XUYÊN THÀNH CỐ CHẤP ĐẠI LÃO TÂM ĐẦU NHỤC



~~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~
"..

Tình cảm vừa rồi của tên tiểu tử này đều đang giả vờ sao?"
Thượng Quan Vân Lễ bị cú phản kích cuối cùng của Diệp Tiện làm cho kinh ngạc, cả nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại được.
"Tiểu Nam, cậu đi xuống đó nhìn xem, tình huống hiện tại là như thế nào?"
"Vâng!"
Trợ lý Tiểu Nam vội vàng chạy xuống, chưa tới vài phút, lại thở hổn hển chạy về: "Vân Lễ ca, cao ốc Thiên Hoàn đang tiến hành thử vai của kem đánh răng Bạch Nhân, hôm nay Chương hạo và Diệp Tiện đều là tuyển thủ tới thử vai, nhưng mà vừa rồi..


Diệp Tiện làm Chương Hạo rơi mất răng cửa rồi."
Thượng Quan Vân Lễ: "..."
Hắn thu hồi câu nói ở chung hài hòa vừa rồi, Diệp Tiện là tên nhóc đầy mưu mô độc ác.
Chương Hạo đau khổ ngã trên mặt đất, ngao ngao gào thét một hồi lâu, mới rút bàn tay đang che trên mặt ra, trong lòng bàn tay nhổ ra một ngụm máu tươi, ở giữa là một cái răng cửa sáng loáng.
Hai mắt Chương Hạo hoảng sợ mở lớn: "Ah..

Cũng trước, tôi lấy cái gì..

bùn.." (a, Diệp Tiện, tao muốn giết mày)
Một đám trợ lý: "?" Hạo ca đang nói cái gì vậy?
Miệng Chương Hạo sưng to không nói, răng cửa còn rụng mất, nói chuyện cũng lọt gió, một đám trợ lý hai mắt mê mang nhìn nhau, không ai hiểu anh ta đang nói gì.
Diệp Tiện vịn lưới bóng, cười run rẩy hết cả người, thanh âm như suối nước trong, cực kỳ êm tai: "Hạo ca, đừng nóng giận mà, trước khi chơi bóng chúng ta đã nói rõ ràng rồi, nếu bị thương chỗ nào thì tự mình chịu, một người lớn như anh chắc sẽ không lật lọng đâu nhỉ? Còn có, tôi khuyên anh nên tiết kiệm một chút sức lực, tranh thủ thời gian đến bệnh viện tiêu sưng và trám răng đi, nếu không bị đám nhà báo chụp được bộ dáng hiện tại của anh, đăng lên mạng, tôi e rằng fans của anh sẽ chẳng còn bao nhiêu."
"Mày.."
Diệp Tiện tốt bụng nói xong, cầm áo khoác lên, xoay người rời đi.
"Ah! Ác thảo..

ni mã!"

Chương Hạo nhìn bóng lưng đắc thắng của Diệp Tiện, tức giận đến hai mắt đều đỏ, đẩy đám trợ lý xung quanh ra, cầm vợt tennis trên mặt đất lao thẳng về phía sau lưng của Diệp Tiện.
Diệp Tiện đang đi, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có một cơn gió mạnh thổi tới.
Bỗng nhiên cô quay người lại, chỉ thấy Chương Hạo đang nhe răng trợn mắt cầm vợt tennis đập về phía cô.
Thượng Quan Vân Lễ: "Diệp Tiện, cẩn thận!"
Diệp Tiện hoảng sợ, lui về phía sau hai bước, còn chưa kịp trốn đi, cánh tay đang giơ cao của Chương Hạo bỗng nhiên bị người ở phía sau túm lấy.
"Tên vương bát đản nào..

Ah!"
Chương Hạo còn chưa mắng ra lời, âm thanh một tiếng nứt xương vang lên răng rắc kèm theo tiếng gào khóc thảm thiết của anh ta lọt vào tai Diệp Tiện.
Diệp Tiện nhìn lại phía sau anh ta, hai mắt lập tức vụt sáng lên, như que diêm trong đêm tối, ánh sáng bắn ra bốn phía.
"Tổng giám đốc! Sao anh lại ở đây?"
Thượng Quan Vân Lễ: "..."

Chẳng lẽ cậu ta không thấy hắn sao? Hắn còn nhắc nhở cậu ta cẩn thận đó, này, xin chào?
Bạc Đình Thâm nắm khuỷu tay Chương Hạo, mặt không cảm xúc mà bẻ ngược ra sau, bẻ đến lúc Chương Hạo khóc lóc kêu cha gọi mẹ: "Đau đau đau, thả tôi ra, tôi sai rồi, thả tôi ra, cầu xin anh, ba ba ba.."
Thượng Quan Vân Lễ nở nụ cười: "Đừng ăn vạ, gien của Đình Thâm ưu tú như vậy, sao có thể sinh ra loại người cặn bã như anh được."
Chương Hạo đau đến mức tột cùng, gương mặt đau đến biến dạng, tiếng kêu rên cũng biến đổi khiến Diệp Tiện nghe đến nổi da gà đầy người.
Cô nhìn thoáng qua Bạc Đình Thâm, hai mắt nam nhân lạnh lùng không có chút độ ấm, không khỏi làm cô nhớ tới một màn của Loan Hiểu Dao ở quán thịt nướng lần trước, nhất thời toàn thân lại bắt đầu run rẩy.
Tục ngữ từng nói, khi bạn không thể chống lại thế lực tà ác hùng mạnh, vậy thì bạn sẽ trở thành tay sai trung thành của hắn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc