BẠCH NGUYỆT QUANG, HẮC TRÀ XANH - CỬU TRỌNG TUYẾT

"Úc thiếu, Minh Yên còn đang ăn cơm." Lâm Văn không dám thở mạnh, đối với người đàn ông tuấn nhã mặt không chút biến sắc vung tiền như rác này, tiếp xúc càng nhiều, Lâm Văn càng có thể cảm nhận được một loại cảm giác áp bách mãnh liệt từ trên người anh.

Nhìn thoáng qua hai mắt trong suốt và khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Minh Yên, Lâm Văn có loại cảm giác tai họa sắp xảy ra. Minh Yên đây là một chén cũng say à?

"Ăn cả đêm? Điện thoại cũng không trả lời à?” Giọng nói Úc Hàn Chi càng lúc càng trầm thấp: "Đưa điện thoại cho Minh Yên.”

Lâm Văn run rẩy che điện thoại di động lại, sau đó đẩy Minh Yên một cái, nhẹ giọng nói: "Úc thiếu gọi.”

"Ít cá sao? Vậy thì thêm cá, tôi muốn ăn cá dưa chua, canh cá, còn muốn đầu cá nấu tiêu.” Minh Yên vung nắm đấm nhỏ nói. Hôm nay cô cao hứng, lần đầu tiên trong đời dựa vào chính mình kiếm được thùng vàng đầu tiên, bộ phim đầu tiên đã quay xong, sau đó lại có một người bạn tốt, giúp cô giới thiệu chương trình tạp kỹ 500 vạn.

À, rất vui.

Tiêu Vũ ở một bên cười ra tiếng, nói: "Cô dứt khoát nấu Úc tổng nhà các cô.”

"Tiểu Úc tổng? Úc Hàn Chi? Anh ta không thể, anh ta là một con cá ăn thịt người, không thể ăn.” Minh Yên cong mắt ợ một hơi rượu, sau đó mở to hai mắt to vô tội, bịt miệng lại, vẻ mặt đáng yêu nói: "Ồ, hình như tôi nhìn thấy Úc Hàn Chi rồi.”

Trong nhà hàng có ít người, không gian cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ êm tai vang lên, người đàn ông đi vào nhà hàng rượu, mặt mày tuấn nhã như họa nhuộm một tia giận dữ.

Lâm Văn vội vàng nhìn điện thoại đã cúp máy, nghĩ đến Minh Yên đi ra ngoài đều là xe Úc gia, tài xế nhất định sẽ báo cáo hành tung, nhất thời sợ tới mức bả Minh Yên một cái. Không xong rồi, Úc thiếu tức giận đến mức tự mình tới.

"Có cá cắn tôi." Minh Yên kêu một tiếng, đôi mắt to xinh đẹp nổi lên một tầng hơi nước, vô cùng đáng thương nói.

Dáng vẻ đáng yêu như vậy, ánh mắt Tiêu Vũ tối sầm lại, Lâm Văn thấy vẻ đáng yêu của cô đến rồi.

Người đàn ông đi tới một chữ cũng đều nghe thấy, khuôn mặt tuấn tú lịch sự hoàn toàn trở nên ảm đảm, thấy trạng thái say rượu quyến rũ của cô, không nói một lời cúi người ôm lấy cô, mắt phượng lạnh lùng nhìn về phía Lâm Văn: "Thanh toán hóa đơn.”

"Vâng, Úc thiếu." Lâm Văn lắp bắp đáp.

Tiêu Vũ ở một bên thấy bộ dáng không coi ai ra gì của Úc Hàn Chi, anh ta không khỏi híp mắt, Úc Vân Đình cũng không có kiêu ngạo bá đạo như người con nuôi này, rốt cuộc Úc Hàn Chi có lai lịch gì? Xem ra anh ta cần phải hỏi anh trai mình.

"Để tôi trả tiền là được rồi." Tiêu Vũ thấy Lâm Văn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không khỏi cười nói: "Hình như cô rất sợ Úc Hàn Chi? Cô là người đại diện của Minh Yên, sợ anh ta làm gì?”

"Úc thiếu là ông chủ đứng sau công ty chúng tôi." Lâm Văn nặn ra nụ cười: "Đêm nay là Minh Yên mời khách, tôi sẽ thanh toán hóa đơn, bằng không khi Minh Yên tỉnh rượu nhất định sẽ trách tôi.”

Tiêu Vũ không tranh giành với cô ấy, nhìn bóng lưng Úc Hàn Chi ôm Minh Yên rời đi, như có điều suy nghĩ.

*

Úc Hàn Chi ôm Minh Yên lên xe, anh dặn dò tài xế lái xe, ngửi thấy mùi rượu trên người cô cùng với mùi người đàn ông bên cạnh cô, nhất thời khuôn mặt tuấn tú xanh mét, mặt không chút thay đổi lấy khăn mặt khử trùng trong tủ lạnh ra, lau tay chân cùng khuôn mặt nhỏ nhắn cho cô.

"Lạnh lạnh." Minh Yên được khăn mặt lạnh lau cực kỳ thoải mái, cô tỉnh táo lại một chút, mơ mơ màng màng nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, thấy lông mày người đàn ông nhăn lại, đưa tay ấn lông mày anh.

Úc Hàn Chi: "..."

"Buông tay." Giọng nói Úc Hàn Chi trầm thấp, lông mày càng nhíu chặt, anh không muốn giảng đạo lý với tên say rượu. Bởi vì hôm nay cô quay xong phim, nên anh cố ý dặn dò chú Lưu chuẩn bị bữa tối phong phú, còn mua quà tặng, muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.

Chỉ là bất ngờ này đến cuối cùng ngược lại biến thành kinh hãi.

Buổi tối, đi ăn cơm cùng đàn ông, gọi rượu? Còn uống tới như thế này nữa chứ? Nói anh là cá ăn thịt người? Hả?

Nếu anh là cá ăn thịt người sẽ nuốt cô từng chút một xuống bụng, trên đời cũng ít đi một tai họa nhỏ!

"Bảo bối không cần tức giận." Minh Yên mím môi đỏ mọng "lạch cạch" hôn xuống cằm người đàn ông, sau đó cô dịu dàng ôm lấy cổ anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào cổ anh.

Bị coi là bảo bối vẻ mặt Úc thiếu cứng đờ một chút, anh cảm thấy bị cô hôn một cái, mềm lòng rối tinh rối mù, thiếu nữ chôn mặt ở trước ngực anh giống như chó con ngửi lung tung, cả người anh căng thẳng, giọng nói đều khàn đi vài phần: "Minh Yên, cô là chó sao?”

"Đúng vậy, Minh Yên là gâu gâu gâu nhỏ." Minh Yên nâng khuôn mặt to bằng bàn tay lên, bĩu môi, ra vẻ nói: "Xinh đẹp nhất.”

Úc Hàn Chi bị biểu tình ra vẻ của cô chọc cười, nhìn thiếu nữ sau khi say rượu mơ màng cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mắt phượng u ám như mực, ngón tay thon dài từng chút từng chút vuốt ve khóe môi cùng khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng mềm mại của cô.

Minh Yên bị sờ khó chịu, dưới ánh mắt cực nóng của người đàn ông, cả người khô nóng, mới tỉnh táo vài phần đại não trong nháy mắt thành bột nhão, kêu lên một tiếng: "Ngứa.”

"Vậy để cho cô sờ lại." Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, anh buông cô ra, mặt không chút biến sắc dẫn dắt.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, xương lông mày rõ ràng, mắt phượng xinh đẹp kinh người, hình môi cũng cực kỳ đẹp mắt, Minh Yên nuốt nước miếng, cô giở trò, sờ sờ ánh mắt anh, lại sờ môi mỏng của người đàn ông, cảm thấy mềm mại, giống như kẹo bông, cô muốn ăn.

Ma xui quỷ khiến cô tiến lại gần, cắn một miếng kẹo bông, rồi liếm liếm.

Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, mắt phượng đột nhiên thâm trầm, phản khách làm chủ, vòng cô vào trong ngực, nâng ót cô lên, đôi môi mỏng bá đạo đè xuống, xâm lược mà tham lam trằn trọc, nghiền ép, nuốt chửng...

Nhiệt độ bên trong xe đột nhiên tăng lên.

Ồ, con cá lớn thật đáng sợ, quấn lấy cô, muốn hút sạch không khí trong miệng cô, để cho cô chết.

Úc Hàn Chi suýt nữa muốn đắm chìm trong hương vị mê người này, thấy cô không thể hô hấp mới đột nhiên buông cô ra, đem thân thể mềm mại của cô ấn vào trong ngực, bình phục khí huyết đang quay cuồng, chỉ là thân thể mềm mại của thiếu nữ cọ tới cọ lui trong ngực, bàn tay nhỏ bé tham lam sờ vào trong áo sơ mi của anh.

Người đàn ông hít sâu một hơi, khắc chế đến nổi gân xanh lên, anh cúi đầu tiếp tục thưởng thức, một phen giày vò như thế, lúc trở lại Úc gia, đã là đêm khuya.

Úc Hàn Chi ôm cả người mềm nhũn thành một bãi của Minh Yên xuống xe, anh đi thẳng lên lầu bốn, cho cô tắm nước nóng, lúc này, người giúp việc đều đã ngủ.

Người đàn ông nhìn cô gái ngọt ngào không thể tưởng tượng nổi, đáy mắt đều là vẻ u ám.

*

Minh Yên ngủ đến trưa ngày hôm sau mới dậy, lúc cô tỉnh lại cảm thấy đầu giống như nổ tung, hơn nữa thân thể cũng bủn rủn lợi hại, giống như là bị người ta đánh một trận.

Cô dụi mắt rời giường, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Tiêu Vũ giúp cô giới thiệu một chương trình tạp kỹ 500 vạn, cô vừa cao hứng đã dẫn người ta đi ăn uống, kết quả hình như Úc Hàn Chi đến, sau đó cũng không có ấn tượng gì nữa, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh mơ hồ dây dưa.

Cô sẽ không thừa dịp say rượu mà bất lịch sự với Úc Hàn Chi đấy chứ?

Minh Yên kêu rên một tiếng, cô đi vào phòng tắm, tinh tế nhìn mặt mình, quả nhiên phát hiện khóe môi giống như bị dập nát, có điều giống như được người ta thoa thuốc, lành lạnh man mát.

Ngực và cổ cũng mát.

Minh Yên cảm thấy kỳ quái, cô đập vào đầu mình, rồi đi tắm rửa, sau đó thấy đã qua bữa trưa, lúc này mới cầm điện thoại di động, vểnh tai lên lén lút đi xuống dưới lầu.

Hôm nay là thứ hai, chắn hẳn Úc Hàn Chi đã đi làm rồi.

Phòng khách dưới lầu không có người, chỉ có chú Lưu ở đây, thấy cô đi xuống, cười nói: "Cô Minh Yên, bữa trưa còn nóng, để tôi bưng lên cho cô?”

"Được, cám ơn chú Lưu." Minh Yên cười khanh khách ngồi lên bàn ăn, cô lấy điện thoại di động ra, chỉ thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, có Úc Hàn Chi, cũng có Lâm Văn.

Đúng lúc này Lâm Văn gọi điện thoại tới.

"Minh Yên, cô không sao chứ? Còn sống đúng không?”

"Buồn cười, tôi có thể có chuyện gì?" Minh Yên rót một ly nước trái cây mới vắt, cô duỗi thắt lưng, cảm thấy thắt lưng có hơi đau. Lớn tuổi rồi, xem ra là phải tập thể dục nhiều hơn.

"Cô không có việc gì là tốt rồi, tối hôm qua lúc Úc thiếu tìm tới, làm tôi sợ muốn chết." Lâm Văn thấy cô gái không có việc gì cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy sợ Minh Yên trở về bị Úc thiếu giày vò không đứng dậy nổi.

