BẠCH NGUYỆT QUANG, HẮC TRÀ XANH - CỬU TRỌNG TUYẾT

Khi Quách Đạo và nhà sản xuất Vương Minh nhìn thấy đối phương trong mắt đều hiện ra vẻ kinh ngạc. Vai nữ tam này không có nhiều phân cảnh, điều kiện đầu tiên chính là phải đủ đẹp.

Trong giới giải trí có rất nhiều mỹ nữ, nhưng đụng mặt quá nhiều, phần lớn có vẻ đẹp giống nhau thì làm sao có thể đến nhận một vai nữ phụ.

Người mới của Gia Nhân này quá đẹp, hơn nữa còn mang vốn vào đoàn.

"Quách Đạo, Vương tổng, mau mời ngồi, đây là Minh Yên, bảo vật mà Gia Nhân chúng tôi mới đào ra trong năm nay." Lâm Văn vội vàng đứng dậy, khéo léo cười nói, khóe mắt nhìn thoáng qua Úc Hàn Chi, thấy người đàn ông tự phụ ưu nhã ngồi ở bên cạnh ghế salong, rõ ràng cho thấy anh chẳng muốn đối phó, vì vậy cô ấy cũng không dám nhắc tới bên này còn có một vị đại lão.

"Xin chào đạo diễn, nhà sản xuất." Minh Yên đứng dậy, mỉm cười lịch sự, không thân thiện cũng không lạnh lùng.

"Xin chào, xin chào." Đối với đại mỹ nhân vui tai vui mắt như vậy, Quách Đạo và nhà sản xuất Vương cũng vô cùng nhiệt tình. Trước khi đến, Lâm Văn đã nói qua tình hình liên quan đến Minh Yên, gia thế không tầm thường, chắc chắn không phải loại người chảnh chọe, người không thiếu tiền, cũng không cầu danh lợi, chỉ cần có một khoảng thời gian vui vẻ trong diễn xuất là được.

Tùy tiện mang theo năm mươi triệu vào đoàn, đoàn làm phim nào không cần tiểu tổ tông cung cấp, có phim truyền hình tổng chi phí chỉ mấy chục triệu.

Đạo diễn Quách giới thiệu đơn giản tình hình của đoàn làm phim một chút, mấy người diễn viên chính đều là nghệ sĩ hạng nhất, nam phụ đóng chung với Minh Yên cũng không tầm thường, là nhờ có quan hệ nhân tình mời nghệ sĩ lưu lượng Tiêu Vũ. Với Tiêu Vũ có thể dư sức đóng vai nam chính, nhưng thời gian không cho phép, hơn nữa thù lao phim quá cao.

Có thể nói Minh Yên mang tiền vào tổ hơn phân nửa đều bị đoàn làm phim lấy đi mời Tiêu Vũ.

Trước đây đạo diễn cân nhắc là, nữ số ba chỉ cần gương mặt là có thể qua, 50 triệu này một nửa lấy ra mời Tiêu Vũ đóng phim. Một nửa còn lại đầu tư vào hiệu ứng đặc biệt và phục vụ hóa đạo? Với sự nổi tiếng của Tiêu Vũ, độ hot của bộ phim này chắc chắn không thể thấp được.

Kết quả khi nhìn thấy nhan sắc của Minh Yên, Quách Đạo cùng nhà sản xuất suýt nữa đều muốn cười đến lệch miệng, kiếm lời lớn rồi.

"Đạo diễn Quách, Minh Yên diễn chung với Tiêu Vũ? Sao các người có thể mời Tiêu Vũ đến đóng vai nam số 3?” Lâm Văn suýt nữa kêu lên, Tiêu Vũ, nam nghệ sĩ nổi tiếng hai năm gần đây, nhóm fan quá náo loạn, nữ minh tinh đóng phim với Tiêu Vũ có thể bị fan bóc phốt lên trời, một chút tư liệu đen cũng không buông tha, chỉ sợ nữ nghệ sĩ nhúng chàm Thần nhan tiểu ca ca của bọn họ.

"Cũng là hôm nay mới quyết định, mất rất nhiều công sức mới mời được anh ta đến đóng phim." Quách Đạo cười nói.Docfull.vn- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí!

