XUYÊN THÀNH CỐ CHẤP ĐẠI LÃO TÂM ĐẦU NHỤC



Trên mặt nàng kinh ngạc quá mức rõ ràng, Thương Quan Vân Lễ cười cười, "Nghĩ tới?"
Diệp Tiện gật đầu như giả tỏi, trong yến tiệc này ai nhìn thấy nàng cũng bỏ chạy đi, một đại thiếu gia như hắn, vẫn là đại già trong giới điện ảnh lẫn truyền hình, vì cái gì đi lên cùng nàng tiếp cận?
Diệp Tiện: "Ngượng ngùng ah, vừa rồi uống chút rượu, trong lúc nhất thời không nhận ra."
"Không sao, nếu không phải ở bên cạnh nghe ngươi cả buổi tự giới thiệu, ta cũng không nhận ra ngươi, biến hóa rất lớn."
Cho nên..

Hắn nhìn toàn bộ quá trình bị từ chối xấu mặt của nàng?
Diệp Tiện ha ha cười, giảm bớt chút xấu hổ.
"Như thế nào bỗng nhiên đối với diễn kịch thấy hứng thú? Ngươi cảm thấy hứng thú trước giờ không phải là Giang Vãn Trạch sao?"
Xem ra hắn còn rất hiểu rõ nguyên thân, hoặc là nói chuyện nguyên thân truy Giang Vãn Trạch tất cả mọi người đều biết hết.

"Luôn làm mãi một việc sẽ rất chán, thay đổi một chút khẩu vị."
"Ah?" Thượng Quan Vân Lễ cười mà như không, nhìn không ra là tin hay không tin nàng, "Dùng tình huống hiện tại của ngươi, rất khó tìm được tài nguyên."
"Đúng vậy a, danh dự cùng chữ tín, một khi sụp đổ, sẽ rất khó lại lần nửa tạo dựng lên."
Nàng vẻ mặt nghiêm túc nói ra những lời này, Thượng Quan Vân Lễ có chút hoảng hốt.
Thú vị rồi.
Đây là Diệp Tiện, cái kẻ chỉ biết theo đuổi Giang Vãn Trạch trong lời đồn kia sao? Quả thực như hai người.
"Cũng không cần uể oải như vậy, có lễ còn mộ con đường."
"Ân?"
"Tìm Bạc tổng của các ngươi, chỉ cần hắn khai kim khẩu, ai còn dám không cần ngươi?"
Diệp Tiện mới vừa sáng mắt lên, lại ảm đạm xuống dưới.
Đúng vậy a, chỉ tiếc một đường cuối cùng này, bị nàng phá hỏng rồi.
Hiện tại nàng chỉ cầu Bạc tổng đừng đến truy cứu việc nàng hãm hại đệ đệ hắn, ở đâu ra mặt dám đi cầu hắn?
"Làm sao vậy? Ngươi không dám?"
"Không phải cái kia, chỉ là..

ta không xứng."
Thượng Quan Vân Lễ nhướng nhướng mày, tựa hồ không hiểu ý nàng.
"Thỉnh các vị tôn quý khách quý, các vị truyền thông, các bằng hữu ổn tọa, tổng giám đốc sắp sửa đọc diễn văn.."

Bên trong yến tiệc truyền đến âm thanh, khách khức sôi nổi di chuyển về vị trí của mình, Diệp Tiện cũng tìm cái vị trí gần đây ngồi xuống.
Xa xa có mấy người trung niên hướng Thượng Quan Vân Lễ ngoắc lại, Thượng Quan Vân Lễ quay người nhìn hắn, "Ta đây đi trước, đúng rồi, thứ tư tuần tới, Bạc tổng của các ngươi sẽ chơi bóng ở hồ Nam Kinh."
Diệp Tiện, "?" Hắn nói cho nàng biết cái này để làm gì?
Ánh đèn bên trong yến tiệc nhanh chóng tối lại, tất cả ánh sáng nhấp nháy đều hướng trên khán đài, Bạc Đình Thâm từ phía sau đài chậm rãi đi ra, tất cả mọi người như ngừng thở, tập trung tinh thần mà nhìn xem hắn.
Trước micro, người đàn ông đứng dưới ánh đèn, quanh thân đều tràn đầy khí chất lãnh đạo tối cao sinh, cao quý đến ngay cả ống tay áo cũng trở nên rạng rỡ sáng bóng.
Thiên chi kiêu tử ah..
Dù cho đã gặp qua hai lần, Diệp Tiện vẫn là không nhịn được dõi theo khuôn mặt anh tuấn tuyệt luân của hắn nhìn nhiều mấy lần.
Lớn lên soái cũng quá xuất sắc rồi, trên thế giới sao lại có nam nhân hoàn mỹ như vậy..
Chỉ là hắn mới mở miệng nói, Diệp Tiện liền có chút ngáp liên miên mấy cái, nàng trước giờ chính là nghe không được những lời diễn văn như này, thậm chí nàng còn ngủ gật trong một lần tham gia điển lễ trao giải, biến nó thành hot search tìm kiếm.
"Mọi người khỏe, ta là Bạc Đình Thâm.

Đầu tiên cảm tạ các vị thân bằng hảo hữu, phóng viên truyền thông khắp nơi có thể đến tham gia thọ thần của gia gia ta.."
Nam nhân tiếng nói trầm thấp thuần hậu, mang theo từ tính hấp dẫn người nghe, thật dễ nghe..


Diệp Tiện nhanh chóng nghiêng đầu tiến nhập mộng đẹp.
"Trong hai năm qua, tập đoàn Bạc thị được các tầng lớp xã hội cùng toàn thể công nhân ủng hộ yêu mến.."
Bạc Đình Thâm nói một nửa, vũ ngọc lông mày hơi rũ xuống, ánh sáng tầm mắt rơi xuống người thiếu niên đang nằm ngáy o..

o..

ở hàng phía trước.
Hắn dừng lại một chút, toàn trường hết sức chuyên chú nghe giảng cũng không ai chú ý tới sự khác thường..


Bình luận

Truyện đang đọc