Y VÕ SONG TOÀN

Thương Lộc nói.

"Cho dù cậu có thừa nhận hay không, bây giờ cậu cũng bị cuốn vào cuộc đại chiến nền văn minh nhân loại rồi, bố cậu năm đó cũng vậy, bây giờ cậu không còn sự lựa chọn nào khác, kể từ lần trước khi cậu đặt chân đến nhà tù Tần Thành, tôi đã biết cậu nhất định sẽ không thể rời khỏi".

Thương Lộc cảm thán nói.

"Nền văn minh Atlantis, tòa thánh Vatican, chắc cậu đều gặp qua những thế lực lớn mạnh này rồi nhỉ, bây giờ điều quan trọng nhất là cậu có thể sinh tồn được giữa bọn họ không? Hai mươi năm chỉ như thời gian của một cú búng tay, nhưng bố cậu đã không còn lựa chọn nữa rồi".

"Hai mươi năm không ngắn cũng không dài, đặc biệt là ở trong dòng chảy dài đằng đẵng của lịch sử, nó cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc thôi, chúng ta có thể sống được cùng lắm trăm năm thôi, nhưng có những thứ tồn tại cả ngàn cả vạn năm. Nền văn minh của nhân loại tiến bộ đến bước này phải trải qua cả nghìn năm lịch sử, đương nhiên cái tôi muốn nói là sự tiến hóa của nền văn minh nhân loại nhân văn cũng rất dài. Có nhiều chuyện cậu không thể hiểu được, nó càng không phải những điều mà những người dân bình dị, sống một cuộc hạnh phúc giản đơn có thể hiểu được".

"Làm gì có chuyện cuộc sống mãi mãi tươi đẹp, chẳng qua có người thay cậu mang gánh nặng đi trước mà thôi, đời trước như vậy, chúng ta như vậy. Nền văn minh nhân loại là kết quả của sự phát triển của lịch sử, cũng là sự bắt đầu của thời đại văn minh, trong hiểu biết của chúng ta, chỉ có nền văn minh nhân loại mới là thứ đứng đầu lịch sử, nhưng sự thật đâu phải vậy, nhiều kẻ mạnh vẫn luôn len lỏi trong bóng tối. So với thế giới, Hoa Hạ rất nhỏ bé, so với vũ trụ, trái đất chỉ là hạt cát. Cậu phải hiểu, trái đất nơi chúng ta sinh sống đã có tuổi đời lên đến cả tỷ năm, không thể nào chỉ có mình nền văn minh nhân loại của trái đất tồn tại, còn có rất nhiều nền văn minh khác mà con người không biết đến".

Lời Thương Lộc khiến Tần Lâm phải chú ý, trước đây anh chưa từng nghiên cứu qua những thứ này, nhưng từ sau khi tiếp xúc với Atlantis, anh cũng dần hiểu, thế giới này mãi mãi không đơn giản như mình tưởng tượng, có quá nhiều thế lực rắc rối phức tạp, trông thì có vẻ thế giới bình yên lắm, nhưng thực tế nó đang ngầm rung chuyển.

Sự xuất hiện của Atlantis đã làm mới tầm hiểu biết của Tần Lâm, thứ lúc trước bố nói cho anh biết chỉ có hạn, anh có thể hiểu được rất ít, sự phát triển của nền văn minh nhân loại đã gần đạt đến độ hoàn mỹ, lúc này đang trên đà phát triển mạnh, nhưng lại bị người Atlantis coi thường, sự tranh đấu giữa hai nền văn minh khiến cho thế giới càng ngày càng phức tạp.

Tần Lâm cũng không ngờ, một con người bé nhỏ như mình lúc này lại nằm trong tâm bão cuộc chiến giữa những nền văn minh.

Lúc này anh không thể tự mình quyết định được điều gì.

Có một câu này rất hay, năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều, nói chung là như vậy, mặc dù anh chưa chuẩn bị tốt nhưng từ khi bố bảo anh đến núi Côn Luân, anh cũng coi như đã âm thầm nhập cuộc.

Không còn lựa chọn nào khác, càng không còn cơ hội để anh thay đổi.

Sự thật về Atlantis đã đặt ngay trước mắt, sự xuất hiện của nền văn minh này khiến Tần Lâm bối rối.

Tần Lâm nhíu mày nói nhỏ.

"Nói cách khác, chúng ta phải tiêu diệt Atlantis sao?"

"Sự giao thoa giữa những nền văn minh chưa chắc dẫn đến hủy diệt, cũng có thể là một sự dung hợp, tôi lại càng thiên về lựa chọn giao hòa hai nền văn minh, cuối cùng đạt đến cuộc sống cộng sinh, chung sống trong hòa bình. Nhưng rõ ràng là thế giới này không có đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Lòng sông luôn hướng về ánh trăng, cớ sao ánh trăng lại chiếu vào kênh rạch. Chúng ta hy vọng có thể cùng phát triển với các nền văn minh khác. Nhưng Atlantis lại không nghĩ như vậy, hoặc nói cách khác những nền văn minh này đều không nghĩ như vậy".

Thương Lộc khẽ mỉm cười, nụ cười trên môi đem theo ý nghĩa sâu xa khiến cho Tần Lâm không khỏi tò mò.

Bởi vì đây là lĩnh vực anh chưa bao giờ tiếp xúc, nền văn minh nhân loại chẳng qua chỉ là hạt cát nhỏ bé.

Bình luận

Truyện đang đọc