XUYÊN THÀNH CỐ CHẤP ĐẠI LÃO TÂM ĐẦU NHỤC



Saint Fortress là khu biệt thự lớn nhất ở ngoại ô Bắc Kinh, môi trường yên tĩnh, sông núi bao quanh, phong cảnh độc đáo, phía sau những khu biệt thự phong cách Châu Âu là rừng cây xanh mướt bạt ngàn.

Diệp Tiện và Bàng Khải không biết từ lúc nào đã đi dạo tới nơi này.

Ngày thường, Bàng Khải ngoại trừ đi công tác, phần lớn thời gian đều ngồi trong văn phòng buồn tẻ, hôm nay khó khăn lắm mới được nhìn thấy khung cảnh tự nhiên mỹ lệ như vậy, thoải mái mở rộng hai tay, tận hưởng làn gió thiên nhiên quất vào mặt và ánh nắng mặt trời ấm áp.

Diệp Tiện thấy trạng thái của hắn thả lỏng như vậy, trong lòng không khỏi tính toán: "Bàng Khải, anh đi theo tổng giám đốc bao lâu rồi?"
"Khoảng bốn năm.

"
"Bốn năm? Lâu như vậy sao, tôi còn nghĩ rằng người giống như tổng giám đốc rất khó phục vụ.


.

Mệnh lệnh mạnh mẽ như sấm sét, người có năng lực vượt trội như vậy sẽ thường xuyên đổi trợ lý chứ, không ngờ anh lại làm lâu như vậy, thật lợi hại quá! Điều này chứng minh anh không chỉ có bằng cấp và năng lực vượt trội mà phẩm chất đạo đức cũng phải hơn hẳn người thường!"
Diệp Tiện giơ ngón tay cái lên, trong lòng thầm nghĩ: Có thể ở bên cạnh đại ma đầu lâu như vậy, sức mạnh ý chí chắc chắn phải mạnh mẽ gấp vạn lần người thường, bằng không sao có thể chịu đựng nổi loại tra tấn đó chứ?
"Chuyện này hả!"
Bàng Khải có chút ngượng ngùng trước lời khen của cô: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của học viện kinh doanh London của Anh, lương một năm ở BSH vượt qua hầu hết các giám đốc bộ phận mà thôi.

"
"Ôi trời ơi!"
Diệp Tiện không thể tin được mà che miệng, mắt mở to đầy vẻ khiếp sợ: "Trường Kinh doanh London ở Anh, ngôi trường thần tiên gì vậy! Tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, tôi dám cam đoan, anh là người có chỉ số IQ cao nhất mà tôi gặp!"
"Làm gì có, là do kiến thức cậu quá ít thôi!"
Bàng Khải xua tay, khóe miệng lại cười toe toét.

Ngày thường ở nơi làm việc, hắn thường gặp những người xuất sắc hơn, từ trước nay hắn chưa được nghe ai khen một cách thẳng thắn như vậy.

Diệp Tiện: "Vậy anh ở bên tổng giám đốc lâu như vậy, hẳn là biết rõ về anh ấy lắm phải không?"
"Đương nhiên, không có ai hiểu tổng giám đốc như tôi đâu!"
"Vậy tổng giám đốc có thích cái gì không?"
"Tổng giám đốc thích.

.

"

Bàng Khải nói đến đây, bỗng chốc dừng lại, nhìn cô đầy cảnh giác: "Tại sao cậu lại hỏi cái này? Cậu muốn hỏi về tổng giám đốc để lấy lòng anh ấy sao?"
Diệp Tiện: "! "
Người bên cạnh tổng giám đốc quả nhiên đều không dễ lừa mà.

"Nghĩ cùng đừng nghĩ!"
Diệp Tiện cười cười: "Anh đang nghĩ cái gì vậy, chúng ta chỉ đang tâm sự bình thường thôi mà.

"
"Nói chuyện phiếm bình thường thì được nhưng muốn nghe chuyện cá nhân của tổng giám đốc thì không được đâu.

"
Diệp Tiện gãi gãi lỗ tai: "Vậy tôi không hỏi thứ hắn thích nữa, hỏi thứ anh ấy ghét thì có được không?"
Nếu lấy lòng không được, vậy phải biết tránh làm chuyện hắn ghét, không thể chọc giận hắn hết lần này đến lần khác, cuối cùng người xui xẻo chỉ có thể là mình.

Bàng Khải: "Cái đó cũng không được!"
Làm người trung thành nhất của tổng giám đốc, hắn tuyệt đối sẽ không bán đứng giám đốc, dù là công hay tư! Đặc biệt là loại người giống như Diệp Tiện vừa thấy liền biết là có ý xấu với tổng giám đốc, càng nên đề cao cảnh giác!

"Đừng như vậy mà!" Diệp Tiện đấm nhẹ lên vai hắn như hai người anh em: "Anh trai à, Khải ca à! Anh là tốt nhất, nói đi, đừng keo kiệt như vậy chứ~"
Bàng Khải bị cô đấm cho lảo đảo: "Đừng có nịnh bợ kiểu đó, tôi không ăn đâu!"
"! "
Diệp Tiện thấy bộ dáng nghiêm túc, quyết tâm cự người ngàn dặm của hắn, im lặng suy nghĩ.

Một lúc sau, cô phất phất cánh tay, quay đầu nhìn phong cảnh nơi xa, vô tình nói: "Tôi hiểu rồi, anh không phải không muốn nói, mà là căn bản chẳng biết gì để nói.

"
Trong giọng nói mang theo sự chế nhạo không dễ nhận ra.

.


Bình luận

Truyện đang đọc