"Hợp đồng chương trình tạp kỹ tôi đã xem rồi, không có vấn đề gì, lần này nhờ có Tiêu Vũ, bằng không loại chương trình này rất khó nhận được. Tôi sẽ gửi hợp đồng vào hộp thư của cô, cô xem thử, nếu không có vấn đề tôi sẽ trả lời cho bên kia, tìm thời gian để ký hợp đồng.”

"Được rồi, chị giúp tôi xem thử, tôi lười xem." Minh Yên suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Rốt cuộc là chương trình tạp kỹ gì, quay ở đâu?”

Lâm Văn không nói gì, hóa ra cô cái gì cũng hỏi, nhưng loại chương trình tạp kỹ gì lại không hỏi?

"Là một chương trình tạp kỹ sống chậm, gọi là khách sạn mơ ước, mời những ngôi sao lớn cùng nhau kinh doanh khách sạn. Gần đây loại chương trình truyền hình thực tế này rất hot, hơn nữa rất dễ thu hút fan, đoàn làm phim vì nổi tiếng sẽ dùng hai phương thức phát sóng là trực tiếp và ghi hình.” Lâm Văn giải thích với cô: “Khách sạn mơ ước có Tiêu Vũ tham gia, vì vậy rất khó để không trở nên nổi tiếng. Cô biểu hiện tốt một chút, một lần mà nổi tiếng cũng không quá đáng.”

Lâm Văn nhận được tin tức nội bộ là, Tiêu Vũ vì muốn mang theo Minh Yên vào chương trình tạp kỹ, mà thù lao từ năm mươi triệu giảm xuống còn ba mươi triệu. Nhưng chuyện này cô ấy không nói một chữ. Tiêu Vũ so với Úc thiếu, rõ ràng Úc thiếu nguy hiểm hơn nhiều, Minh Yên vui vẻ làm bình hoa nhỏ là được rồi.

"Nghe có vẻ thú vị." Minh Yên vỗ vỗ ngực nhỏ, may mắn không phải loại game sinh tồn, loại game mỹ thực cũng rất mệt mỏi, về khách sạn nên nói chuyện hẳn là sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Cô có một ảo tưởng rằng một nhóm người cùng nhau đi du lịch với chi phí công cộng và ở trong một khách sạn.

“Khách sạn mơ ước sẽ được công bố chính thức trong mấy ngày tới, tuần sau bắt đầu quay phim, địa điểm là ở Hải Thành, khách sạn có phòng hướng biển, tuần này cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, tuần sau tôi sẽ cùng cô đi Hải Thành.”

"Được."

Minh Yên cúp điện thoại, xoay người chỉ thấy Úc Hàn Chi không biết từ khi nào đã xuống lầu, người đàn ông mặc quần áo ở nhà, đeo kính mắt vàng, trên tay còn cầm hai quyển sách dày cộp, một dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, vừa cấm dục lại mê người.

Minh Yên thấy anh thì sợ hết hồn, nghĩ đến tối hôm qua mình nhất định là gây họa cho anh, yếu đuối nói: "Anh, sao anh không đi làm?”

"Nghỉ phép." Tầm mắt người đàn ông dừng lại trên đôi môi mỏng và xương quai xanh của cô, thấy không để lại dấu vết nặng nề, đáy mắt hiện lên một tia u ám.

Thuốc kia quả nhiên hiệu quả! Bằng không buổi sáng khi cô gái thức dậy phát hiện môi mình đều bị hôn rách, sợ là có chút khó giải thích.

"Khóe môi anh bị làm sao vậy?" Minh Yên thấy trên môi mỏng của anh có vết thương nhỏ, trợn to hai mắt, chỉ chỉ.

"Bị chó con cắn." Người đàn ông nhã nhặn chậm rãi liếc cô một cái.

Minh Yên đột nhiên hoảng hốt!

Bình luận

Truyện đang đọc