Y VÕ SONG TOÀN

“Bà Tiêu bà đừng đùa nữa, sao tôi có thể là con trai bà được chứ, đây không phải là sự thật, bà đừng có ăn nói linh tinh”.

Tần Lâm lắc đầu lia lịa nhưng trong lòng vô cùng kϊƈɦ động, hơi thở cũng trở nên ngưng đọng, đã lâu rồi anh chưa từng như thế này.

Tâm lặng như nước? Sao có thể chứ, cho dù Tần Lâm đã trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm nhưng lúc này anh cũng không thể tin nổi, không thể nào giải thích được.

“Tần thiếu gia, cậu thực sự là con trai của phu nhân, Đường Mẫn có thể làm chứng. Năm đó Đường Mẫn là một trong bốn người hầu của phu nhân, tên thật mẹ nuôi của cậu là Đường Uyển Dung, bà ấy và bố nuôi cậu là Tần Vũ đều đã thay tên đổi họ dẫn cậu đi mai danh ẩn tích ở thành phố Đông Hải sinh sống nhiều năm trời, mẹ ruột của cậu chính là phu nhân, không tin cậu có thể đi hỏi Đường Mẫn dì Hai của mình”.

Vệ Long nói một cách chắn chắn.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

Tần Lâm không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Lúc này một bóng người xuất hiện trong phòng, đó chính là Đường Mẫn.

“Tiểu Lâm… dì xin lỗi”.

Đường Mẫn khẽ nói.

“Tất cả những điều quản gia Vệ Long nói đều là sự thật, cháu thực sự là con trai của phu nhân”.

“Dì Hai, sao đến dì cũng hùa với với họ để lừa cháu chứ? Tại sao chứ, dì nói cho cháu biết đi!”

Tần Lâm phẫn nộ gào lên.

Lúc này Tiêu Nghiên đã đẫm nước mắt.

“Không phải như thế đâu Tiểu Lâm, Đường Uyển Dung - mẹ nuôi của cháu chính là chị em ruột của dì, nhưng bởi vì chuyện của nhà họ Tần nên hai mẹ con cháu đều bị liên lụy, để nghĩ ra kế sách vẹn toàn đành phải để bố mẹ nuôi của cháu là Tần Vũ và Đường Uyển Dung thay tên đổi họ đến thành phố Đông Hải, ngay cả nhà họ Đường ta cũng buộc phải đến Đông Hải bởi vì chuyện năm đó liên lụy quá lớn, nếu như không rời khỏi cái trung tâm quyền lợi Hoa Hạ này thì cháu không thể sống đến ngày hôm nay được”.

Đường Mẫn nghiêm nghị nói.

“Để đoạn tuyệt quan hệ với cháu, mẹ ruột cháu đã phải xé ruột xé gan hai mươi năm trời không hề gặp cháu lấy một lần, làm như vậy vì muốn bảo vệ cháu, để cháu có thể trưởng thành một cách vui vẻ hạnh phúc, không phải bà ấy không cần cháu, bao nhiêu năm qua cháu biết bà ấy sống thế nào không? Hai bố con cháu chính là lý do duy nhất để bà ấy tiếp tục sống, sau khi biết tin cháu mất bà ấy đã suy sụp hoàn toàn, suýt nữa thì chết trong sự đau khổ, cháu có hiểu được những điều này không?”

“Trêи đời này làm gì có người mẹ nào không yêu con mình chứ? Nhưng bởi vì bị bao vây cô lập nên mẹ cháu không còn cách nào nữa đành phải cho cháu đi, bao nhiêu năm qua một mình bà ấy sống những tháng ngày giày vò đau khổ, không được nhìn chồng con, nỗi khổ đó khó nói thành lời. Cho dù cháu có tin hay không thì đây đều là sự thật không thể chối bỏ”.

“Bố mẹ ruột còn sống, cháu nên cảm thấy vui mừng mới phải, mặc dù bố nuôi cháu đã chết nhưng không có nghĩa cháu đã mất hết người thân. Bây giờ nói cho cháu biết những điều này là bởi vì mẹ cháu không còn nhiều thời gian nữa, thế nên bà ấy muốn gặp cháu lần cuối, lẽ nào ngay cả cơ hội này cháu cũng không muốn cho bà ấy sao?”

Đường Mẫn nhấn mạnh từng câu từng chữ, giọng nói trầm lắng, nhìn Tần Lâm với ánh mắt sáng rực.

Tần Lâm sững sờ nhìn dì Hai, lời nói của bà ấy chẳng khác gì những trái bom nổ liên tục trong lòng, khiến anh chẳng thể nào bình tĩnh nổi.

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Tần Lâm không thể kiểm soát được bản thân, không biết lựa chọn thế nào, trước đây cho dù là đối diện với cái chết anh cũng chẳng hề sợ hãi, nhưng sự lựa chọn vào giây phút này lại khiến anh ngập ngừng đắn đo.

Rốt cuộc anh có nên đối mặt lại với bà ấy không? Một người sinh ra anh nhưng lại không nuôi anh.

“Có ai trong số các người cho tôi cơ hội sống lại sao? Lẽ nào các người không biết nói cho tôi những điều này tàn nhẫn như thế nào ư? Người nuôi nấng tôi bao nhiêu năm qua lại không phải là bố mẹ ruột của tôi, các người không thấy điều này rất tàn nhẫn sao?”

Giọng nói của Tần Lâm vô cùng u ám lạnh lẽo, lướt nhìn đám người Đường Mẫn và Tiêu Nghiên, chỉ anh mới hiểu rõ nhất sự đoạn tuyệt trong lòng.

Lời nói của dì Hai gần như là đúng 100%, ánh mắt của Tiêu Nghiên không thể sai được, chỉ khi nhìn con cái của mình thì mới có ánh mắt dạt dào tình yêu thương và dịu dàng như thế.

Nhưng trong lòng Tần Lâm lại thấy vô cùng rối bời, anh biết rõ bản thân mình là người như thế nào, nhưng một người trước giờ luôn quyết đoán như anh lại rơi vào hoàn cảnh khó xử.

Anh không thể nào chấp nhận được hiện thực này, càng không thể tưởng tượng ra người bố mà mình từng yêu thương sâu đậm lại không phải là bố ruột, điều này là một cú đả kϊƈɦ lớn đối với Tần Lâm đồng thời cũng là kết cục khó tưởng tượng nổi, không ngờ bố mẹ ruột thực sự của anh vẫn còn trêи thế gian?

“Thằng bé Tần Lâm đúng là quá quắt, phu nhân yên tâm tôi sẽ đi tìm nó, nó là máu mủ ruột thịt của bà, bà là mẹ ruột của nó, nó chắc chắn sẽ chấp nhận bà, nhưng phải cần có thời gian”.

Đường Mẫn vội nói.

“Thôi bỏ đi, có một vài việc qua rồi thì để nó qua đi, trước khi chết có thể nhìn thấy Tần Lâm lần cuối là tôi mãn nguyện rồi”.

Tiêu Nghiên chịu đựng sự mệt mỏi trong cơ thể, một mình đi vào trong phòng ngủ.

- ----------------------

Bình luận

Truyện đang đọc