Y VÕ SONG TOÀN

Nghe thấy Tần Lâm nói như vậy, Lưu Đại Phúc có hơi không nhịn được nữa.

"Cậu có ý gì vậy, hai ngày sau cô ấy sẽ tự khỏi? Cậu bảo việc tôi chữa trị không có tác dụng gì à?"

Sắc mặt Lưu Đại Phúc vô cùng khó coi, lời Tần Lâm nói thực sự quá đáng, ông ta khám bệnh cho Phúc Nhung Nhung, kết quả Tần Lâm lại nói không có tác dụng gì?

Đây chẳng phải bảo ông ta đang lừa gạt nhà họ Phúc sao?

"Thằng nhãi, cậu nói chuyện phải có chừng có mực, đừng cho rằng có thể khám được chút bệnh vặt, chó ngáp phải ruồi gặp đúng chứng bệnh biết chữa thì đã là đại sư".

"Khám bệnh còn cần kinh nghiệm lâm sàng, còn cần sự từng trải, phương diện này cậu còn thiếu nhiều lắm".

Lưu Đại Phúc có hơi tức giận, sau khi Tần Lâm đi vào, hai lần liên tiếp không nể mặt ông ta rồi, khiến ông ta mất hết mặt mũi, mà trong căn phòng này, rõ ràng ông ta mới là bác sĩ có quyền uy nhất.

Lưu Đại Phúc đi qua, vừa định nói, đột nhiên mắt tối sầm lại, bước chân loạng choang, ngã về phía sau.

Bộp một tiếng, Lưu Đại Phúc ngã xuống sô pha, ánh mắt mờ mịt, giống như bị ngất đi trong thời gian ngắn vậy, mấy giây sau mới tỉnh lại, mở mắt ra, hai mắt mờ mịt.

Phúc Hiểu Phong hỏi: "Bác sĩ Lưu có làm sao không?"

Lưu Đại Phúc lắc đầu: "Không sao, không sao, vừa nãy hơi đau đầu".

Nói xong, Lưu Đại Phúc vẫn nhíu mày, bóp bóp sống mũi.

Không chỉ hơi đau đầu mà trán của ông ấy cũng đau sót kinh khủng.

Ngoại trừ cơn đau đầu ra, còn đi kèm với chóng mặt, hôm nay cơn chóng mặt này khiến Lưu Đại Phúc rất khó chịu, mắt ông ta tối sầm đi lại chìm vào hôn mê.

Phúc Hiểu Phong hỏi: "Hay là để Tiểu Tần khám cho ông?"

Phúc Hiểu Phong không biết như thế, đột nhiên nói ra câu này khiến sắc mặt Lưu Đại Phúc thay đổi.

"Không được! Có chết cũng không để cậu ta khám, cậu ta thì có bản lĩnh gì mà khám bệnh được cho tôi chứ? Hừ!"

Phúc Hiểu Phong nói: "Đã là bác sĩ thì không thể tự chữa bệnh cho mình, ông cũng không thể tự khám cho mình, dù sao Tiểu Tần cũng là bác sĩ thì hai người cũng nên giúp đỡ lẫn nhau".

"Tiểu Tần, nể mặt chú, cháu khám giúp ông ấy được không?"

Tần Lâm gật đầu, cũng nể mặt Phúc Hiểu Phong.

Đi đến trước mặt Lưu Đại Phúc, bắt mạch cho ông ta.

Lưu Đại Phúc đau đầu vô cùng, giả bộ từ chối nhưng cũng không phản kháng, nhíu mày nhắm mắt lại.

Tần Lâm bắt mạch trong phút chốc rồi nói.

"Đau nửa đầu".

Lưu Đại Phúc liền mở mắt, lạnh lùng hừ một tiếng: "Vớ vẩn, tôi không hề bị đau nửa đầu, đau nửa đầu thì sẽ bị đau đầu hoặc chóng mặt, tôi bị đau đầu xen thêm những cơn chóng mặt, không thể nào là đau nửa đầu được".

Tần Lâm nghe thấy vậy, lạnh lùng cười.

"Phiến diện quá".

"Kiến thức Đông y của ông quá phiến diện, chỉ biết mỗi kiến thức trêи sách vở".

"Trong quyển Hoa Đà Y Kinh đã từng ghi chép, đau nửa đầu khi thì chóng mặt khi thì đau đầu, không có chuyện hai chứng bệnh này phát tác cùng lúc".

"Vậy nên sau này người đời sau mới cho rằng chóng mặt cộng thêm đau đầu thì không phải là đau nửa đầu".

"Nhưng trêи thực tế thì lúc đó, cho dù là thần y Hoa Đà thì cũng chưa gặp đủ người bệnh bị đau nửa đầu, chắc chỉ mới khám cho khoảng hơn một trăm người".

"Ít người bệnh như vậy, không thể ra tổng kết được quy luật một cách chuẩn xác".

"Hiện nay cùng với sự phát triển của y thuật, chúng ta có thể chứng minh được, trong số những người mắc bệnh đau nửa đầu, có hai mươi phần trăm vừa đau đầu vừa chóng mặt".

"Vừa nãy tôi mới bắt mạch cho ông, phát hiện ra ông hoa hỏa tùng phong, hiệp đàm, hiệp hỏa, thượng thoán điên đỉnh, hoành thoán tinh túy, bế tắc thanh khiếu nên mới đột nhiên bị ngất đi".

"Vậy nên, có phải ông từng uống canh quế chi không?"

Lưu Đại Phúc nhíu mày, có hơi không tin nổi mà nhìn Tần Lâm.

"Sao cậu biết?"

Tần Lâm nói: "Bựa lưỡi dày, mạch huyền nhiều, âm hư đương nhiên là dấu vết của việc uống canh quế chi, ông cho rằng đây không phải đau nửa đầu nên chữa trị theo chứng bệnh khác, uống nhầm thuốc mới xảy ra chuyện ngất đi".

"Muốn chữa khỏi thì phải dừng uống canh quế chi, tôi sẽ kê cho ông một đơn thuốc, uống xong là sẽ đỡ hơn nhiều".

Lưu Đại Phúc cảm thấy hơi mất mặt, không ngờ Tần Lâm lại lợi hại đến vậy, bệnh của ông ta bị nhiều năm rồi mà vẫn không rõ là bị sao.

Hóa ra do bản thân quá cứng nhắc, quá tin tưởng vào Hoa Đào Y Kinh, hoàn toàn không ngờ điều kiện chữa bệnh năm đó không cho phép những đại sư kia tiến hành tổng kết quy luật.

Lưu Đại Phúc gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ Tần!"

Từ thái độ không quan tâm coi thường lúc trước bây giờ đã quay ngoắt thành tôn kính.

Cho dù không gọi Tần Lâm là đại sư nhưng ít nhất cũng coi trình độ của anh như đồng nghiệp cùng ngành.

Nhưng cứ như vậy, bố con Phúc Hiểu Phong cảm thấy không hay nữa, bọn họ vốn muốn xem Tần Lâm mất mặt, kết quả y thuật của Tần Lâm còn lợi hại hơn y thuật của bác sĩ tư nhân của bọn họ, không ngờ tên nhãi này lại có bản lĩnh ăn bát cơm này.

Cũng khó trách, đứa trẻ nghèo thường trưởng thành sớm.

Tần Lâm năm đó sau khi rời khỏi nhà họ Tần, cũng được coi là đứa trẻ nhà nghèo, mười năm nay phải cố gắng tự nỗ lực, học hành khổ luyện mới có được nghề nghiệp, cũng được coi là có thể đứng vững trong xã hội.

Thấy thế này, Phúc Hiểu Phong cũng khá yên tâm.

Dẫu sao bây giờ Tần Lâm có thể tự lập thì cũng tốt, không cần dựa dẫm vào nhà bọn họ.

Sau khi tiễn Lưu Đại Phúc rời đi, phòng khách chỉ còn lại mấy người nhà họ Phúc, Phúc Hiểu Phong nói.

"Tiểu Tần à, chú biết mục đích lần này cháu đến đây, thế này đi".

Nói xong, Phúc Hiểu Phong cầm một chiếc thẻ ra, đặt trước mặt Tần Lâm.

"Trong chiếc thẻ này có ba triệu, đủ để cháu mua nhà mua xe và còn dư một khoản tiền để sống qua ngày, cháu cầm lấy đi".

Tần Lâm sững sờ, không ngờ Phúc Hiểu Phong lại đột ngột cho anh tiền.

Tần Lâm còn đang muốn cho nhà họ Phúc tiền mà, một là để cảm ơn ơn cứu mạng bố mình năm đó, hai là để đền bù cho khoản từ hôn.

Tần Lâm đến lần này là muốn từ chối liên hôn, cũng để từ hôn.

Dù sao cũng khiến nhà họ Phúc mất mặt, hơn nữa Phúc Nhung Nhung vẫn luôn ngồi ở đây, anh ngại không dám nói thẳng, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người khác.

"Chú Phúc, chỗ tiền này..."

Phúc Hiểu Phong nhíu mày: "Sao vậy, chê ít à? Thế này đi, chú cho cháu năm triệu, với một người bình thường thì như này là khá nhiều rồi, chú hiểu cháu, cháu muốn ở rể nhà họ Phúc phải không, nhưng nhà họ Phúc không muốn cho con rể ở rể, chúng ta không môn đăng hộ đối, cuộc hôn nhân này không thành được đâu".

Phúc Nhung Nhung ngồi bên cạnh, vắt chéo hai chân, bày ra dáng vẻ từ trêи cao nhìn xuống, mặt đầy vẻ ưu việt, nhìn Tần Lâm như con ruồi con muỗi thấp kém, ánh mắt đầy vẻ thương hại và khinh thường.

Tần Lâm có hơi sững người: "Chú Phúc, không phải chú gọi cháu đến để kết hôn sao?"

Tần Lâm thực sự không hiểu, dì Hai bảo rất rõ là nhà họ Phúc muốn Tần Lâm qua để kết hôn, làm theo hôn ước, vậy nên Tần Lâm mới đến tỉnh lỵ.

Nếu như Phúc Hiểu Phong đã sớm bảo không cần kết hôn, không môn đăng hộ đối thì Tần Lâm cần gì phải đến đây một chuyến.

Nhưng điều Tần Lâm nghi ngờ là trông Phúc Hiểu Phong có vẻ không vui lắm.

Hình như sợ anh dựa dẫm vào nhà họ Phúc vậy.

Phúc Hiểu Phong vội vàng lại lấy ra một tấm thẻ, đặt trước mặt Tần Lâm.

"Mười triệu".

"Đây là hạn mức cuối cùng rồi, đây là cơ hội cuối cùng của cháu rồi, cầm mười triệu này rồi hủy bỏ hôn ước, nếu không cháu sẽ không được đồng nào đâu".

Vẻ mặt của Tần Lâm dần dần lạnh xuống, mặc dù không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng có cảm giác như mình bị chơi đùa vậy.

"Chú Phúc, cháu nói lại một lần nữa, cháu đến đây không vì tiền".

Phúc Nhung Nhung nghe thấy vậy, vỗ bàn nói: "Không cần tiền? Tôi thấy anh không cần mặt mũi thì có!"

Bình luận

Truyện đang đọc