XUYÊN THÀNH CỐ CHẤP ĐẠI LÃO TÂM ĐẦU NHỤC



Diệp Tiện vừa mới ngồi xuống, vợ chồng Mục thị cùng cô con gái nhỏ của họ cũng lên xe vây quanh cô, cả nhà ba người vội vàng nhìn cô, ánh mắt như nhìn ân nhân cứu mạng.

Diệp Tiện có chút xấu hổ khi bị nhìn chăm chú: "Mọi người.

.

"
"Tôi đã nghe trợ lý Bàng kể lại mọi chuyện rồi, Tiểu Á là con gái duy nhất của chúng tôi, cậu cứu con bé giống như cứu cả nhà chúng tôi vậy, Diệp tiên sinh cảm ơn cậu, cảm ơn cậu! Thật sự cảm ơn cậu!"
Mục Tích Tùng nắm tay cô đầy cảm kích, hai mắt long lanh, cảm xúc kích động không nói thành lời.

Diệp Tiện bất ngờ lại mỉm cười lịch sự: "Không có gì, chỉ là việc nhỏ mà thôi.

"
Không ngờ bé gái mà cô cứu kia lại chính là con gái của Mục gia, chẳng trách nhìn cô bé đáng yêu như vậy.

Đường Nam nhìn cô từ trên xuống dưới: "Diệp tiên sinh, con chó Ngao kia vô cùng hung dữ, có làm cậu bị thương chỗ nào không?"

"Không có.

.

" Diệp Tiện vừa định mở miệng, trong lúc vô ý Tiểu Á đã đụng vào miệng vết thương ở mắt cá chân của cô.

Diệp Tiện không nhịn được kêu lên một tiếng, vợ chồng Mục gia vội vàng nhìn xuống mắt cá chân của cô.

"Trời ạ!"
Đường Nam cúi người nhìn chiếc khăn tay buộc trên chân cô, chiếc khăn trắng tinh đã bị máu thấm cả một mảng màu đỏ.

"Anh đẹp trai bị con chó ngao đó cắn rồi, oa oa!"
Tiểu Á vừa thấy máu trên cái khăn kia liền khóc lớn.

Diệp Tiện cũng không nghĩ tới chỉ là vết thương nhỏ lại chảy nhiều máu như vậy, có lẽ khi ở trên cây cô đã quá căng thẳng làm tăng tốc độ lưu thông của máu.

Đường Nam tháo chiếc khăn buộc trên chân cô ra, lúc hình ảnh chiếc khăn đầy máu phản chiếu qua gương chiếu hậu ô tô, vẻ mặt của nam nhân ngồi ở ghế lái vô cùng khó coi, đạp mạnh chân ga phóng xe đi.

Bàng Khải sợ tới mức phải nắm chặt dây an toàn, tổng giám đốc lái xe quá liều mạng rồi!
Khi đến Mục gia, Diệp Tiên giống như người mắc bệnh nặng, bị một đám người hộ tống đến phòng bệnh.

Đường Nam: "Tôi đã gọi cho bác sĩ gia đình rồi, vài phút nữa là có thể đến tiêm rồi!
Tiêm?
Diệp Tiện vừa nghe đến hai chữ này, lập tức lấy lại tinh thần, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.

Từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất là bị tiêm! Bảo cô tiêm không bằng để cô bị bệnh luôn.

" Tôi không tiêm có được không? "
Diệp Tiện ngồi trên giường bệnh, yếu ớt giơ tay lên.


Mọi người trong phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

Mục Tích Tùng:" Diệp tiên sinh, con chó ngao Tây Tạng kia là một con chó điên, nhất định phải tiêm, ngài lo lắng gì sao? "
Đường Nam thấy sắc mặt cô trắng bệch, hô hấp dồn dập, tưởng rằng còn bị chó cắn ở chỗ khác nữa:" Diệp tiên sinh, ngài còn bị thương chỗ nào nữa không? "
" Không, tôi chỉ là có chút sợ bị tiêm.

.

"
Cô chưa kịp dứt lời thì bị ánh mắt sắc bén của Bạc Đình Thâm quét qua, những lời chưa kịp nói bị nghẹn lại ở cổ.

" Không có việc gì.

"
Dứt lời, bác sĩ tư nhân của Mục gia liền đến, ông đặt hòm thuốc xuống, trực tiếp lấy ra ống tiêm và lọ thuốc.

Diệp Tiện nhìn kim tiêm tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn và lọ thuốc thử, sắc mặt vặn vẹo quay đầu đi, toàn bộ cơ thể đều thể hiện sự kháng cự.

" Ngài Mục, băng ghi hình đã được đưa tới rồi! "

Quản gia Mục gia lấy được camera giám sát trong khu rừng nhỏ từ chỗ quản lý bất động sản, kết nối với TV, trên màn hình rất nhanh đã chiếu cảnh con chó ngao Tây Tạng điên đang lao tới Tiểu Á và bảo mẫu, bảo mẫu bỏ chạy, Diệp Tiện dũng cảm dẫn dụ con chó Ngao rời đi, rồi trèo lên cây dâu, Bàng Khải ôm tiểu Á chạy thoát.

" Con chó điên này! "
Khi Mục Tích Tùng nhìn thấy miệng con chó Ngao chỉ cách cổ Tiểu Á một tấc, nếu cắn xuống thì con gái của hắn có khả năng sẽ không còn nữa, hắn tức giận đến cả người đều phát run.

" Đem con chó điên đó mang theo, tôi muốn đi tìm nhà hàng xóm tính sổ! "
Đường Nam: Tôi cũng đi! Bạc tổng, trợ lý Bàng, làm phiền các người chăm sóc Diệp tiên sinh một chút.


Bàng Khải: Yên tâm đi.


Sau khi hai vợ chồng vừa rời đi, vị bác sĩ gia đình kia đã chuẩn bị xong thuốc, ông ta giơ cao ống tiêm đi về phía Diệp Tiện:" Diệp tiên sinh, làm phiền ngài cởi quần ra.

".


Bình luận

Truyện đang đọc