chỉ cho phép một người đi qua.

Hàn Thiền thổi tắt cây nến, cất bước đi vào. Cửa hẹp phía sau liền khép lại.

So với hành lang đen kịt, trong phòng này sáng hơn rất nhiều, Hàn Thiền tiện tay đặt cây nến sang một bên, tỉ mỉ chỉnh lý y quan xong, mới vòng qua bức bình phong, đi vào bên trong.

Bên trong đèn đuốc sáng choang, mỗi bên vách tường trái phải để một chiếc chân nến chín tầng, từng hàng nến trắng to bằng cánh tay lẳng lặng thiêu đốt, mà ở chính giữa, đối diện Hàn Thiền, lại thờ phụng một chiếc bài vị.

...... Đây chính là một linh đường.

Hàn Thiền bước nhẹ tiến lên, như sợ quấy nhiễu hồn phách đang yên nghỉ. Hắn thắp ba nén nhang, đứng im một lát, mới thấp giọng mở miệng. Âm thanh có chút khàn khàn, không lạnh lẽo như lúc thường.

"Ân thị truyền tin tức đến, nói ngực Lý Tung trúng một mũi tên, mặc dù không thể diệt hắn ngay tại chỗ, nhưng một mũi tên xuyên tim, chỉ sợ cũng sống không lâu."

Ánh mắt hắn phóng vào khoảng không, tựa như nhìn vào bài vị, lại tựa như xuyên qua bài vị nhìn nơi nào khác: "Từ khi hắn ba tuổi ta đã bắt đầu giáo dục hắn bồi dưỡng hắn, nhọc lòng trợ giúp hắn đoạt vị, lại không nghĩ hắn dám sinh ra tâm tư xấu xa kia... Ta vốn không muốn gϊếŧ hắn, nhưng gần đây hắn làm việc càng ngày càng bừa bãi, ngày sau nhất định sẽ là trở ngại trên đường báo thù của ta..."

"Bây giờ, hắn không thể không chết!"

Ánh mắt đang nhìn xa phút chốc chuyển lạnh, một chút ôn nhu cuối cùng cũng mất đi, Hàn Thiền giơ tay, nhìn chằm chằm hoa văn trong lòng bàn tay một phút chốc, cầm lấy con dao trước bàn thờ, cắt một đoạn vải từ trên ống tay áo thắt lên giá trên tường.

Vải trắng rủ xuống, chính là đại biểu cho một sinh mệnh sắp sửa mất đi.

Hai bên đoạn dây vải đó, còn có nhiều sợi dây khác đếm không hết, hoặc dài hoặc ngắn, hoặc rộng hoặc hẹp, đều là do Hàn Thiền những năm gần đây từng cái từng cái tự tay buộc lên.

Hắn nhìn chằm chằm cái giá treo đầy vải trắng nửa ngày, thu hồi ánh mắt, trên mặt đã không còn nửa điểm tâm tình chập chờn.

"Sợ là quãng thời gian rất dài sắp tới ta không thể tới thăm điện hạ rồi." Hắn nói xong, chắp tay bái ba bái, liền quay người rời đi. Ống tay áo tàn tạ bị ánh nến vắng lặng chiếu lên, lộ ra cỗ khí xế chiều.

...

Sau khi rời khỏi phòng tối, Hàn Thiền liền đến phủ Đoan vương.

Tính theo bối phận, Đoan vương là thúc phụ của Lý Tung. Thành Tông hoàng đế dòng dõi không phong phú, tổng cộng chỉ có bốn người con trai. Sau khi Thái tử mất rồi, nhị hoàng tử Lý Càn được lập làm thái tử, chính là Hiện Tông hoàng đế sau này. Mà hai hoàng tử còn lại, lần lượt là Đoan vương và Duệ vương.

Duệ vương mất sớm, bây giờ cũng chỉ còn sót lại Đoan vương.

Đoan vương tuổi tác đã cao, lĩnh chức quan nhàn tại Tông nhân phủ, cũng không tham dự triều chính, chỉ ở trong nhà ăn kẹo đùa cháu.

Hàn Thiền cùng Đoan vương luôn luôn không có giao tình, lúc này bỗng nhiên đến Đoan vương phủ bái phỏng, làm không ít người âm thầm suy đoán...... Đoan vương này hèn hạ kém tài, không để ý tới chính sự. Điều duy nhất có thể làm cho Hàn Thiền để mắt, sợ rằng chỉ có một đứa cháu ruột mới vừa đầy ba tuổi kia.

Mà sau khi Hàn Thiền rời đi, Đoan vương phủ bỗng nhiên đóng cửa từ chối tiếp khách, cũng giống như bằng chứng cho suy đoán của mọi người.

Không ít triều thần trong lòng hoảng sợ, đều âm thầm suy đoán, hoàng đế sợ là thật sự xảy ra chuyện, ngày này a... Sợ là sắp phải biến đổi rồi.

***

Động tĩnh hai ngày gần đây, phủ Vĩnh An vương tất nhiên cũng nhận được tin tức.

Lúc nghe Chu Liệt nói Hàn Thiền vậy mà đã tìm tới Đoan vương, Diệp Vân Đình có loại cảm giác khó có thể tin được: "Động tác vội vã như vậy sao?"

Lý Phượng Kỳ cũng có chút kinh ngạc, lão hồ ly Hàn Thiền này, theo lý thuyết không nên không nén được giận như vậy. Triều thần khác bị hắn tận lực nói dối, cho là Lý Tung thật sự không còn sống được lâu nữa, mà cũng biết đi tìm Hàn Thiền xác nhận tin tức thật giả, kiên trì quan sát. Làm sao Hàn Thiền bỗng nhiên không nén được tức giận như vậy?

Mà nghĩ đi nghĩ lại một chút, liền phủ nhận suy đoán lúc trước: "Hàn Thiền không phải người hành sự lỗ mãng, hắn hành động nhanh như vậy, nhất định là có được tin tức của hắn, nhận định là Lý Tung sắp chết."

"Là Ân Tiếu Chi?" Diệp Vân Đình nối liền.

Lý Phượng Kỳ gật đầu, ngoại trừ Ân Tiếu Chi, hắn không nghĩ đến ai khác.

Vốn dĩ Lý Tung ngự giá thân chinh chính là bẫy do Hàn Thiền cùng Ân Tiếu Chi liên thủ đặt ra. Ân Tiếu Chi giả ý bại lui dẫn Lý Tung vào bẫy, chuẩn bị mượn cơ hội diệt trừ Lý Tung, báo thù cho con. Mà Hàn Thiền sợ là muốn lập ấu chủ, để dễ dàng khống chế.

Chỉ là không biết giữa chừng xảy ra sự cố gì, Lý Tung không chỉ không chết, mà còn có thể tương kế tựu kế tung một chiêu lừa dối, làm bộ trọng thương gần chết ý đồ dẫn hắn mắc câu. Hơn nữa nhìn bộ dáng, gã nguỵ trang đến mức rất thành công, đến ngay cả mấy người Ân Tiếu Chi động thủ cũng bị lừa gạt, truyền tin sai cho Hàn Thiền.

Hắn đã sớm nhìn thấu mưu kế của Lý Tung, không cắn câu, đổ thêm dầu vào lửa vứt "mồi câu" cho những người khác, vốn là muốn quấy đục vũng nước này, khiến Lý Tung đau đầu một trận, lại không nghĩ rằng, vậy mà còn thật sự đánh bậy đánh bạ khiến Lý Tung câu được một con cá lớn.

Chỉ là không biết sau khi Lý Tung hồi kinh, phát hiện ra hành động của Hàn Thiền sẽ có biểu cảm gì.

Diệp Vân Đình suy nghĩ một chút, ung dung nói: "Sợ là muốn phát rồ."

Ngẫm lại tính tình cực đoan kia của Lý Tung, nếu là biết Hàn Thiền không kịp đợi gã chết đã muốn tìm người kế vị cho gã, e rằng thật sự muốn phát rồ.

Chỉ là không biết đến lúc đó, Hàn Thiền có thể chống đỡ được hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc