Y VÕ SONG TOÀN

Chúc Tiểu Nguyệt tỏ vẻ cao cao tại thượng, coi thường Chúc Linh Linh, năm đó dám vượt mặt cô ta, bây giờ phải bắt Chúc Linh Linh phải quỳ xuống nói chuyện với cô ta mới được, cô ta đã quay lại thì làm gì có phần cho Chúc Linh Linh đây?

Bây giờ bố cô ta đã nắm quyền của Y dược Văn Hòa, hơn nữa bạn trai cô ta cũng là thiếu gia nhất nhì thành phố Đông Hải này, Chúc Tiểu Nguyệt vốn không coi Chúc Linh Linh ra gì.

"So với bạn trai của chị, anh ta chỉ giống rác rưởi thôi, em nhìn trúng điểm nào của anh ta vậy, Linh Linh, chị lo thay cho em đấy, hay là em chia tay đi, chị tìm cho em người khác".

Chúc Tiểu Nguyệt cười khẩy.

"Chúng ta không thiếu chỗ dung thân, anh Tiểu Lâm, chúng ta đi!"

Chúc Linh Linh trầm giọng nói.

"Được rồi, hai người muốn đi thì cứ việc, nhà họ Chúc chúng tôi sẽ không giữ lại, hôm nay có Vương thiếu gia đến chơi, thật là vinh hạnh cho nhà họ Chúc chúng tôi, còn Tiểu Nguyệt đi du học về cũng là chuyện vui, đúng là song hỉ lâm môn, đừng để mấy kẻ không liên quan làm hỏng nhã hứng của chúng ta. Nghe nói Vương thiếu gia đã lâu, đúng là tuấn tú, phóng khoáng, ai gặp cũng mến, hôm nay được gặp đúng là mở mang tầm mắt, bây giờ mới biết thế nào mới là tuổi trẻ tài cao thật sự, tiền đồ không thể lượng được, tục ngữ có câu rất hay, tre già măng mọc, lớp sau mạnh hơn, cao hơn lớp trước, mấy ông già chúng tôi sao sánh được với cậu chứ".

Chúc Nhị Bạch cười khà khà nói, tâng bốc Vương Vân Cương lên tận trời xanh, cũng không biết được là nghe nói ở đâu.

"Ông khách sáo quá".

Vương Vân Cương cười nhạt.

"Tiểu Nguyệt, đây là anh Hai của ông nội, cháu gọi ông Hai là được rồi".

Chúc Tam Đao nói.

"Cháu chào ông Hai".

Chúc Tiểu Nguyệt khẽ cười rồi hơi cúi đầu.

"Tốt lắm, nhà họ Chúc chúng ta toàn là người tài, cậu Ba, nhìn tướng của đứa trẻ này rất tốt, chắc chắn là mệnh phú quý, sau này nhà họ Chúc chúng ta chắc chắn sẽ có phúc. Vương thiếu gia đến đây đúng là vinh hạnh của chúng tôi, mời Vương thiếu gia ngồi".

Chúc Nhị Bạch vô cùng vui vẻ, bây giờ nhà họ Chúc đã nằm trong tay ông ta, nếu có thể kết thân với con thuyền lớn Vương thiếu gia đây nữa thì sau này chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, nhà họ Chúc trở lại thời kỳ hưng thịnh sẽ là chuyện đương nhiên.

"Đi rồi thì đừng về nữa, nhà họ Chúc không phải chỗ em muốn đến là đến muốn đi là đi đâu".

Chúc Tiểu Nguyệt liếc mắt nói.

"Muốn đi là đi sao? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy? Xin lỗi bạn gái tôi, bò qua háng tôi, chuyện hôm nay tôi sẽ bỏ qua, không tính toán với anh nữa, anh cũng đâu phải là người nhà họ Chúc, tôi chẳng cần phải nể mặt anh".

Vương Vân Cương cười nhếch mép, trong ánh mắt đầy vẻ đắc ý, nếu không phải là người nhà họ Chúc thì sao anh ta phải khách sáo? Dám nói năng lung tung trước mặt anh ta sao, cả thành phố Đông Hải này chẳng có mấy người đâu.

"Tôi cũng không làm khó anh, anh dám ăn nói với bạn gái tôi như vậy, lại còn giả vờ ngớ ngẩn trước mặt người nhà họ Chúc, tôi thực sự không thể chịu nổi, từ trước đến giờ tôi không phải là người bụng dạ hẹp hòi, có gì nói nấy, anh đừng để bụng, nào xin lỗi bạn gái tôi đi, quỳ xuống, chui qua háng tôi. Chuyện này có gì to tát chứ? Đại trượng phu có làm có chịu, nếu không chui thì hôm nay anh đừng mong có thể đi, hừ, Vương Vân Cương tôi nói là làm, ở thành phố Đông Hải này, lời của tôi là lệnh của trời! Đừng làm lỡ thời gian của tôi, cũng đừng để mọi người phải xem kịch nữa, mau chui đi, tôi cũng đói lắm rồi, bàn sơn hào hải vị sắp nguội hết đến nơi rồi".

Chúc Linh Linh chau mày, lập tức nổi trận lôi đình!

"Họ Vương kia? Ý anh là sao? Chúng tôi muốn đi thì cứ đi, liên quan gì đến anh, sao phải xin lỗi anh chứ?"

Chúc Linh Linh định sẽ cùng Tần Lâm rời khỏi đây, nhưng không ngờ tên Vương Vân Cương này lại cản lại, còn bắt anh Tiểu Lâm chui qua háng anh ta, đây không phải sỉ nhục người khác thì là gì?

"Em nói chuyện với ai đấy".

"Bốp…"

Chúc Tiểu Nguyệt giáng một cái tát vào mặt Chúc Linh Linh khiến cô lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.

Toàn thân không ngừng run rẩy.

"Chúc Tiểu Nguyệt, chị…chị dám đánh tôi?"

Chúc Tiểu Nguyệt không ngờ lại bị chị của mình đánh, bao nhiêu năm qua, bố mẹ cô còn không đánh cô, vậy mà Chúc Tiểu Nguyệt lại dám tát cô.

Ánh mắt của Tần Lâm vô cùng lạnh lẽo, Chúc Tiểu Nguyệt quá kiêu căng, nhìn Chúc Linh Linh rưng rưng nước mắt, anh thực sự rất tức giận.

Dám đánh người phụ nữ của anh! Nhà họ Chúc các người và tên khốn Vương Vân Cương kia không muốn sống nữa rồi, anh vốn không muốn so đo với đám rác rưởi này rồi, nhưng việc dám đánh Chúc Linh Linh đã động vào giới hạn của anh, hơn nữa tên khốn kia còn dám bắt anh chui qua háng?

Tần Lâm cười khẩy, ánh mắt vô cùng âm u.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Bạn trai của tôi là thiếu gia nhà họ Vương đấy, đây là nơi anh có thể chỉ tay năm ngón được sao?"

Chúc Tiểu Nguyệt vênh mặt ưỡn ngực nói.

"Đúng đó, cậu làm sao so được với Vương thiếu gia? Đúng là không biết điều, trước mặt Vương thiếu gia cậu chỉ là bãi cứt thôi".

"Vương thiếu gia độ lượng không chấp nhặt với cậu, nhưng cậu hỗn lão như vậy tôi cũng không chịu nổi đấy".

"Chúc Linh Linh thật là quá đáng, làm như vậy chẳng phải là bôi tro trát trấu vào mặt nhà họ Chúc sao? Khiến Vương thiếu gia có ấn tượng không tốt với nhà họ Chúc chúng ta đó".

"May mà cách chức của cô ta sớm, nếu không đắc tội với Vương thiếu gia thì Y dược Văn Hòa của chúng ta coi như xong đời rồi phải không?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, khiêu khích nói.

"Linh Linh, cháu hỗn quá, cháu bôi tro trát trấu vào mặt nhà họ Chúc chúng ta rồi, Vương thiếu gia là ai cháu biết không mà cháu dám ăn nói như vậy".

Chúc Tam Cô trách móc.

"Linh Linh, cháu làm bà thất vọng quá".

Âu Dương Diễm Diễm lắc đầu thở dài.

"Linh Linh, cháu mau xin lỗi Vương thiếu gia đi!"

Chúc Nhị Bạch lớn tiếng quát, đập bàn mạnh một cái, Chúc Linh Linh ngang ngược quá, chẳng coi bọn họ ra gì, nhỡ làm Vương thiếu gia giận thì ông ta sẽ cho hai người biết tay.

"Xin lỗi cái chó gì, một đám sâu nịnh bợ, sao không nhét não vào đũng quần đi, mặt mũi nhà họ Chúc bị các người bôi tro trát trấu đấy, một đám già đầu bảo thủ, ngu ngốc, bắt nạt một cô gái thì có gì hay chứ? Không có Chúc Linh Linh thì nhà họ Chúc các người xong đời từ lâu rồi, không có Chúc Linh Linh thì Y dược Văn Hòa có ngày hôm nay không? Vì ham muốn cá nhân mà các người dám nói dối không chớp mắt, làm vậy mà cũng coi là người à? Các người hành động nhanh lắm, đúng là không biết xấu hổ. Đám lão già các người ngoài việc cậy già lên mặt, ăn không ngồi rồi thì còn biết làm gì hả?"

"Còn anh nữa, thiếu gia cái đít chó, anh tưởng anh là ai, người có địa vị ở thành phố Đông Hải tôi gặp nhiều rồi, loại như anh không có cửa mà xếp hàng nữa kìa".

Vẻ mặt Tần Lâm lạnh lẽo, lần này anh tức giận thật rồi, hành động khinh thường của nhà họ Chúc, vẻ kiêu ngạo của Vương Vân Cương, ơn cứu mạng Chúc Tam Đao cũng không nói, Chúc Linh Linh làm nhiều điều cho nhà họ Chúc như vậy mà bọn họ nhắm mắt coi như không thấy, loại gia tộc rác rưởi như thế này khiến Tần Lâm cảm thấy ghê tởm, chuyện lúc trước lão phu nhân nhà họ Chúc dẫn con gái đến quỳ trước cổng trang viên Thanh Mai đã quên rồi sao, bây giờ bọn họ đủ lông đủ cánh lại coi như không thấy tất cả những gì Chúc Linh Linh đã làm sao.

"Anh anh anh? Anh dám chửi tôi, ranh con, anh chết chắc rồi!"

Ánh mắt Vương Vân Cương trở nên lạnh lẽo, thành phố Đông Hải là địa bàn của anh ta, lần này trở về Đông Hải anh ta không ngờ nhà họ Chúc nhỏ bé lại dám ngang ngược như vậy.

Ở Đông Hải lại dám có người dám chống lại anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc