Y VÕ SONG TOÀN

Doãn Thu Ca chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, giọng nói này nghe ám muội quá, khi đó có thể cô ấy cảm thấy chẳng có gì, nhưng giờ nghe Bàng Khải ghi âm lại và phát lại trước mọi người thì không khỏi khiến người ta suy nghĩ miên man.

Nếu là cô, cũng chắc chắn sẽ đa nghi, bởi giọng nói này quá mức tiêu hồn, cuộc nói chuyện này quá mức mờ ám, khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.

Doãn Thu Ca chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có một ngày mất mặt như vậy, nhưng cái này không phải sự thật, mà rõ ràng bị tên này cắt câu lấy nghĩa, vu oan hãm hại.

Nhưng chỉ có cô và Tần Lâm biết rõ mọi chuyện, còn những người khác thì không, người khác sau khi nghe cuộc trò chuyện này đều rơi vào trầm ngâm, đặc biệt là một số nữ sinh còn nhìn Doãn Thu Ca với ánh mắt khinh bỉ.

“Người phụ nữ này cũng rẻ tiền quá đi? Còn đáng ghét hơn cả con đĩ đồng trinh nữa, thông đồng làm chuyện kinh tởm với người mới quen trêи tàu, còn kêu lần đầu? Đúng là khó tin.

“Sao có thể là lần đầu tiên được chứ, cậu tin được lời của loại phụ nữ này à? Nhìn là biết trà xanh rồi, lại còn trông xinh đẹp như thế, chắc chắn là loại phụ nữ lòng dạ rắn rết, không chệch đi đâu được”.

“Cũng không thể nói như vậy, người phụ nữ này trông xinh đẹp như thế, không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu đàn ông được”.

“Làm bại hoại thuần phong mỹ tục, hai người này, haizz, thật không ngờ. Giới trẻ hiện giờ có cuộc sống đời tư hỗn loạn quá đi?”

Rất rõ ràng, đoạn ghi âm của Bàng Khải đã đạt được mục đích mà anh ta muốn. Lúc này tất cả mọi người đều lần lượt nhìn về phía Tần Lâm và Doãn Thu Ca với ánh mắt khinh thường, đôi nam nữ này quá mức thô tục, làm hỏng thuần phong mỹ tục, hơn nữa mới quen nhau mà đã làm chuyện xấu hổ trong nhà vệ sinh tàu hỏa, ai không khỏi khiển trách vài câu chứ?

Đặc biệt là Bàng Khải bây giờ đã đứng ở đỉnh cao đạo đức, chỉ muốn đạp Tần Lâm và Doãn Thu Ca xuống vũng bùn.

“Đôi cẩu nam nữ này, hiện giờ hai người đã biết mình ghê tởm đến mức nào chưa? Còn là Tần đại sư, phì, đúng là không biết xấu hổ, hiện giờ loại người nào cũng được xưng là đại sư à, ha ha ha, đúng là buồn cười”.

“Trần Diên, giờ chắc em biết tại sao tôi không cho em và Tần Lâm yêu nhau rồi nhỉ? Giờ em cuối cùng đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta rồi chứ, có lúc con người chưa đụng tường thì không quay đầu, giờ em có thể quay lại rồi, từ nay về sau, anh chắc chắn sẽ không để em chịu thêm ấm ức nữa. Chúng ta phải tránh xa loại người này ra”.

Bàng Khải đứng bên cạnh Trần Diên nghiêm túc nói.

Lúc này, Tần Lâm có thể thấy được bả vai của Trần Diên đang run rẩy, hai mắt đỏ hoe, trong mắt hiện rõ vẻ mất mát và thất vọng. Cô không ngờ Tần Lâm lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, hơn nữa còn ở trêи tàu hỏa, hai người mới quen nhau đã... đã quện lấy nhau, ghê tởm!

Doãn Chấn Tử giờ chỉ muốn bóp chết cháu gái mình, sao con nhóc chết tiệt này lại có thể làm ra chuyện hoang đường như thế chứ? Bây giờ mặt mũi già nua của ông đã mất hết rồi, gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà!

Doãn Chấn Tử suýt chút nữa tức hộc máu.

