Bạc Đình Thâm thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài gõ nhẹ nhàng trên tay vịn bằng kim loại của ghế ngồi trong xe, giống như quan tòa đang kiên nhẫn thẩm tra phạm nhân: "Cửa hàng nào?"
"Sao?"
Diệp Tiện không ngờ hắn lại hỏi rõ ràng như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Quả nhiên người khi nói dối một lần, phải tiếp tục dùng một trăm lời nói dối khác để tiếp tục che đậy vấn đề đó.
"Cửa hàng ở..
có nói tổng giám đốc ngài cũng không biết đâu."
Bàng Khải bỗng nhiên nói chen vào: "Cao ốc Quảng Mậu có cổ phần của tổng giám đốc, mà tổng giám đốc đã đi thị sát rồi nên biết được tên của mỗi cửa hàng."
"Biết được tên của mỗi cửa hàng? Sao có thể được?"
Diệp Tiện giống như nghe được chuyện cười, chỉ thị sát qua một lần, mà lại có thể nhớ rõ tên của tất cả cửa hàng? Coi cô là con nít ba tuổi sao?
Bàng Khải: "Đương nhiên! Tổng giám đốc có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, hơn nữa vừa rồi tổng giám đốc cũng ở trong Cao ốc Quảng Mậu."
"..."
Diệp Tiện đang tươi cười bỗng dưng im bặt, vừa rồi tổng giám đốc cũng ở trong Cao ốc Quảng Mậu?
Cô hơi quay mặt nhìn sang, liền phát hiện Bạc Đình Thâm đang híp mắt nhìn cô: "Buồn cười sao?"
"Không..
không buồn cười."
` "Tên."
Có lẽ là bản thân nói dối nên chột dạ, hoặc là người nọ mang đến cảm giác áp bức quá mạnh mẽ, Diệp Tiện luôn cảm thấy như thể chuyện gì hắn cũng có thể nhìn rõ, chuyện gì cũng biết.
"Tổng..
tổng giám đốc, tôi muốn thú thật với anh, vừa rồi là tôi nói dối anh."
"Ồ?" Bạc Đình Thâm không hề ngạc nhiên.
Diệp Tiện cúi đầu nắm ngón tay: "Hôm nay tôi đến cao ốc Quảng Mậu, thật ra là có hẹn với Phó Khương Hân."
Bàng Khải nghe vậy liền dựng lỗ tai lên nhiều chuyện!
Hiện tại những lời đồn đoán trên mạng của CP Hiến Tâm đang rộ lên rất nhiều, bọn họ không những không biết kiêng dè mà còn hẹn hò công khai bên ngoài, chẳng lẽ thật sự là phim giả tình thật?
"Nhưng anh đừng hiểu lầm, giữa chúng tôi không có gì cả! Chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nếu không tôi cũng không dám nói thẳng với tổng giám đốc ngài, chính vì trong sạch nên mới dám thẳng thắn thừa nhận!"
Diệp Tiện ưỡn bộ ngực bằng phẳng, giống như thật sự không có cái gì
Chân mày Bạc Đình Thâm khẽ nhíu: "Cậu lớn tiếng như vậy làm gì?"
Bạc Đình Thâm hỏi, làm Diệp Tiện thiếu chút nửa là lúng túng.
Lớn tiếng như vậy..
bởi vì chột dạ a.
"Không có gì, chỉ là sợ anh không tin thôi!"
"Vậy cậu cảm thấy tôi có tin hay không?"
Diệp Tiện: "..."
Thương nhân đều là như vậy sao? Không bao giờ trả lời câu hỏi trực tiếp, mà lại đem vấn đề vứt ngược lại cho bạn.
Tục ngữ nói đúng, nói càng nhiều, lộ sơ hở càng nhiều.
"Ngài tin tôi đi, dù sao tôi cùng là một công nhân ưu tú như vậy, cần cù, thật thà, cẩn thận, ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng trừ bỏ cố gắng làm việc ra thì không còn gì khác!"
"Bạn bè bình thường lại không màng thân phận mạo hiểm đến chỗ đông đúc hẹn hò?"
Diệp Tiện: "..
Có thể là vì quan hệ giữa tôi và Khương Hân tốt hơn so với bạn bè bình thường một chút."
Bạc Đình Thâm: "Tốt hơn một chút?"
Bàng Khải cảm thấy, chút suy nghĩ này của Diệp Tiện sắp bị tổng tài moi sạch ra, gà con ngây thơ làm sao đấu lại chim ưng trên trời?
"Ừm!"
Diệp Tiện chân thành gật đầu, xuất ra toàn bộ kỹ năng diễn xuất, "Chúng tôi cùng quay 《 chức trường phong vân 》hơn một tháng, cảm thấy hai bên đều rất ăn ý, cũng rất ngưỡng mộ tài năng của đối phương, cho nên cô ấy muốn nhận tôi làm em trai! Như vậy về sau nếu có cơ hội, có thể cùng hợp tác với nhau, hơn nữa sẽ không vì scandal mà khiến hai người xấu hổ."
Nghe Diệp Tiện nói một cách chân thành, Bạc Đình Thâm cười khẩy một tiếng: "Là em trai hay là anh yêu?"
Diệp Tiện: "?".