XUYÊN THÀNH CỐ CHẤP ĐẠI LÃO TÂM ĐẦU NHỤC



~~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~~
Diệp Tiện ném sushi xong, đi đến chỗ đám người Chương Hạo, Chương Hạo thấy miệng Diệp Tiện không chỉ không bị thương, còn mỉm cười vui vẻ, đáy mắt có chút bất ngờ: "Cậu ăn xong rồi?"
"Đã ăn xong, đa tạ sushi của anh, vị rất ngon, chính là ăn nhiều quá không tiêu hóa được, không bằng chúng ta đi đánh bóng ở sân vận động bên cạnh, tiêu hóa một chút thức ăn đi?"
"Chơi bóng?"
Diệp Tiện: "Đúng vậy, làm sao vậy? Anh là không biết..

hay là không dám chơi?"
Chương Hạo vốn dĩ là người tập thể hình, chịu không được chính là người khác kỳ thị thể lực của mình, phương pháp đơn giản nhất chính là phép khích tướng, bị Diệp Tiện nói như vậy, anh ta lập tức bốc hỏa: "Ai không dám? Chơi bóng gì?"
"Tennis đi."
"Ha ha ha.."
Vừa dứt lời, mấy tiểu trợ lý bên người Chương Hạo liền nở nụ cười, Chương Hạo cũng bày ra bộ dáng không ai bì nổi nhìn cô: "Cậu? Đánh tennis với tôi?"
"Diệp Tiện, anh xác định muốn đánh tennis với Hạo ca nhà chúng tôi sao?"
"Lúc đi học, Hạo ca nhà chúng tôi đã có danh xưng là tiểu vương tử tennis đó!"
Vương tử tennis? Hắn cũng xứng?

Diệp Tiện mỉm cười: "Chỉ là đánh chơi thôi mà, cũng không phải thi đấu, nếu Hạo ca ngài lợi hại như vậy, nhất định phải nhường tôi nhiều một chút, nếu không bóng tennis không có mắt, rất dễ dàng làm người bị thương đó."
Chương Hạo nghe được làm người bị thương, nhất thời suy nghĩ trong đầu chợt lóe: "Được, cậu yếu đuối mong manh như vậy, tôi nhất định sẽ nhường, chỉ là chúng ta phải nói rõ ràng, nếu là không cẩn thận bị thương ở đâu thì tự gánh lấy hậu quả."
Diệp Tiện do dự một chút, giống như đang suy nghĩ cái gì.
"Còn nghĩ cái gì nửa!"
Chương Hạo vô cùng lo lắng, sợ hắn đổi ý: "Đều là đàn ông với nhau, đừng có lề mà lề mề như vậy!"
Diệp Tiện nhẹ gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khó hiểu: "Được rồi, tôi tin tưởng Hạo ca ngài nhất định sẽ không đả thương tôi."
"Đương nhiên rồi." Chương Hạo âm thầm đắc ý: "Đi nhanh đi."
"Diệp ca, anh đừng đi."
Chu Lộ muốn ngăn cản Diệp Tiện, Diệp Tiện sờ đầu cô ấy an ủi: "Yên tâm, tôi đi một chút sẽ về, cô ở lại đây, lúc nào tới phiên tôi thử vai thì gọi tôi một tiếng."
"..

Được."
"Hạo ca cố gắng lên!"
"Hạo ca tuyệt vời nhất!"
Bởi vì có thi đấu nên trong sân vận động ngoài trời lại trở nên ầm ĩ.


Phòng quan sát trên cao, nam nhân đang cầm chén ngọc bằng ngọc trắng hướng mắt nhìn xuống dưới.
Một thân ảnh quen thuộc vô tình lọt vào tầm mắt, ánh sáng trong đôi mắt sâu thẳm của hắn đột nhiên dừng hình ảnh ở nơi nào đó.
Trời cao vời vợi, gió mát nhẹ nhàng, Diệp Tiện cởi ra áo khoác, trên người chỉ còn một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình.

Dưới ánh sáng mặt trời, dáng người cô cao ngất, đường nét uyển chuyển, giống như nam chính bước ra từ truyện tranh.

Cánh tay cầm vợt tennis trắng nõn lại cân xứng, gió mát nhẹ nhàng thổi qua đem góc áo cùng mái tóc đen hơi bay lên, đẹp trai vừa phải, tất cả hợp lại đều bổ sung cho nhau.
Một con gà yếu! Còn dám có can đảm cùng anh ta đấu tennis, chờ một chiêu mất mạng đi!
Chương Hạo cầm quả bóng tennis màu xanh lục trong tay ước lượng một chút, xuyên qua lưới đánh bóng, nụ cười châm chọc nơi khóe miệng không chút nào che dấu.

Ngay sau đó, anh ta ném quả bóng tennis lên cao, dưới chân giống như có lò xo, vung mạnh cây vợt trong tay.
Lần này, anh ta dùng ra gần tám phần sức lực.
Bóng tennis xoay tròn trên không trung, như một ngôi sao băng bay vọt tới trước mặt Diệp Tiện, thay vì nói đây là phát bóng, chi bằng nói đây là công kích.
"Hạo ca uy vũ! Hạo ca vô địch!"
"Hạo ca phát bóng thật xinh đẹp!"
Mấy tiểu trợ lý xung quanh kích động mà nhảy dựng lên, hò hét trợ uy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc