BẠCH NGUYỆT QUANG, HẮC TRÀ XANH - CỬU TRỌNG TUYẾT

Cổ phần? Minh Yên nghe vậy giật mình: "Chuyện này luật sư Miêu chưa từng nói với tôi.”

"Chuyện này không có nhiều người biết, nếu chú Minh có thể ra bản hợp đồng này sẽ bị hủy bỏ, còn không đến lúc đó sẽ để cho luật sư Miêu giao lại bản thừa kế cho em.” Lam Hi giải thích.

Một tuần qua, mọi việc hỗn loạn, ngay cả Lam gia cũng không nghĩ tới Minh Hòa Bình lại chơi chiêu này.

"Thì ra là tới cửa đòi cổ phần." Úc Vân Đình ở một bên âm dương quái khí cười nói: "Buổi sáng mới nói người ta là con gái của người giúp việc, buổi chiều đã tới tìm người đòi gia sản, thú vị nha.”

Sắc mặt Hoa Tư cùng Lam Hi đồng loạt biến đổi, bọn họ có chút khó chịu.

Minh Yên rũ mắt, Minh gia hiện đang ở trong sóng gió, như đang đứng trên con thuyền chông chênh chờ chết, nếu không cẩn thận sẽ bị phá vỡ, Lam gia muốn nuốt chửng tài sản của Minh thị, thế gia Nam thành đều muốn phân chia mà ăn, anh em Úc gia ở một bên nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, không hề nhúc nhích.

Minh gia sớm đã như cá nằm trên thớt. Hoa Tư nhìn không thấu, cũng không muốn nhìn thấu điểm này, cô ta vẫn luôn cho rằng cô muốn đoạt tài sản Minh gia, thật đáng thương và buồn cười.

"Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần có mang theo không?" Minh Yên dứt khoát lưu loát nói: "Có việc gì thì giải quyết cho xong, nếu trong di chúc có tên tôi, thì hãy để ba tôi viết lại di chúc mới.”

Sắc mặt Hoa Tư trắng bệch lấy tài liệu thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần đã chuẩn bị ra, tay có chút run rẩy, không thể như vậy được, tại sao Minh Yên lại dễ dàng như thế, không nói hai lời đã ký hiệp ước chuyển nhượng, như vậy ngược lại cô ta lại lộ ra lòng tiểu nhân.

Lam Hi cũng khiếp sợ, Minh Yên rốt cuộc có biết sáu mươi phần trăm cổ phần của Minh thị đáng giá bao nhiêu tỉ hay không?

Khoảng thời gian này, tính tình Minh Yên thật sự biến đổi quá nhiều, mỗi một lần xuất hiện đều đẹp đến rực rỡ chói mắt, nhưng đối với anh ta lại cực kì lạnh lùng, hoặc là không hề để ý tới, một lòng nhào tới trên người Úc Hàn Chi, từ khi chú Minh gặp chuyện không may, đến thân thế cô bị bại lộ, rời khỏi Minh gia, lại chuyển nhượng cổ phần Minh thị, từng chuyện từng việc xảy ra, quyết định của cô đều xảy ra ngoài ý muốn: Nhưng nó khiến cho mọi người ngạc nhiên.

Vô hình dung tựa như có một bàn tay to đem Minh Yên cùng Minh gia cắt đứt hoàn toàn, Lam Hi có loại cảm giác, Minh Yên không còn là Minh Yên mà anh quen biết trước kia nữa, và bọn họ sẽ không còn quay lại như trước nữa.

Mắt phượng của Úc Hàn Chi nheo lại, đáy mắt hiện lên một tia sáng như tuyết, nhìn cô gái nhỏ kiêu ngạo.

Minh Yên cầm bút, nhanh chóng ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.

Hoa Tư thấy cô quả thật ký hiệp ước, tảng đá lớn trong ngực rơi xuống, trên mặt lộ ra một tia tươi cười nhẹ giọng nói: "Minh Yên, cô theo tôi về Minh gia đi.”

Năm đó cô ta còn là con gái của người giúp việc, Minh Yên đã chiếu cố cô ta, hiện giờ cô ta tự nhiên cũng phải chiếu cô lại Minh Yên, như thế mới có thể biểu hiện ra sự rộng lượng của cô ta.

"Cảm ơn, tôi ở nhà bạn trai là được rồi, Úc Hàn Chi, đúng không?" Đôi mắt to xinh đẹp của Minh Yên cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm, nhìn về phía Úc Hàn Chi.

Mắt phượng của anh hiện lên một tia mờ ám, cũng không phủ nhận.

"Vậy chúng tôi trở về trước, bất cứ lúc nào cô muốn trở về cũng được." Sắc mặt Hoa Tư trắng bệch, nở ra một tia tươi cười, cùng Lam Hi đứng dậy ra về.

"Đi cẩn thận." Úc Hàn Chi ưu nhã gật đầu, giọng điệu không lạnh không nhạt.

Minh Yên nhìn hai người rời đi, quay đầu lại thấy ánh mắt anh em Úc gia sâu thẳm nhìn cô, kinh hồn bạt vía, lập tức cười khanh khách hỏi: "Buổi tối ăn cái gì vậy?”

"Món ăn của Chiết Giang." Úc Hàn Chi nhã nhặn mỉm cười.

"À, tôi thích ăn đồ ngọt."

"Ăn ăn, chỉ biết ăn, ở nhà tôi ăn không công, mấy tỷ cổ phần nói tặng là tặng người khác, còn ngu xuẩn hơn heo..." Úc Vân Đình tức giận nói. Mấy năm nay cũng không biết cô sống như thế nào, khó trách bị người trong giới mắng.

"Úc Vân Đình, anh vì tôi mà bất bình nha?" Minh Yên chớp chớp đôi mắt to quyến rũ, thầm nghĩ cười nói.

"Cô tỉnh đi, cô cũng đừng tự mình đa tình nữa, tôi là thương gạo nhà tôi thôi." Úc Vân Đình khinh thường cười nhạo.

"Tốt nhất đừng đau lòng vì tôi, có anh của anh đau lòng là đủ rồi." Minh Yên cười khanh khách nói.

"Mặt dày vô sỉ, không biết xấu hổ." Úc Vân Đình mở miệng mắng, không biết vì sao trong lòng quái lạ, cô thích làm nũng như vậy, chịu thiệt bị mắng cũng cười rạng rỡ, không hiểu sao lại khiến người ta vui vẻ, trước kia sao anh ta lại không phát hiện ra chứ?

"Chú Lưu, cơm đã chuẩn bị xong chưa? Tôi sẽ chết đói mất." Úc Vân Đình tâm chột dạ chạy trối chết.

Bốn ngày sau, tất cả tài chính Lam thị đều nhập cuộc, đem tập đoàn Minh thị sắp sụp đổ từ vách đá kéo trở lại, giá cổ phiếu liên tục tăng và không dừng lại.

Minh Yên chỉ cần mở nhóm WeChat ra, đã bị các chữ "Hoa Tư" và "Tăng dừng" quét màn hình, phong thủy luân chuyển, hiện giờ Minh gia theo Lam gia trói chặt vào nhau, ngay cả giá trị trên người Hoa Tư cũng tăng vọt.

Lam gia cùng Minh gia nhân cơ hội tổ chức một bữa tiệc cuối tuần, chúc hai bên đạt được quan hệ đối tác chiến lược, thuận tiện chúc mừng Hoa Tư vào hội đồng quản trị Minh thị, xem như chính thức tuyên bố.

Mấy ngày nay Hoa Tư vô cùng nổi tiếng, Minh Yên thì bình thản ở thư phòng Úc Hàn Chi luyện chữ.

Minh Yên mệt nằm sấp trên bàn sách của Úc Hàn Chi, nhìn đống giấy viết sai của mình, khuôn mặt đều xám xịt.

Khóc không ra nước mắt, giả vờ như bị sét đánh.

Lần trước sau khi Hoa Tư đến Úc gia lấy đi cổ phần, anh em Úc gia đã trở nên cực kỳ bận rộn, mỗi ngày Úc Hàn Chi đều bận rộn đến chân không dính bụi, thời gian ở một mình với cô cũng không có, cô ở Úc gia rất nhàm chán, lại không tiện hỏi Úc Hàn Chi về chuyện quay phim, vì thế liền lấy cớ muốn học thư pháp của anh, giả bộ học sinh giỏi.

Giả vờ như vậy, tay cô còn tùy tiện viết mấy chữ xấu xí giống như chó bò, kết quả bị Úc Vân Đình nhìn thấy, cười nhạo một phen.

Học tra sợ nhất là bị học bá trào phúng học tập, hai người giằng co nhau.

Lão cẩu Úc Vân Đình kia đem toàn bộ nền tảng cũ của cô moi lên, cái gì mà gà rừng đỗ đại học bằng tấm bằng giả, cái gì mà cuộc thi từ nhỏ đến lớn chưa từng rơi ra khỏi top 3, hơn nữa hiện giờ trong giới hào môn đều giẫm lên cô mà tâng bốc Hoa Tư, vừa vặn Hoa Tư đưa thiệp mời tiệc rượu qua, đem chữ chó bò của cô đánh một trăm lẻ tám lần.

Úc Hàn Chi căng thẳng khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, đem chữ xấu xí của cô nhìn qua một lượt, không nói một lời.

Úc Vân Đình sợ tới mức đứng ở góc tường, huống chi là cô, vì thế cô thề mỗi ngày sẽ luyện mười cuốn sách, chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày.

"Minh Yên, bữa tiệc tối nay cô có đi không?" Úc Vân Đình lại gửi cho cô một tin nhắn thoại trên WeChat, vui sướng khi cô gặp họa nói: "Cô sẽ không còn đang luyện chữ đâu nhỉ?”

"Cút, đừng làm phiền đến tôi." Giọng điệu Minh Yên vô lực nói, một lần nữa rút ra một tờ giấy mới, chép lại.

"Chậc chậc chậc, lời này của cô giám nói với anh trai tôi sao? Cô dám nói, sau này tôi sẽ gọi cô là bà nội Minh Yên, cô gây họa tôi gánh vác cho cô, như thế nào?”

“Sao anh lại phiền như vậy, anh hại tôi còn không đủ thảm sao?” Minh Yên không kiên nhẫn hất điện thoại di động, dừng ba giây lại nhặt trở về, híp mắt hỏi: "Anh nói có phải là thật không? Gọi tôi là bà à?”

"So với vàng thật còn thật hơn, nhưng tôi còn có điều kiện bổ sung, cô nói rồi, anh trai tôi không có phạt cô mới tính." Úc Vân Đình vểnh chân lên, cười đến giả dối.

Anh trai anh tính tình tuy tốt, nhưng chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và ham muốn kiểm soát quá mạnh, chữ của Minh Yên anh đều nhìn không qua, huống chi cô còn chửi thề.

Minh Yên chờ được dạy dỗ đến khóc đi, bây giờ anh mới phát hiện, trong nhà có một cái bao cỏ không học không nghề, thật là vui vẻ.

"Được, anh chờ đó." Minh Yên ngọt ngào cười, à, để cho anh ta đợi đến cuối ngày đi. Úc Vân Đình đồ chó con này, còn muốn tiếp tục chỉnh cô sao? Ở đó mà nằm mơ đi.

Thật sự cô đã viết mấy ngày, tức giận của Úc Hàn Chi hẳn là cũng bớt rồi nhỉ?

Minh Yên cầm lấy năm tờ giấy đã viết xong, chạy tới phòng hội nghị bên cạnh, gõ cửa.

Từ sau khi Minh Yên chiếm lấy thư phòng của anh, buổi chiều anh sẽ ở phòng họp xử lý công việc, anh đeo kính mắt, trầm tĩnh nhìn một đống báo cáo và dự án.

"Vào đi." Giọng nói người đàn ông trầm ổn gợi cảm, ánh mắt cũng không nhấc lên, lãnh đạm nói: "Có việc gì sao?”

Ánh mặt trời buổi chiều từ cửa sổ sát đất lười biếng chiếu vào, anh ngồi dưới ánh mặt trời, tư thế ngồi ưu nhã cao ngất, ngũ quan tuấn nhã như ngọc, ôn hòa không thể tả được.

Minh Yên rũ mắt, chậm rãi đưa năm tờ giấy qua.

Động tác trên tay Úc Hàn Chi dừng lại, nhìn những tờ giấy viết chữ xiêu vẹo xuất hiện trước mặt mình, không chỉ viết xấu, hơn nữa trên giấy còn dính mực.

Anh khẽ thở dài, năm nhất tiểu học anh cũng sẽ không viết lộn xộn như vậy.

"Chỉ có năm tờ?" Úc Hàn Chi híp mắt, giương mắt nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô còn dính vết mực, mắt phượng hiện lên một tia ý cười.

Minh Yên gật đầu, chậm chạp nói: "Anh Úc, có lẽ tôi không thích hợp với học tập, tôi đã mất một ngày để viết năm tờ này.”

Anh Úc? Ý cười nơi đáy mắt anh biến mất, lông mày anh tuấn nhíu lại, trong đầu thoáng qua mây đen dày đặc, đè đến người không thở nổi.

Khuôn mặt tuấn tú của Úc Hàn Chi hơi tối, buông văn kiện trong tay xuống, đứng dậy, nắm lấy tay cô.

Trên ngón tay trắng nõn như ngọc của cô dính đầy mực khi luyện thư pháp, móng tay xinh đẹp cũng cắt đi, ngón trỏ cùng ngón cái còn có dấu vết cầm bút lưu lại quá lâu.

Úc Hàn Chi đưa tay giúp cô lau sạch dấu mực còn sót lại trên mặt, thấy cô lui ra sau một bước, đôi mắt to xinh đẹp đỏ hồng, thân thể cứng đờ, giọng nói cũng khàn đi vài phần: "Minh Yên?”

Đây là lần đầu tiên cô gọi anh là anh Úc, lần đầu tiên xa lạ với anh như vậy, anh đối với cô có phải quá hà khắc hay không?

Trái tim anh hơi co rụt lại, ánh mắt đều tối sầm lại vài phần.

"Là tôi quá ngốc, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ ăn uống vui vẻ, tôi cái gì cũng không biết, tôi biết anh và Úc Vân Đình đều là học bá, chúng ta vốn là người của hai thế giới. Tôi còn muốn hòa nhập vào thế giới của các anh, có phải rất buồn cười hay không? Đừng nói các anh, tôi ngay cả so với Hoa Tư cũng rất kém." Minh Yên càng nói càng khổ sở, nước mắt lạch cạch rơi xuống: "Tôi biết các anh đều không quá coi trọng tôi, trong lòng tôi đều hiểu rõ.”

Sắc mặt Úc Hàn Chi trắng bệch, bàn tay dùng sức giữ chặt cánh tay cô, giọng khàn khàn nói: "Tôi không có xem thường cô, đừng nói lung tung.”

Anh đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, đầu ngón tay đều bị nóng đến run lên.

"Là tôi quá ngu ngốc." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Yên rũ xuống thấp hơn, "Tôi học không được.”

"Từ từ là tốt rồi." Úc Hàn Chi căng thẳng, giọng nói khàn khàn, mấy ngày nay cô vẫn buồn bực không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không cười nhiều, là anh quá hà khắc sao?

"Vậy tôi trở về luyện chữ." Minh Yên cúi đầu nói, xoay người yên lặng trở về thư phòng.

Vẻ mặt tuấn tú của Úc Hàn Chi uể oải, nhìn cửa phòng trống rỗng, ngồi xuống muốn tiếp tục xem văn kiện, nhưng tâm tư nóng nảy, một chữ cũng nhìn không vào được.

Anh buông tài liệu trên tay xuống, đi vào phòng sách cách vách, chỉ thấy Minh Yên đang gục đầu, một bên luyện chữ, một bên xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, trong thùng rác dưới bàn sách đều là những chữ viết bị hỏng.

Đồng tử anh co rụt lại, không nói một lời ném bút và giấy viết trên tay cô vào thùng rác, mắt phượng sâu thẳm, nặng nề nói: "Không luyện tập nữa."

Minh Yên suýt nữa vui vẻ nhảy dựng lên, thật sự không cần luyện nữa? Có trời mới biết sau khi cô trở về thư phòng, ruột gan đều hối hận, nên làm nũng quấn lấy anh, nhưng biện pháp đó dùng mãi cũng không được, vì thế lần này đổi khổ nhục kế, cô nghĩ đến Úc Hàn Chi lạnh lùng vô tình từ chối cô, cô bị lão cẩu Úc Vân Đình kia cười nhạo ba ngày ba đêm.

"Hôm nay tôi còn có năm tờ chưa viết xong." Minh Yên yếu ớt nói.

Úc Hàn Chi thấy cô như vậy, nội tâm anh càng thêm hối hận ảo não, một cô gái vui vẻ hoạt bát bị anh bức thành như vậy, luyện chữ gì, về sau cũng không cần luyện nữa, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó. Trong nhà không thiếu học bá, có anh ở đây, cũng không ai dám cười nhạo chữ của cô khó nhìn.

Anh trầm lặng kéo cô vào phòng tắm, tỉ mỉ rửa sạch mực trên mặt và tay cô, sau đó trầm giọng nói: "Sau này tôi sẽ không ép buộc cô làm những điều không thích nữa."

Hai mắt Minh Yên phát sáng, vui mừng nói: "Thật sao?”

Úc Hàn Chi thấy cô rốt cục cũng lộ ra nụ cười, tâm tình cũng tự giác tốt lên, khóe môi nhếch lên: "Ừm. Mấy ngày nay ở nhà chán rồi, tôi dẫn cô đi dạo một chút.”

"Được."

Minh Yên vui mừng khôn xiết, thay váy xinh đẹp, xách túi xách, nhìn nhan sắc tự nhiên không trang điểm của cô, vui vẻ đi theo Úc Hàn Chi ra cửa.

Ban đầu là Úc Hàn Chi muốn dẫn cô đi dạo trung tâm thương mại gì đó, kết quả là xe Bentley một đường lái xe đến câu lạc bộ Phong Hoa.

"Đến đây làm gì?" Minh Yên sửng sốt một chút, hôm nay là tiệc rượu của Lam thị cùng Minh thị, không ít con cái gia đình giàu có ở Nam thành đều đi, câu lạc bộ phong Hoa so với ngày xưa thanh tĩnh hơn rất nhiều: "Đúng rồi. Tiệc rượu của Hoa Tư, anh không đi sao?”

"Ừm." Úc Hàn Chi không chút để ý nói, loại rượu nhàm chán này không có gì để đi, chuyện của Minh Yên quan trọng hơn.

"Úc thiếu." Quản lý của câu lạc bộ cung kính đi ra nghênh đón, trực tiếp dẫn hai người lên phòng Hoa Viên ở tầng cao nhất.

Trước kia Minh Yên luôn thuê một phòng riêng ở câu lạc bộ Phong Hoa, lần đầu tiên biết tầng cao nhất không mở cửa cho người ngoài lại là một dãy phòng hoa viên ngoài trời. Phòng ăn, phòng tập thể dục, hồ bơi, phòng tắm, thẳng là một biệt thự vườn riêng.

"Không phải tầng trên cùng không mở cửa cho bên ngoài sao?" Ánh mắt Minh Yên sáng như tuyết, đừng nói câu lạc bộ Phong Hoa là sản nghiệp của Úc gia đấy?

Úc Hàn Chi trầm ngâm vài giây, thản nhiên nói: "Câu lạc bộ của nhà bạn tôi, đợi lát nữa sẽ dẫn cô gặp một người.”

Bình luận

Truyện đang đọc