"Tiêu Vũ đẹp trai không?" Minh Yên thấy Lâm Văn kinh ngạc hét lên, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp hỏi.

Giới thế gia và giới giải trí là hai vòng tròn, mấy năm nay cô đều ở nước ngoài lăn lộn bằng tốt nghiệp, không phải đuổi theo sau mông Lam Hi, chính là cùng một đám người nổi tiếng khoe khoang sự giàu có của mình, đối với những ngôi sao đang nổi cũng không hiểu rõ.

Lâm Văn gật đầu, thật cẩn thận nhìn ông chủ ngồi ở trong góc một mình uống rượu vang đỏ, Tiêu Vũ thật sự rất đẹp trai, như ánh mặt trời đẹp trai ấm áp, nhất là nụ cười mê người, có người nói nụ cười của Tiêu Vũ có thể chữa được bệnh, không phải là kiểu người đẹp trai giống Úc Hàn Chi.

Ông chủ thoạt nhìn chính là con nhà quyền quý lạnh lùng tự phụ, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đụng vào.

Ánh mắt Minh Yên sáng lên, cô có thể diễn chung với một anh chàng đẹp trai.

"Một tuần sau đoàn làm phim sẽ bắt đầu khai máy, nhưng vì lịch trình của Tiêu Vũ, phân cảnh của hai người có thể phải quay trước." Quách Đạo cười nói: "Cô Minh Yên, cô có thể lên lịch được không?”

"Có thể, thù lao phim của nữ số 3 đại khái là bao nhiêu nhỉ?" Đôi mắt to của Minh Yên sáng lên, giọng nói như suối trong vậy.

Quách Đạo cùng Lâm Văn đều sửng sốt một chút, thù lao phim? Cô mang theo 50 triệu vào đoàn còn muốn thù lao gì?

Cô gái lớn lên như vậy cần phải kiếm tiền từ quay phim sao?

Đạo diễn Quách cùng nhà sản xuất liếc nhau một cái, xem ra muốn trả thù lao cho bộ phim, cũng đúng, cô gái này xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ không làm trì hoãn đoàn làm phim, hơn nữa người mang theo năm mươi triệu vào đoàn, ít nhiều cũng phải dựa theo thù lao của diễn viên bình thường.

"Thù lao phim của chúng tôi đều dựa trên giá trị của nghệ sĩ mà tính, thù lao phim của nữ tam là mười vạn một tập." Quách Đạo cười nói, mười vạn một tập này hoàn toàn là dựa vào giá trị nhan sắc của cô.

Mười vạn một tập? Phân cảnh của nữ số 3 ít nói cũng có năm tập, tuy rằng ít một chút, nhưng Minh Yên cũng hài lòng.

"Được rồi." Minh Yên cười sáng lạn nói.

Sau khi mọi chuyện đã được quyết định xong, Lâm Văn cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy vội vàng bấm chuông gọi đồ ăn.

Quản lý của câu lạc bộ vẫn chờ ở một bên, vừa nghe thấy bấm chuông, lập tức dẫn nhân viên phục vụ đi vào, lướt qua mọi người, đi thẳng vào bên trong, thấp giọng cung kính nói: "Úc thiếu, anh và cô Minh Yên dùng cơm ở đây sao?”

Quản lý không để ý tới mọi người, đi vào bên trong, bây giờ Quách Đạo cùng nhà sản xuất mới chú ý tới khu nghỉ ngơi bên trong ghế khách quý, người đàn ông buông chén rượu vang trên tay xuống, đứng dậy, lộ ra khuôn mặt tuấn nhã thanh tuấn.

"Không cần, hóa đơn của đạo diễn Quách cứ tính vào tài khoản của tôi, mở một chai Musigny Grand Cru 85 năm." Úc Hàn Chi tao nhã mở miệng, rồi nhìn về phía mọi người gật đầu.

"Vâng, Úc thiếu." Quản lý đáp.