“Tần Lâm, đã đến lúc này rồi mà anh còn không thừa nhận à? Ánh mắt mọi người đều rất tinh tường, hình tượng thần y anh cố gắng xây dựng trong mắt mọi người hiện tại đã hoàn toàn sụp đổ rồi đúng không? Làm người nên biết tiến biết lùi, biết sai biết sửa, giờ anh còn không dám nhận sai à?”

Bàng Khải buộc tội Tần Lâm, ánh mắt đầy tức giận, dường như thấy phẫn uất bất công cho tất cả mọi người.

“Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không làm gì cả, sao phải thừa nhận chứ”.

Tần Lâm giễu cợt nói, cho dù đối mặt với sự chỉ trích của mọi người anh cũng không có gì để nói, người trong sạch thì cần gì lo bị bùn đen nhiễm bẩn.

“Anh đừng nói linh tinh thêm nữa, tôi vốn dĩ không phải bạn gái của anh ấy”.

Trần Diên lạnh lùng trừng Bàng Khải, khinh thường nói.

Bàng Khải khẽ sửng sốt, trong lòng vui mừng khôn xiết, Trần Diên nói vậy là muốn rời bỏ Tần Lâm à? Vậy bản thân anh ta có cơ hội ôm người đẹp về nhà rồi đúng không?

Sắc mặt Trần Diên ảm đạm, nếu đã vậy thì hai chúng ta liền chia tay trong vui vẻ, lúc này, Trần Diên cũng không muốn nói nhiều, cô tuyệt đối sẽ không níu kéo thứ không thuộc về mình.

Nếu hai người đã ở bên nhau, vậy thì cô sẽ lựa chọn rút lui, tác thành cho hai người.

“Đúng thế, cặp đôi người ta cùng nhau làm chút vận động thì có làm sao? Tên Bàng Khải này vô liêm sỉ thật đó? Thế mà lại đi xem trộm người khác, đây là loại người không biết xấu hổ nhất xã hội hiện nay, nhất định phải báo công an, bắt anh ta ngồi tù”.

"Ai mà không có chút chuyện riêng tư? Người chứ có phải thánh đâu mà nhịn được? Tần đại sư cũng là thanh niên trẻ khỏe, sinh lý dồi dào, lúc này củi khô bùng cháy cũng là điều có thể thông cảm”.

“Mặc dù cách làm của Tần đại sư có phần không đúng, nhưng cũng không gây hại đến người khác hay an toàn cộng đồng. Ngược lại, tên cuồng xem trộm này, anh ta mới là kẻ không biết xấu hổ nhất, anh ta đã xâm phạm quyền riêng tư của người khác, nhất định phải trừng trị nghiêm khắc!”

“Chúng ta suýt chút nữa bị tên cuồng xem trộm này lừa rồi, suýt nữa trách nhầm Tần đại sư, thật sự không nên”.

“Tần đại sư là tấm gương của chúng ta, y thuật của Tần đại sư là điều mọi người công nhận, chúng ta không thể trách nhầm Tần đại sư được, ai mà không có ham muốn trần tục chứ? Tần đại sư, anh đừng tức giận, đừng bị tên khốn này khiêu khích, không đáng đâu”.

Bàng Khải hoàn toàn chết lặng, hiện giờ bản thân anh ta đã biến thành một tên cuồng xem trộm, mất cả chì lẫn chài, thế có đen đủi không chứ?

Quan trọng nhất là người phụ nữ Trần Diên này cũng bình tĩnh quá đi? Nếu đổi thành người phụ nữ bình thường khác thì đã khóc um tỏi đòi sống đòi chết lên rồi, nhưng Trần Diên lại chọn cách im lặng rút lui, tác thành cho Tần Lâm và Doãn Thu Ca, cũng khiến tình hình xoay chuyển 180 độ, hiện giờ anh ta đã trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

Tự bê đá đập chân mình, Bàng Khải tính toán nghìn lần, nhưng không ngờ Trần Diên – người đánh lẽ ra nên đánh đập Tần Lâm đến cùng lại quay xe, hiện giờ ngược lại khiến anh ta trở thành một tên khốn nạn, bị mọi người căm ghét.

- ----------------------

Bình luận

Truyện đang đọc