Y VÕ SONG TOÀN

Vị trí mà chị Vương ấn vào chính là vị trí viêm túi mật.

Nhưng Lưu Đại Phúc lại không khám ra bệnh.

Viêm túi mật là một căn bệnh đơn giản, nhưng ông ta lại không khám ra được, thế nên liền không giữ được bình tĩnh.

Lưu Đại Phúc nghiến răng nghiến lợi, cắn lưỡi nói.

“Viêm túi mật không hề liên quan gì đến nhiễm trùng đường tiết niệu”.

Thực ra Lưu Đại Phúc muốn nói rằng nhiễm trùng đường tiết niệu chính là nhiễm trùng đường tiết niệu, còn viêm túi mật là viêm túi mật.

Chị Vương này mắc hai chứng bệnh, còn Lưu Đại Phúc chỉ chẩn đoán ra một căn bệnh, đây không phải là chẩn đoán sai mà là thiếu sót.

Tần Lâm cười khẩy: “Không có quan hệ sao? Ông và tôi đều biết là viêm túi mật sẽ dẫn đến nhiễm trùng đường tiết niệu, đây là mối liên hệ không thể tránh khỏi, ông không cần phải tự tạo đường lui cho mình đâu”.

“Hơn nữa, ông cũng nên biết rằng, tuy cát căn không có tác dụng phụ nhưng dược tính lại nóng, mà viêm túi mật kị nhất là nóng, một khi đã sử dụng canh cát căn, không những không thể khỏi được bệnh viêm đường tiết niệu mà còn làʍ ȶìиɦ trạng viêm túi mật nghiêm trọng hơn”.

“Người như ông cũng dám làm bác sĩ riêng sao? Ông đúng là một tên lang băm mà”.

Sắc mặt Lưu Đại Phúc đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, tùy theo lời nói của Tần Lâm mà lúc đỏ lúc trắng bệch.

“Cậu... cậu ăn nói hàm hồ!”

Bất kỳ ai cũng có thể thấy được lúc này Lưu Đại Phúc đang cãi chầy cãi cối, ông ta bị Tần Lâm nói đến mức thẹn quá hóa giận.

Phúc Hiểu Phong cau mày, sắc mặt lộ vẻ không vui.

Bỏ ra mấy chục nghìn một tháng cho bác sĩ riêng, kết quả lại có trình độ như thế này sao, thậm chí còn không bằng một thằng nhóc hai chục tuổi đầu, thật khiến người khác không biết nói gì.

“Lưu Đại Phúc, ông bị đuổi việc rồi”.

Sắc mặt Lưu Đại Phúc thay đổi, nhanh chóng nói.

“Chủ tịch Phúc, ông đừng nghe cậu ta nói nhảm, kết quả chẩn đoán vừa rồi đúng là lỗi của tôi, nhưng không phải do tôi không giỏi y thuật, lúc nãy là do tôi quá tùy ý nên mới làm bừa mà thôi”.

“Dù gì chị Vương cũng là một bảo mẫu, thân phận cũng không đủ danh giá, tôi là bác sĩ riêng của nhà họ Phúc nên phải coi trọng ông hơn mới phải, những người khác tôi chỉ khám bừa mà thôi”.

Nghe Lưu Đại Phúc nói xong, trong lòng chị Vương cảm thấy không mấy dễ chịu, nhưng đúng là như vậy.

Lưu Đại Phúc là bác sĩ riêng của nhà họ Phúc, bà chỉ là một bảo mẫu, làm gì có đủ tư cách để cho người ta khám bệnh chứ?

Phúc Hiểu Phong cau mày, cảm thấy những gì Lưu Đại Phúc nói cũng có lý, dù sao bà ấy cũng chỉ là một bảo mẫu, làm sao bác sĩ có thể khám một cách cẩn thận được chứ.

Hơn nữa, Lưu Đại Phúc này chắc cũng có chút bản lĩnh gì đó, lúc trước ông ta đã chữa khỏi cho không ít người trong gia đình, trình độ chắc chắn không tệ, cho nên cũng không hẳn là lang băm.

Nhìn thấy Phúc Hiểu Phong thở dài một hơi, Lưu Đại Phúc liền vội vàng nói.

“Ông quên rồi sao, tôi còn khám bệnh cho tiểu thư, không phải bệnh tình của cô Phúc đã hồi phục rồi sao!”

Sắc mặt Phúc Nhung Nhung hơi thay đổi, sau đó gật đầu.

Phúc Hiểu Phong cũng im lặng một lúc rồi nói.

“Đúng vậy, gần đây Nhung Nhung có chút không khỏe, ông giúp con bé khám thử xem?”

Lưu Đại Phúc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Sức khỏe của cô Phúc quả là có vấn đề, nếu kinh nguyệt đến quá trễ sẽ làm mất sức và máu, vậy nên cần phải điều dưỡng trước một chút”.

Tần Lâm nghe xong liền cười khẩy.

“Bác sĩ Lưu học y ở đâu vậy, nếu kinh nguyệt mãi không đến thì chẳng phải sẽ nghi ngờ có thai hay sao?”

Sắc mặt Phúc Nhung Nhung đột nhiên thay đổi khi nghe xong Tần Lâm nói, sau đó đứng dậy chỉ vào anh.

“Anh ăn nói bậy bạ gì đó!”

Đây là câu đầu tiên Phúc Nhung Nhung nói từ lúc Tần Lâm bước vào.

Từ trước khi anh bước vào, Phúc Nhung Nhung đã luôn quan sát anh với vẻ lạnh lùng, cũng không tự giới thiệu bản thân, cô ta sợ rằng Tần Lâm sẽ có suy nghĩ vượt quá giới hạn.

Nhưng điều khiến cho Phúc Nhung Nhung kinh ngạc, đó là từ đầu đến cuối Tần Lâm còn không thèm nhìn cô ta, cảm thấy cô ta giống hệt như một khúc gỗ vậy.

Phúc Nhung Nhung có thể được coi là một bạch phú mỹ điển hình, nhưng lại không có sức hấp dẫn với Tần Lâm sao? Cô ta nghi ngờ Tần Lâm vẫn đang cố giữ bình tĩnh, trong lòng anh hận không thể lén nhìn cô ta lấy một cái.

Phúc Hiểu Phong nhân cơ hội này, liền giới thiệu.

“Tiểu Tần, đây là con gái chú, Phúc Nhung Nhung”.

Phúc Hiểu Phong dừng lại một lúc, vốn định nói đây là vị hôn thê của cháu.

Nhưng lời ra đến miệng lại không thể nào thốt ra được, vẫn cảm thấy có gì đó bất tiện.

Phúc Nhung Nhung thật sự vô cùng tức giận, cô ta là thiên kim nhà giàu, Tần Lâm nói như thế chẳng khác nào đang làm nhục cô ta!

Tần Lâm nhìn sơ qua rồi gật đầu: “Thì ra cô là Phúc Nhung Nhung”.

“Là một bác sĩ, phải có phán đoán của mình, không nên vì lý do từ chối của bệnh nhân mà đoán bừa”.

“Nếu như chậm kinh thì việc đầu tiên nghĩ đến sẽ là có thai, nếu không phải có thai thì sẽ suy đoán đến nguyên nhân khác, cô căng thẳng làm gì chứ?”

Phúc Nhung Nhung trừng mắt nhìn Tần Lâm, nhưng không thốt nên lời.

Chuyện này vốn cũng không sai, nếu kinh nguyệt không đến thì có thai sẽ là việc đầu tiên bị nghi ngờ, còn nếu không có thì cứ làm sáng tỏ là được.

Bởi vì Phúc Nhung Nhung quá nhạy cảm nên mới nổi cơn điên.

Lưu Đại Phúc hừ lạnh một tiếng: “Cô Phúc là nhân vật như thế nào chứ, một người thuần khiết như ngọc thế kia, còn chưa có bạn trai, làm sao có thể mang thai? Cũng chỉ có kiểu háo sắc như cậu mới có ý nghĩ đó thôi”.

“Cô Phúc chỉ thiếu máu mà thôi, chỉ cần bồi bổ bằng cách làm ấm và tẩm bổ là được, các vị thuốc như câu kỷ tử, táo tàu, đường nâu... dùng trong bảy ngày sẽ thấy tác dụng”.

Tần Lâm nghe xong, đột nhiên cười khẩy.

“Lúc trước tôi nói ông là lang băm, cảm thấy có chút oan ức cho ông rồi, bây giờ xem ra ông mới thật sự là lang băm”.

Lưu Đại Phúc trợn trừng mắt: “Cậu nói ai là lang băm! Hỗn láo!”

Phúc Nhung Nhung cũng nhíu mày: “Đúng thế, anh dựa vào cái gì mà nói bác sĩ Lưu là lang băm? Tôi bị thiếu máu thì phải tẩm bổ chứ sao? Hay anh cho rằng tôi bồi bổ không được?”

Tần Lâm bất lực lắc đầu, nhẹ nhàng nói.

“Nhìn thấy tính tình cô cáu gắt như vậy, chắc chắn không phải thiếu máu, mà là do can hỏa, nếu như can hỏa mà còn bồi bổ thì chẳng phải tìm đường chết sao?”

“Hơn nữa, kỳ kinh nguyệt của cô lại đến chậm, chưa chắc đã liên quan đến chuyện này, đương nhiên tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, nếu cố vẫn muốn tin ông ta thì cũng không liên quan gì đến tôi”.

Thái độ Phúc Nhung Nhung lúc này vẫn bình thường, Tần Lâm cũng chẳng thèm để ý tới, lúc nãy anh khám cho chị Vương gì đó cũng là tự nguyện mà thôi.

Cón Phúc Nhung Nhung này cũng không mấy tốt đẹp gì cho cam, nên Tần Lâm mới chẳng thèm quan tâm cô ta.

Nghe xong, Phúc Hiểu Phong liền cau mày.

“Tiểu Tần, hay là cháu cũng bắt mạch cho Nhung Nhung thử xem, hai bác sĩ cùng khám, nói không chừng sẽ cùng có một đáp án thống nhất”.

Kỳ kinh nguyệt của Phúc Nhung Nhung bị rối loạn, đương nhiên người làm bố cũng sẽ có phần lo lắng, vậy nên cứ chẩn đoán càng sớm càng tốt.

Phúc Nhung Nhung cau mày, có chút không tự nguyện, hơn nữa cô ta cũng không tin Tần Lâm, nhưng vừa rồi thấy anh khám cho chị Vương vô cùng chính xác, nên Phúc Nhung Nhung có hơi do dự, sau đó vẫn ngồi bên cạnh Tần Lâm, đưa tay ra.

Vì nể mặt của Phúc Hiểu Phong, nên Tần Lâm mới bắt mạch cho cô ta.

Ngay khi ngón tay chạm vào cổ tay của Phúc Nhung Nhung, cô ta chợt nhíu mày, rõ ràng có chút chán ghét nhưng cũng không che giấu.

Tần Lâm dùng ba ngón tay để bắt mạch, mười giây sau mới thả ra, nhẹ giọng nói.

“Đúng như tôi nói lúc nãy, trong người bị can hỏa lại hay suy nghĩ, hơn nữa gần đây cô cũng hay sợ hãi, phải điều chỉnh một chút, vài hôm nữa sẽ đỡ hơn, không cần điều trị y tế”.

Phúc Nhung Nhung sửng sốt, Tần Lâm nói như vậy, hình như cũng có lý.

Mấy ngày nay Phúc Nhung Nhung đã gặp phải khủng hoảng, quả thực đã vô cùng sợ hãi, vì can hỏa nên rất dễ nổi nóng.

Hơn nữa, Phúc Nhung Nhung cũng suy nghĩ rất nhiều, mỗi lần gặp phải chuyện gì đều suy nghĩ rất lâu, gần đây còn vì chuyện kết hôn với Tần Lâm nên không thiết đến việc ăn uống gì cả, lại còn thường xuyên mất ngủ.

Hôm nay vấn đề đã được giải quyết rồi, chỉ còn lại việc Tần Lâm từ chối làm rể là được, mai mốt nói không chừng sẽ không có vấn đề gì đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc