XUYÊN THÀNH CỐ CHẤP ĐẠI LÃO TÂM ĐẦU NHỤC



~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~
Nào có ai vừa ra sân liền đánh mạnh như vậy, thật sự là lòng Tư Mã Chiêu, giấu cũng giấu không được.

Diệp Tiện hơi rủ mi xuống, tạo thành một bóng mờ nhỏ trên mặt, đợi đến lúc quả bóng màu vàng bay đến chỉ còn một mét, cô nhanh nhẹn nghiêng người, một tay cầm vợt, đánh trả một cú hoàn mỹ.

Nhóm tiểu trợ lý đang xem cuộc chiến ở một bên đã làm tốt chuẩn bị chúc mừng Chương Hạo chiến thắng trong một chiêu, không nghĩ tới, Diệp Tiện vậy mà đỡ được bóng.

Rõ ràng Hạo ca phát bóng vừa nhanh vừa mạnh, những người vận động bình thường cho dù có nhìn chăm chú cũng không thể tiếp được, chứ đừng nói đến kẻ thoạt nhìn gầy yếu như Diệp Tiện.

Chương Hạo cũng có chút khiếp sợ, vừa rồi anh ta thấy Diệp Tiện đứng đó không động đậy, còn tưởng rằng hắn chỉ là tuyển thủ nghiệp dư, không nghĩ tới phản ứng của hắn còn linh hoạt như vậy.


Không phải là may mắn đó chứ?
Chương hạo nghĩ, tiếp được quả bóng rơi, lại lần nữa dùng lực đánh bóng qua, lần này ước chừng dùng đến chín phần sức lực.

Quả bóng tennis vốn mau như gió, nhanh như điện, lần này lại càng hung hãn hơn.

Diệp Tiện nhìn quả bóng kia, nhanh chóng lui về sau vài chục bước, thân mình khẽ động nhẹ, như là đã đoán được điểm rơi của quả bóng kia, cuối cùng cũng tìm được góc độ chính xác, cố hết sức nâng vợt lên, mới khó khăn mà tiếp được bóng.

"Hô!"
Cô lau mồ hôi trên trán, sắc mặt có chút bối rối mà nhìn Chương Hạo: "Hạo ca, ngài đánh thật mạnh, thiếu chút nữa là tôi không tiếp được, nhường tôi một chút đi~"
Thiết~
Quả vừa rồi quả nhiên là dựa vào may mắn! Thật ra chính là đồ gà mờ!
Lòng tự tin của Chương Hạo nháy mắt lại tăng mạnh, lực đạo trên tay không giảm ngược lại còn tăng, lần nữa đánh mạnh về phía cô: "Được, cậu chờ tôi nhường cậu!"
"Đình Thâm, nhìn cái gì mà chăm chú như vậy?"
Trên phòng quan sát, Thượng Quan Vân Lễ bước ra khỏi phòng thể thao, mới vừa ngồi xuống liền theo ánh mắt của Bạc Đình Thâm nhìn xuống sân vận động.

Ô?
Bóng dáng nam nhân đang đánh tennis kia nhìn có chút quen mắt? Người đó không phải là, là.

.

"Diệp Tiện?"

Thượng Quan Vân Lễ nheo mắt phân biệt: "Là cậu ta sao?"
"Không chắc lắm.

"
Bạc Đình Thâm thu hồi ánh mắt, trà trong ly sứ bạch ngọc đã lạnh.

Thượng Quan Vân Lễ nhìn nước trà trong tay hắn đã không còn hơi nóng, nhướng nhướng mày, nhìn lâu như vậy còn không chắc lắm?
"Đình Thâm, cậu nói xem tôi có phải là Bá Nhạc không? Chỉ cần nhìn qua liền hiểu hết.

"
Bạc Đình Thâm liếc mắt nhìn hắn.

Thượng Quan Vân Lễ bắt chéo chân nhìn về phía Diệp Tiện đang đánh tennis trên sân: "Ngày hôm qua vừa về nước, tôi đã nghe nói, Diệp Tiện đã bộc lộ tài năng trong 《 Chức trường Phong Vân 》, tỏa sáng rực rỡ, thêm không ít fans, tôi đặc biệt đi xem mấy đoạn cắt nhỏ của phim, diễn quả thật không tệ, so với trong dự đoán của tôi còn tốt hơn nhiều, bất quá nếu không phải tôi giới thiệu tài nguyên thì cậu ta cũng không có cơ hội để biểu hiện đâu, cậu nói xem có đúng không?"
Bạc Đình Thâm: "Cậu giới thiệu tài nguyên cho hắn?"
"! "

Thượng Quan Vân Lễ mới không chú ý, đã nói lỡ miệng, lúc trước giới thiệu tài nguyên cho Diệp Tiện, hắn là gạt Đình Thâm.

"Ai nha, mặc kệ là ai giới thiệu, dù sao hiện tại cậu ta gặp may rồi, được lợi còn không phải là công ty của cậu sao? Mau, xem bóng xem bóng!"
Trên sân bóng, Diệp Tiện bị đánh phải liên tục lùi lại, tuy rằng mỗi lần đều có thể tiếp được bóng, nhưng nhìn ra được, cô đang cố hết sức, tựa như một giây sau cô sẽ ngã xuống sân bóng.

"Kỹ thuật chơi bóng của tiểu tử này thật đúng là giống nhau, đều không có chút tiến bộ!"
Thượng Quan Vân Lễ nghĩ tới cảnh tượng buồn cười lần trước của Diệp Tiện trên sân chơi golf bên bờ hồ Nam Kinh, nghĩ đến lại buồn cười không chịu được.

Bạc Đình Thâm nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang dần suy yếu trong sân vận động, cánh môi mỏng dần dần mím thành một đường.

.


Bình luận

Truyện đang đọc