Y VÕ SONG TOÀN

Vương Ái Dân cũng không tránh né bọn họ, liền lấy điện thoại ra gọi vào số Lão Phùng.

Sau một vài hồi chuông, Lão Phùng liền bắt máy.

“Lão Vương à, sao gọi muộn vậy?”

Vương Ái Dân liền hỏi: “Lão Phùng, hôm nay anh đi đâu chơi thế, đã gặp ai rồi?”

Lão Phùng nghe xong liền khựng lại, giọng điệu có chút không đúng cho lắm.

“Lão Vương, có phải anh đã nghe được chuyện gì không?”

Vương Ái Dân nghe thấy vậy, quả nhiên là có chuyện gì đó, bèn vội hỏi.

“Lão Phùng, chúng ta chơi với nhau bao năm qua, anh có chuyện gì thì cũng không nên giấu tôi chứ!”

Lão Phùng bèn thở dài nói.

“Được, tôi không giấu anh nữa”.

“Tối nay Triệu Kiến Hữu đã mời chúng tôi đi ăn, còn mua rượu Mao Đài và hải sản, tốn không ít tiền, có tôi và cả Lão Trương nữa”.

Vương Ái Dân nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui, vừa mượn được tiền lại đi ăn nhậu say xỉn, đây là bộ dạng của người đang thiếu tiền ư?

Lão Phùng nói tiếp.

“Ban đầu Triệu Kiến Hữu không chịu nói tiền từ đâu ra, sau khi uống mấy ly liền tiết lộ cho chúng tôi biết đã mượn tiền từ anh, còn nói anh là đồ ngốc, chỉ cần đánh ván bài tình cảm ra là được, còn bảo chúng tôi thử xem”.

“Lão Vương, anh cũng biết tôi mà, cho dù có thiếu tiền cũng sẽ không đến nhờ vả anh, huống chi là giả vờ bắt bí, sao thế, Lão Trương đến chỗ anh rồi à?”

Vương Ái Dân hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng lại rồi nói.

“Ừ, Lão Trương đến rồi, tôi không cho anh ta mượn, cảm ơn anh nhiều nhé Lão Phùng”.

Lão Phùng cũng thở dài, sau đó hai người liền cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Vương Ái Dân tức đến mức suýt ném điện thoại.

Triệu Kiến Hữu này thật đáng kinh tởm, cho ông ta vay tiền còn không biết cảm kϊƈɦ, ngược lại còn ra ngoài bôi nhọ gièm pha Vương Ái Dân, còn nói ông là đồ ngốc.

Đó không phải là dáng vẻ ban đầu ông ta đi vay tiền!

Sắc mặt Tần Lâm cũng sa sầm xuống, lý do lúc trước anh cho mượn tiền là vì không muốn để chú Vương phải khó xử, dù gì cũng là người cùng thôn, cảm thấy không có chuyện gì to tát nên mới cho mượn.

Cho dù không trả lại nhưng vẫn ghi nhớ ân tình của chú Vương.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, lấy được tiền lại không thèm nhớ đến lòng tốt của người ta, còn cảm thấy người ta là đồ ngốc.

Loại người này không đáng để thương hại chút nào.

Tần Lâm cười khẩy: “Chú Vương không cần phải giận, ngày mai cháu sẽ khiến cho ông ta đích thân mang tiền qua trả”.

Vương Ái Dân thở dài nhưng không nói gì, cả nhà của Triệu Kiến Hữu chẳng khác gì đám vô lại, muốn bọn họ trả lại tiền còn khó hơn lên trời.

Hơn nữa, người trong cùng một thôn đều rất khó để kiện ra tòa, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài thì sẽ vô cùng khó coi.

Vương Ái Dân lo lắng đến mức thức trắng cả đêm, sáng sớm hôm sau liền đến nhà Triệu Kiến Hữu gõ cửa.

Ngay sau đó, Triệu Kiến Hữu bước ra với vẻ mặt vẫn còn hơi men, lờ mờ nói.

“Hở? Lão Vương? Sao anh lại đến đây?”

Nhìn thấy Vương Ái Dân, Triệu Kiến Hữu đột nhiên có chút tỉnh táo.

Vương Ái Dân nói với vẻ mặt ảm đạm: “Lão Triệu, trả tiền cho tôi, chắc anh cũng chưa tiêu đâu nhỉ, nhà tôi có việc gấp cần dùng, con rể của chúng tôi muốn kinh doanh”.

Lúc này Vương Ái Dân cũng nói dối, lần cho mượn tiền này thật sự khiến ông vô cùng khó chịu, vậy nên mới muốn lấy lại tiền càng nhanh càng tốt, cho dù có hối hận cũng phải đòi lại.

Triệu Kiến Hữu liền cười nhạt: “Lão Vương, anh đến trễ rồi, tối qua tôi đã tiêu cả rồi, hơn nữa, làm gì có chuyện giục trả nợ như thế này, tôi mới mượn hôm qua thôi mà, hôm nay anh lại muốn đòi sao?”

Vương Ái Dân chau mày: “Lão Triệu, tôi không phải đang đòi nợ, tôi không muốn cho anh mượn nữa, tôi đã biết hôm qua anh làm gì rồi, mau trả lại tiền cho tôi đi, đó là tiền của con rể tôi!”

Triệu Kiến Hữu sững ra một lúc, cuối cùng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, xem ra là có người đã báo tin.

Nhưng Triệu Kiến Hữu lại không hề sợ hãi, dù sao tiền cũng đã vào túi ông ta rồi, đừng mơ mà lấy lại được.

“Ha ha, Lão Vương à, không phải tôi không chịu trả tiền cho anh, tôi thực sự đã tiêu hết rồi, tôi đã nói con trai tôi cần dùng nó để kinh doanh, tiền cũng đã chuyển xong cả, anh yên tâm đi, đợi khi nào tôi có tiền sẽ trả lại cho anh”.

Vương Ái Dân nhíu mày: “Anh không thể nói như thế được, anh phải cho tôi thời gian chính xác chứ, cụ thể là ngày mấy?”

Triệu Kiến Hữu liền cau mày, có chút không vui.

“Làm gì vậy, Lão Vương anh có chút quá đáng rồi đó, đã cho tôi mượn tiền lại đòi gấp như vậy, sợ tôi sẽ không trả cho anh à? Anh đừng có quá đáng như vậy chứ, tình cảm bao năm qua của chúng ta, sau này vẫn còn phải qua lại nữa chứ?”

Vương Ái Dân còn chưa kịp tức giận thì Triệu Kiến Hữu đã nổi điên.

Ông ta bày ra bộ dạng có lý không chút khoan nhượng, đã thiếu tiền của người ta lại còn muốn leo lên đầu ngồi!

Triệu Kiến Hữu hừ lạnh một tiếng: “Lão Vương, tôi vì tình bạn bao năm qua nên mới vay tiền anh, kết quả anh lại có thái độ như thế này, chỉ có chút tiền mà làm nhạt đi mối quan hệ giữa chúng ta sau?”

“Thôi được rồi, anh đừng nói nữa, sau này chúng ta cũng đừng qua lại nữa, đợi tôi có tiền sẽ trả đủ cho anh, từ giờ coi như chúng ta không quen biết nhau!”

Nói xong, Triệu Kiến Hữu liền đóng cửa lại, mặc cho Vương Ái Dân ở bên ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Ái Dân liền cảm thấy vô cùng tủi thân.

Sau khi mệt mỏi về đến nhà, Vương Ái Dân liền ngồi lên sofa và hút thuốc.

Tần Lâm nhìn thấy liền biết đã xảy ra chuyện gì, bèn cười nói.

“Sao vậy chú Vương? Không trả tiền à?”

Vẻ mặt Vương Ái Dân có chút xấu hổ, không kiềm được cảm xúc.

“Tiểu Tần à, chú Vương có lỗi với cháu, số tiền này...”

Tần Lâm cười đáp: “Chú yên tâm đi, bọn họ sẽ phải trả lại số tiền này thôi”.

Nói xong, Tần Lâm liền lấy điện thoại ra, sau đó gọi cho Bùi Lương.

Tần Lâm vốn không quan tâm đến tiền bạc cho lắm, nhưng Triệu Kiến Hữu này thật sự đã lừa người quá đáng, đã mượn tiền còn ra ngoài đâm chọc người ta, thật sự khiến cho anh cảm thấy không vui.

Nếu đã như vậy thì phải khiến cho ông ta ngoan ngoãn nhả tiền ra.

“A lô, cậu Tần, Bùi Lương đây!”

Tần Lâm nói: “Gọi vài người đến đi, tôi có một món nợ ở đây, mau đến đòi lại cho tôi”.

Bùi Lương sững ra một lúc: “Cậu Tần, bao nhiêu vậy?”

Bùi Lương cảm thấy sợ hãi, phải để cho cậu Tần đòi nợ thì con số sẽ là bao nhiêu đây? Chắc không phải vài chục tỷ chứ? Có lẽ là một khoản tiền lớn, sợ rằng một mình anh lo không xuể à?

Tần Lâm đáp: “Không bao nhiêu cả, năm trăm nghìn thôi, không cần ông đích thân đến đâu, gọi mấy tên đàn em cho vay nặng lãi trước đây là được”.

Bùi Lương nghe Tần Lâm nói xong liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ có năm trăm nghìn, suýt chút nữa đã dọa chết ông ta rồi.

Nhưng nếu cậu Tần thực sự muốn tính sổ, e rằng cũng sẽ không đến lượt ông ta ra tay.

“Cậu Tần yên tâm, cứ để tôi sắp xếp, thế này đi, cậu biết Báo chứ, tên nhóc này từng cho vay nặng lãi, cứ để cậu ta đến đó!”

“Được”.

Tình cờ Tần Lâm cũng vừa gặp tên Báo đó, còn ở trước mặt Bùi Lương nói mấy lời khen ngợi, bây giờ có thể dùng đến rồi.

Không bao lâu sau, Báo đã mang theo vài người tới cửa, cung kính đi vào trong nhà, vô cùng lịch sự, nếu như không biết thì còn tưởng là đang giả vờ nữa cơ.

“Anh Tần, xin hỏi anh cần đòi ai?”

Tần Lâm lấy giấy nợ đưa cho hắn, sau đó nói cho hắn nghe về Triệu Kiến Hữu, Báo đã lập tức hiểu ra.

Sau đó hắn dẫn theo bốn tên đàn em trực tiếp đi thẳng đến nhà họ Triệu.

Khoảng năm sáu phút sau, Báo và những người khác đã đứng trước cửa nhà họ Triệu, sau đó cởi giày và cúc áo khoác ra, để lộ sợi dây chuyền vàng.

Một người châm thuốc rồi lại tiếp tục tư thế như một đám côn đồ.

Rầm!

Đá một phát vào cửa chống trộm, ngay lập tức nó đã bị lõm thành hình chữ C, làm sao Báo có thể khách khí với bọn họ được chứ?

Rầm!

Lại thêm một cú đá nữa, lần này cửa chống trộm đã bị bật tung.

Mặc dù trước mặt Tần Lâm thì Báo không là cái thá gì cả, nhưng khi đánh nhau thì hắn cũng là một tên có máu mặt.

- ----------------------

Bình luận

Truyện đang đọc