Y VÕ SONG TOÀN

Kẻ mạnh chưa bao giờ sợ sống chết!

Cho dù hiệp khách râu xồm mạnh như vậy, thực lực của Tần Lâm cũng không hề yếu, càng đả thông nhiều kinh mạch, sức mạnh của anh càng mạnh đến kinh ngạc. Mặc dù đây là nguyên nhân chủ chốt, nhưng kinh nghiệm cũng là một yếu tố quan trọng quyết định thắng thua.

Hai người giao đấu với nhau mấy chục chiêu, khó phân thắng bại, Tần Lâm càng đánh càng hăng, đây mới là trận chiến thực sự.

Hạng tám bảng Hổ quả nhiên danh bất hư truyền!

Tiêu Tác chưa từng gặp người nào liều mạng như vậy, trong trận chiến này, Tần Lâm hoàn toàn coi mình là cái bao cát, không hề để ý đến thương tích của mình, mà xông lên chiến đấu bất chấp bị thương chỉ để giành phần thắng.

“Đánh hay lắm!”

Tiêu Tác thích nhất là những trận chiến thế này, nhưng tiết tấu của Tần Lâm lại khiến ông ta thấy được thế nào là tuổi trẻ sức khỏe như hổ.

Ông ta đã gần năm mươi rồi, mặc dù cũng được coi là tuổi tráng kiện nhưng không thể bằng Tần Lâm, đúng là nghé con không sợ hổ, chung quy lại vẫn kém một bậc.

Tiêu Tác thắng ở kinh nghiệm, đây là điều Tần Lâm không thể so sánh, vì vậy hai người so đấu mấy chục chiêu vẫn chưa phân thắng bại.

Nắm đấm của Tần Lâm nhanh như chớp, mạnh như núi.

Lúc này, ưu điểm của cao thủ huyết mạch đã được thể hiện, khí tức của Tần Lâm vô cùng vững chắc, tốc độ cũng vô cùng nhanh, cộng thêm huyết mạch thông suốt không trở ngại, ngoài hai mạch Nhâm Đốc, tất cả đều đã được đả thông, nguồn sức mạnh như bất tận, không hề rơi vào thế bị động.

Điểm này, Tiêu Tác không sánh kịp, ông ta cũng là cao thủ huyết mạch, nhưng mới đả thông ba kinh mạch. Lúc này, nếu chỉ đấu sức mạnh với nhau, ông ta chắc chắn không thể nào bằng Tần Lâm, tuổi trẻ tráng kiện, khỏe mạnh như hổ xuống núi.

Nhưng kinh nghiệm và thủ đoạn của Tiêu Tác vượt xa Tần Lâm.

Đả thông kinh mạch, trở thành cao thủ huyết mạch, thành kẻ mạnh chân chính, đó chỉ là một mặt mà thôi. Muốn trở thành cao thủ tuyệt đỉnh bắt buộc phải dung hòa sức mạnh huyết mạch và bản lĩnh bản thân. Đả thông kinh mạch không phải là con đường duy nhất trở thành kẻ mạnh, vì thế người chỉ đả thông ba kinh mạch như Tiêu Tác mới có thể đánh tới đánh lui với Tần Lâm.

“Cậu cũng là cao thủ huyết mạch?”

Sắc mặt Tiêu Tác khẽ thay đổi, không ngờ Tần Lâm lại đã đả thông kinh mạch, trở thành cao thủ huyết mạch. Cao thủ huyết mạch chính là điều kiện cơ bản để tiến vào bảng Hổ, nếu không thể đả thông kinh mạch, trở thành cao thủ huyết mạch thì không thể có được sức mạnh và tốc độ như vậy. Khi Tiêu Tác ba mươi bảy tuổi mới đả thông kinh mạch thứ nhất, nhưng người thanh niên này trông chỉ mới hai mươi mấy mà thôi, điều này thực sự đáng kinh ngạc.

“Đúng thế, một cao thủ tam mạch như ông muốn đánh thắng tôi là chuyện không thể nào!”

