Cô mệt tới mức hai chân đã sắp mềm nhũn rồi, thở hổn hển từng ngụm.
Bọn nhóc này lúc học thể dục chạy 400 mét thì khóc kêu cha gọi mẹ, lúc đuổi theo thần tượng thì chạy còn nhanh hơn cả thỏ!
Không được, cô phải nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại này.
Diệp Tiện chạy một mạch ra khỏi khu trung tâm mua sắm.
Trên đường xe cộ qua lại đông đúc, hầu như không có chiếc taxi nào dừng lại khi vẫy tay.
Ngay lúc Diệp Tiện giống như ruồi mất đầu lo lắng tìm chỗ trốn, cô bỗng thấy một chiếc siêu xe màu lam khói ở ven đường đang khởi động.
Mặc kệ, chạy vào trốn trước đã rồi nói!
Diệp Tiện kéo cửa xe ra, chui vào.
Bàng Khải đang khởi động xe bị cô dọa cho giật mình, lập tức hỏi.
"Ai?"
Hắn xoay người lại nhìn, hoàn toàn trống rỗng.
Diệp Tiện chui vào xe liền bò xuống gầm ghế, ôm chặt lấy đầu, hai tay giơ lên đỉnh đầu tạo thành hình chữ thập: "Đừng sợ đừng sợ, tôi không phải kẻ cướp, chỉ là bên ngoài có người đang đuổi theo tôi, cho tôi mượn trốn năm phút đi, chỉ năm phút thôi! Làm ơn làm ơn~.
"
Lúc cô chui vào góc xe, chóp mũi chạm vào một vật cản cứng ngắc, hình như là chân của đàn ông, chỉ là hỗn hợp hormone nam tính và mùi trầm hương nhàn nhạt này sao lại có chút quen thuộc vậy?
Bàng Khải chỉ nghe thấy âm thanh không nhìn thấy bóng người: "! "
Giọng nói này sao lại nghe quen tai vậy chứ?
"A? Anh trai ấy đâu rồi?"
"Không biết, tớ vừa mới thấy anh ấy chạy ra ngoài mà!"
"Tớ cũng thấy, không thể nào lập tức chạy nhanh như vậy được.
.
"
"Chờ đã, ở đó có một chiếc xe, sẽ không phải?"
Trong đám nữ sinh có người nhìn thấy chiếc xe thể thao màu lam khói đang dừng ven đường liền chỉ về phía đó.
Những người khác cũng nhanh chóng nhìn sang.
"Chẳng lẽ.
.
Anh ấy ở trong đó à?"
"Không thể nào, đó là chiếc Ferrari phiên bản Superfast - 812, siêu xe sang trọng hàng đầu, hơn ngàn vạn đấy.
"
"Vậy thì sao, chẳng phải minh tinh đều rất giàu có sao? Đi siêu xe cũng bình thường mà?"
"Đúng vậy, hơn nữa tớ đã tận mắt nhìn thấy anh ấy chạy ra đây, không thể nào biến mất nhanh như vậy được.
.
"
Một đám người vừa nói vừa bước tới đầu xe.
Đại khái là bị vẻ ngoài sang trọng và đắt tiền của chiếc Ferrari làm cho choáng váng, các cô gái cứ đẩy qua đẩy lại, không một ai dám tiến đến gõ cửa xe.
Cuối cùng vẫn là cô gái cầm chiếc máy ảnh bị mọi người đẩy ra.
Cô gái căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ nhàng cong ngón tay gõ nhẹ vào cửa xe, chỉ sợ dùng lực lớn một chút sẽ làm vỡ tấm kính chắn sáng.
"Cộc cộc cộc.
"
Vừa gõ ba cái cửa sổ xe liền chậm rãi kéo xuống.
Ánh mặt trời chiếu sáng trên cao, gió mát nhẹ nhàng thổi, chiếc Ferrari SF đỗ dưới bóng tàng cây cao che mát một khoảng trời, ánh mặt trời lay động theo từng tán lá, loang lổ những bóng mờ, dừng trên cửa sổ xe đang chậm rãi kéo xuống, từng chút từng chút lộ ra góc nghiêng hoàn mỹ của một người đàn ông.
Bạc Đình Thâm quay mặt lại, trong nháy mắt, mấy cô gái đó đều cảm thấy hít thở không thông, giống như bị đóng băng tại chỗ.
Lông mày của người đàn ông như sơn mài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng như đường kẻ, đôi mắt đen lạnh lùng như lốc xoáy sâu thẩm, toàn thân toát ra khí chất uy nghiêm, kiêu ngạo, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người khác hai chân run rẩy, sau lưng phát lạnh, đại não không thể suy nghĩ bình thường.
Cô gái đang ôm máy ảnh sửng sốt, chiếc máy ảnh lạch cạch một tiếng rồi rơi xuống đất, ống kính vỡ tan tành.
Bạc Đình Thâm mặt không cảm xúc nói: "Lái xe.
"
Một đám nữ sinh đứng ngay ngắn ở ven đường hồi lâu.
"! "
Chẳng lẽ bọn họ vừa thấy thần tiên giáng trần sao?
Ngay khi xe vừa khởi động, Diệp Tiện đang liều mạng chui vào bên trong liền dừng lại.
Khoan đã, sao âm thanh lái xe này lại quen tai như vậy?.