Bạc Đình Thâm không dao động: "Sai chỗ nào?"
"Sai..
Bây giờ tôi rất đói bụng, có thể để tôi ăn xong trước rồi nói không?"
Thật ra, Diệp Tiện không cảm thấy mình sai, nếu sự việc lại xảy ra lần nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn như vậy, để một cô bé 3, 4 tuổi đang sống sờ sờ bị chó Ngao xé nát trước mặt cô, còn không bằng để cô rơi vào chỗ nguy hiểm.
Bạc Đình Thâm không nói chuyện, Bàng Khải liền hiểu ý bê đồ ăn tới trước mặt Diệp Tiện.
Tay trái Diệp Tiện cầm trà sữa, tay phải xé pizza, ăn đến không còn chút hình tượng mà một nghệ sĩ cần có.
Bác sĩ tư nhân của Mục gia là một y sĩ hơn 50 tuổi có trình độ cao, từng trải qua đào tạo chuyên nghiệp, bình thường lúc khám bệnh đều rất nghiêm túc, sẽ không dễ cười, trừ phi không nhịn được, ví dụ như hiện tại.
Cuộc đấu võ mồm giữa Bạc Tổng và người bệnh thật sự quá thú vị, rõ ràng đều là đàn ông, nhưng nghe lại giống như cha đang dạy dỗ con gái, còn có chút giống..
người yêu cãi nhau?
Hai người đều là con trai, làm sao có thể giống người yêu? Là ông già nên hồ đồ rồi.
Bác sĩ lắc đầu, ngồi xổm xuống, bắt đầu xử lý vết thương cho Diệp Tiện, lúc ông nâng cổ chân Diệp Tiện lên, bỗng nhiên cảm giác..
khung xương của chàng trai này, sao lại thanh tú như con gái vậy? "
" Ăn ngon quá, Bàng Khải, anh có muốn ăn một chút không? "
Diệp Tiện thưởng thức đồ ăn ngon, cũng không quên Bàng Khải vẫn chưa ăn trưa, tốt bụng đưa cho hắn nửa miếng pizza.
"...!"
Bàng Khải vốn định không nhận, giờ lại bị ánh mắt sâu thẳm của tổng giám đốc nhìn chằm chằm, lại càng không dám nhận.
" Không cần, tôi không đói bụng.
"
Bạc Đình Thâm:" Xem ra cậu còn chưa đói bụng, vẫn còn tâm trạng nghĩ đến người khác? "
" Thứ tốt phải chia sẻ cùng mọi người chứ! "Diệp Tiện quay mặt, lại đưa miếng pizza vừa đưa cho Bàng Khải, chuyển sang đưa cho hắn:" Tổng giám đốc, anh thì sao? Có đói bụng không? "
Bạc Đình Thâm nhìn miếng pizza trong tay cô, sắc mặt vừa mới tốt lên lại trầm xuống:" Đồ người khác không cần lại đưa cho tôi? "
Diệp Tiện:"? "
Bàng Khải:"...!"
" Thật là tức chết tôi.
Cho rằng trả một ít tiền là có thể giải quyết vấn đề sao? Khổ tám đời mới có thể làm hàng xóm với nhà bọn họ! "
" Được rồi, được rồi ông xã, bọn họ đã nhận sai rồi, con chó Ngao kia cũng được xử lý rồi, anh đừng tức giận nữa, tổn hại đến thân thể." "Bọn họ nhận sai, nhưng mệnh của tiểu Á và vết thương của Diệp tiên sinh ai chịu trách nhiệm?"
Ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, vợ chồng Mục Tích Tùng và Đường Nam mặt đỏ tía tai đi vào phòng bệnh, vừa thấy là biết mới cùng hàng xóm kia cãi nhau một trận kịch liệt.
"Anh đẹp trai! Anh đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Tiểu Á vừa vào cửa liền bổ nhào lên người Diệp Tiện, Diệp Tiện mỉm cười sờ sờ đầu cô bé: "Anh không sao, đừng lo lắng."
"Diệp tiên sinh."
Giải quyết xong việc con chó Ngao kia, Mục Tích Tùng giờ đây tràn đầy lòng biết ơn đối với Diệp Tiện: "Cảm ơn cậu đã cứu tiểu Á, tôi và Nam Nam xem tiểu Á như sinh mệnh của mình, hai vợ chồng chúng tôi thật sự không biết làm gì mới có thể cảm ơn cậu.
Vừa rồi chúng tôi có bàn bạc một chút, không bằng cậu có yêu cầu gì, có thể nói ra, chỉ cần có thể làm được, chúng tôi nhất định sẽ làm."
Đường Nam: "Đúng vậy, đại ân đại đức của Diệp tiên sinh hai vợ chồng chúng tôi không có gì báo đáp, chỉ có thể cố gắng hoàn thành yêu cầu của ân nhân cứu mạng."
Bọn họ nói gần nói xa đều ám chỉ có thể cho cô một số tiền lớn để trả ơn, tất cả mọi người ở đây đều nghe ra được, tập trung nhìn cô, chờ cô đưa ra một cái giá.
Diệp Tiện không hề để ý, thản nhiên cười, bưng một đĩa đồ ăn ngon trước mặt lên: "Hai người đã báo đáp rồi, chính là đĩa đồ ăn ngon này, cảm ơn hai người đã tiếp đãi, tôi ăn rất vui vẻ."
"Đây là.."
Mục Tích Tùng cùng Đường Nam nhìn nhau, trong mắt hai người không thể che giấu được sự xúc động và cảm kích.
.