Tần Lâm mỉm cười giễu cợt, nắm đấm lại đánh xuống như vũ bão, lúc này cuối cùng Tiêu Tác đã chịu không nổi.

Thận trọng từng bước lùi về phía sau không ngừng, Tiêu Tác biết được Tần Lâm cũng là cao thủ huyết mạch thì càng không dám xem thường.

Sức mạnh và tốc độ của cao thủ huyết mạch vượt xa người thường, vì thế đả thông huyết mạch mới là điều quan trọng nhất.

Mặc dù cao thủ huyết mạch không phải là tiêu chuẩn đánh giá kẻ mạnh, nhưng không đả thông huyết mạch, bạn căn bản không xứng trở thành cao thủ bảng Hổ.

“Không thể nào, sao cậu biết tôi đã đả thông ba kinh mạch?”

Tiêu Tác vô cùng ngạc nhiên, chỉ trong thời gian giao đấu ngắn ngủi mà Tần Lâm đã biết ông ta là cao thủ tam mạch, chuyện này quá đáng sợ đi?

Chẳng lẽ Tần Lâm là cao thủ tứ mạch? Đó là chuyện không thể nào, Tần Lâm mới bao tuổi chứ.

Không thể nào, chắc chắn không thể!

“Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng! Xem ra hạng tám bảng Hổ cũng chỉ như vậy mà thôi”.

Khóe miệng Tần Lâm nhếch lên nở một nụ cười nhạt, sau khi giao đấu mấy chục chiêu với Tiêu Tác, anh đã tiến bộ rất nhiều. Giao đấu với một cao thủ bảng Hổ trăm trận trăm thắng thế này chính là thu hoạch lớn nhất của Tần Lâm, anh tuyệt đối không thể bỏ qua một bia đấu sống miễn phí thế này được!

Tiêu Tác đã bị Tần Lâm chọc giận, sắc mặt cũng tối sầm lại, ông ta bao nhiêu năm nay chưa từng bị mất mặt như thế, uy danh của hạng tám bảng Hổ tuyệt đối không thể đánh mất!

Làn này ông ta đến để giết Tần Lâm, chứ không phải để so đấu, nhưng Tiêu Tác cũng có tôn nghiêm của mình, phải nhanh chóng giải quyết Tần Lâm!

Tiêu Tác lui lại, rút thanh đao to từ sau lưng ra, vung một nhát như mang theo một trận cuồng phong khủng khϊế͙p͙, quét qua ngàn quân.

“Thanh đao này tên là Đại Độn Đao, số người chết dưới nó không dưới một trăm người, hôm nay, cậu có thể chết dưới nó cũng coi như là một niềm vinh hạnh”.

Sát khí của Tiêu Tác bỗng chốc bùng phát, thanh đao vung lên uy lực vô cùng!

Tần Lâm lui lại, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, đối diện với một thanh đao khủng bố như thế, không ai dám cứng đầu tiếp chiêu cả.

Vung đao ngang dọc, tưởng như lộn xộn tùy ý, nhưng lại mang sức mạnh công phá khủng khϊế͙p͙, có cảm giác như chém trúng là chết, chạm vào là đau.

Tiêu Tác vô cùng tự tin, thanh đao này vung lên bất khả chiến bại!

Lần này, xem tôi giết chết tên nhóc cậu thế nào!

Tần Lâm nhíu mày, nhanh chóng lui về sau, búng ngón tay, thanh kiếm ẩn – Thất Tinh Long Uyên lập tức hiện ra, hiên ngang hướng lên trời!

“Tôi thua rồi...”

“Tôi thua rồi.... ha ha ha!”

Tiêu Tác cười nói, sắc mặt vô cùng cô độc! Không ngờ người thua lại là ông ta, nhiều năm như vậy, cuối cùng ông ta đã bị đánh bại rồi, nhưng lại bị thua bởi một cậu thiếu niên.

Một lúc sau, Tiêu Tác đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Lâm.

“Vì sao không giết tôi?”

- ----------------------

Bình luận

Truyện đang đọc