Musigny Grand Cru? Quách Đạo và nhà sản xuất suýt nữa hoài nghi tai của mình, rượu vang của hãng Domaine Leroy căn bản là không mua được trên thị trường, từ lâu nó đã bị các doanh nhân giàu có và quyền lực của các quốc gia cất giấu rồi, có thể nói uống không phải rượu, mà đó là vàng.

Rượu quý như vậy cũng mở cho bọn họ sao?

"Minh Yên, đến lúc về nhà rồi." Úc Hàn Chi thấp giọng gợi cảm mở miệng, chỉ ra mối quan hệ thân mật giữa hai người.

Quách Đạo cùng nhà sản xuất liếc nhau một cái, thì ra là như thế, rượu này rõ ràng chính là mở cho Minh Yên, đây mới là ông chủ thật sự.

"Đạo diễn Quách, Vương tổng, chị Lâm, tôi về nhà trước, các người cứ từ từ ăn đi." Minh Yên cong mắt cười nói, cô nhã nhặn xách túi nhỏ lên, hướng về phía mọi người khoát tay áo.

Đám người Quách Đạo vội vàng đứng lên, bọn họ cũng nhìn ra Úc Hàn Chi không phải là người cùng một vòng tròn với mình, mỉm cười tiễn hai người rời đi.

Bữa cơm này cộng thêm bình rượu vang đỏ kia ít nhất cũng là mấy trăm ngàn, đủ để bù đắp cho phần thù lao của Minh Yên, Quách Đạo đột nhiên cảm thấy mình vẫn là hẹp hỏi, sớm biết vậy trả thù lao cho 20 vạn một tập.

"Lâm Văn, anh Úc này rốt cuộc có lai lịch gì?" Quách Đạo hạ thấp giọng hỏi: "Không nghe nói có đại lão khiêm tốn lại nhiều vàng như vậy muốn tiến quân vào giới điện ảnh và truyền hình.”

Bản thân Lâm Văn cũng không rõ lai lịch của Úc Hàn Chi, chỉ vì cô ấy là người Nam thành, xem từ tờ báo tài chính mơ hồ biết được ở Nam thành có một gia đình giàu có họ Úc.

"Cái này tôi cũng không rõ lắm, Úc thiếu là một người tương đối khiêm tốn." Lâm Văn mỉm cười nói.

Thấy người đại diện không dám nhắc tới thân phận của Úc Hàn Chi, trong nháy mắt Quách Đạo cùng nhà sản xuất đã hiểu rõ, đây thật sự là kim chủ, không thể sai được.

*

Minh Yên ra khỏi câu lạc bộ, tâm tình cực tốt, mỗi tập được trả mười vạn thù lao, cô chỉ cần quay vài ngày là có thể kiếm được mấy trăm ngàn, tính toán như vậy, nửa năm đủ để cô tiết kiệm được một khoản tiền lớn rồi!

Minh Yên đi tới trước xe Bentley màu đen, sau đó mới giật mình phát hiện biểu cảm của Úc Hàn Chi không đúng lắm.

Người đàn ông đứng bên cửa xe, khuôn mặt nhã nhặn tuấn nhã ủ dột, mắt phượng sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy lông tơ toàn thân cô đều bị dựng thẳng lên.

Này, nhìn cô như vậy làm cái gì?

Tâm tình Úc Hàn Chi rất kém, vô cùng kém, hai ngày nay thái độ của Minh Yên đối với anh chuyển biến nhanh chóng, mượn xe, ừm, tìm Úc Vân Đình, không cười với anh, không làm nũng với anh, cũng không thân thiết với anh, đến câu lạc bộ ngược lại cười với người lạ vô cùng rực rỡ.

Dường như sau khi trở về từ phiên tòa xét xử Minh Hòa Bình, thái độ của cô đã thay đổi, hoặc là nói sau khi trò chuyện với Hoa Tư, cô gái đã giữ khoảng cách với anh.

Trong lòng người đàn ông hiện ra một cỗ tức giận, cuối cùng Hoa Tư đã nói gì với cô?

"Đói không?" Úc Hàn Chi híp mắt, anh cố gắng nói dịu dàng nhất có thể, cực kỳ khắc chế.

Minh Yên bị gió đêm thổi qua, não lớn vốn đã nóng lên suốt hai ngày nay trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, thấy ánh mắt Úc Hàn Chi đậm như mực không tan, giọng điệu còn dịu dàng như vậy, trong nháy mắt run rẩy một chút, anh tức giận rồi sao?

Minh Yên tự cảm thấy tự nhận mình đã làm được trong hai ngày qua.

Sau khi trở về từ phiên tòa xét xử, cô không để ý tới Úc Hàn Chi? Mỗi ngày cũng không có trêu trọc anh? Mượn xe còn cố ý tìm Úc Vân Đình để mượn? Cho ông chủ xem sắc mặt?

Dọc theo đường đi cô không nói với anh một câu nào, vẫn luôn chơi điện thoại di động?

Minh Yên hận không thể đập đầu chó con xinh đẹp của mình! Heo à, điểm quan trọng này, cô sống ở Úc gia chưa đầy một tháng, muốn làm trời làm đất, cũng phải chờ ông chủ chết mê chết mệt cô sau đó mới có thể làm.

Thấy sắc mặt Úc Hàn Chi lạnh lùng đi về phía cô, trong lúc gấp gáp Minh Yên nhanh trí, ôi một tiếng, giày cao gót bất ổn ngã về phía anh, ầm ĩ kêu một tiếng: “Đau.”

Úc Hàn Chi tràn đầy lửa giận, bị cô bất ngờ không kịp đề phòng ôm một cái, ôm hương thơm mềm mại trong lòng, tâm tình ảm đạm cả đêm đã được chữa khỏi trong nháy mắt.

"Làm sao vậy?"

"Vừa rồi mắt cá chân của tôi hình như đau nhói một chút, không đi được." Trong đôi mắt to đen nhánh của Minh Yên chứa một tầng nước, vô cùng đáng thương mà nhìn anh, bàn tay nhỏ bé túm lấy đuôi anh, giống như vô tình câu một cái.

"Để tôi xem một chút." Đầu ngón tay Úc Hàn Chi hơi tê dại, anh vội vàng cúi người kiểm tra thương thế của cô.

Vì để phù hợp với váy trắng bạc, cô mang dép cao gót màu trắng nạm kim cương, lộ ra ngón chân tinh xảo xinh đẹp, tầm mắt Úc Hàn Chi hơi ngưng tụ, có chút gian nan dời đi, sau đó nặn nặn mắt cá chân của cô, thấy cô kêu đau, không chút nghĩ ngợi, ôm cô lên, đi về phía xe Bentley.

Trái tim Minh Yên đập thình thịch, vươn tay ôm lấy eo anh, làm nũng nói: "Úc Hàn Chi, có phải anh đau lòng vì tôi không?”

Bước chân người đàn ông hơi hỗn loạn, căng thẳng ôm cô vào trong xe, cúi người cởi giày cao gót hào nhoáng bên ngoài trên chân cô ra, trực tiếp ném vào thùng rác.

"Trước khi vết thương ở chân khỏi, không được phép mang giày cao gót."

"Ồ." Minh Yên ngoan ngoãn gật đầu, cô động vào ngón chân trắng như tuyết, vui mừng nói: "Hình như không đau nữa.”

Cô giương mắt nhìn Úc Hàn Chi, lời còn chưa dứt, chỉ thấy người đàn ông cúi người, đè chân lung tung của cô lại, khuôn mặt tuấn tú đè xuống, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm, trầm giọng nói: "Minh Yên, tôi có dễ bị lừa không?"

Khuôn mặt tuấn nhã tuyệt luân của người đàn ông gần trong gang tấc, mắt phượng u ám, nhiệt độ trong lòng bàn tay tựa hồ muốn hòa tan chiếc váy mỏng manh của cô.

Tim Minh Yên đột nhiên ngừng đập, cô cũng không biết là do vẻ đẹp trai hay là bị dọa sợ, ngây người mất mấy giây đồng hồ, trong đầu hiện lên ba mươi sáu kế, mỗi một kế đều tan rã trong ánh mắt nguy hiểm mà thâm trầm của người đàn ông.

Bình luận

Truyện đang đọc