BẠCH NGUYỆT QUANG, HẮC TRÀ XANH - CỬU TRỌNG TUYẾT

Bầu trời phía đông dần dần sáng lên.

Úc Hàn Chi đi theo Lâm Bình hai người đã tìm ba bốn tiếng trong núi, nhưng không tìm thấy gì.

Khu vực này đều là vùng núi ít người qua lại, ngoại trừ người dân địa phương lên núi săn bắn hái rau dại, bình thường căn bản không có ai đến.

Đội nhỏ của Đoạn Triệu được người của quân khu khuyên trở về thôn, Úc Hàn Chi thì lạnh mặt từ chối, không tìm được người, anh sẽ không trở về.

"Anh Úc, anh không thể đi theo chúng tôi lục soát núi. Vùng này quanh năm có bọn thế lực tạo phản ẩn núp, chúng tôi đã bắt đầu tìm kiếm từ đầu biên giới, trong vòng một ngày nhất định sẽ có tin tức.” Đội trưởng lãnh đạo mất bình tĩnh, cũng không dám cường chế trói người trở về.

Vị thủ trưởng Bắc Thành này có thể trực tiếp hạ lệnh đóng cửa biên giới, thuận tiện tiến hành dọn dẹp, thực sự là vô cùng lợi hại. Phải biết rằng vùng biên giới hết sức phức tạp, một khi quét sạch sẽ động đến nhiều thế lực, không phải muốn động là có thể động được.

Lần này quân khu bỏ vốn gốc, nhưng từ lâu bọn họ đã muốn quét sạch những lực lượng vũ trang ngoại bang đó, lần này nhất định phải giáng cho chúng một đòn đau nhất, để chúng không bao giờ dám vượt biên nữa.

"Các người lục soát của các người, tôi tìm là việc của tôi." Sắc mặt Úc Hàn Chi lạnh lùng, một đêm không ngủ, mắt phượng sâu hẹp dài đều là tơ máu đỏ, anh dùng cành cây đẩy bụi cây tươi tốt để mở ra một con đường.

"Đội trưởng, tỉnh sở cũng phái người tới, yêu cầu cùng tham gia tìm kiếm nhiệm vụ, họ đang đến đây bằng trực thăng.”

"Mẹ kiếp, ai để lộ tin tức? Tỉnh sở đến xem náo nhiệt gì? Làm cho họ trở về đi.” Đội trưởng thấy không khuyên được Úc Hàn Chi, bộ môn khác lại tới xen vào, trong lòng vô cùng buồn bực. Loại chuyện mũi đao liếm máu này sao lại thích chạy tới? Úc Hàn Chi còn dễ nói, nghe nói cô gái mất tích vô cùng quan trọng đối với anh, còn tỉnh sở đến để làm gì? Đừng nói đến thăm quân khu hành động đấy?

"Đội trưởng, là mệnh lệnh của cấp trên ở Bắc Thành, đối phương nói tới đây tìm người, không can thiệp vào nhiệm vụ của quân khu.”

Trong lúc nói chuyện đã nghe thấy tiếng trực thăng ầm ầm, trực thăng hạ cánh, mấy người vội vàng đi xuống.

Úc Hàn Chi nhìn thấy Thời Gia xuống trực thăng, sắc mặt khẽ biến.

Thời Gia đi cùng người trong tỉnh, lúc nhìn thấy Úc Hàn Chi cũng hơi giật mình, khó trách quân khu còn nhanh hơn tỉnh sở, trực tiếp tiếp nhận khu vực này.

"Úc thiếu, có tin tức của Minh Yên không?" Thời Gia lo lắng hỏi.

Úc Hàn Chi lắc đầu, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

Người của tỉnh sở tiến lên thương lượng với người của quân khu, đọc tài liệu cho đối phương, rồi cười nói: "Chúng tôi nhận được điện thoại báo cảnh sát mới xuất cảnh, biết được chuyện này do quân khu tiếp quản, nên qua xem, vị này là bí thư của giới chính trị Bắc Thành ông Thời Gia, một trong tám phụ nữ mất tích là bạn của ông ấy.”

Đội trưởng dẫn đầu nhìn thoáng qua Thời Gia ôn nhuận như ngọc, gật đầu, lần này bọn tam giác vàng đúng là chọc vào tổ ong bò vẽ rồi, bắt nữ diễn viên của đoàn làm phim, kết quả dẫn ra hai mệnh lệnh cấp cao của giới chính trị và quân khu, việc này chỉ sợ sẽ không dễ như vậy.

"Tình hình tìm kiếm thế nào rồi? Tôi nghe nói mất tích vào khoảng ba giờ sáng, giờ đã 6h đã qua 3 tiếng rồi.” Thời Gia nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi: "Có biết thân phận của người bắt cóc không?”

"Là một băng đảng tội phạm ở tam giác vàng, tổng cộng có chín người, trên người còn mang theo súng, vũ khí, có cả ma túy, chúng đi lại quanh năm trên biên giới, buôn bán ma túy phụ nữ và trẻ em, bây giờ biên giới đã được đóng cửa, dựa theo hành trình của họ, chúng tôi đã cắt đứt đường đi của chúng, sau đó thu lưới, bắt tận gốc.” Đội trưởng vừa vẽ bản đồ, vừa nói

Bọn họ bắt được thôn trưởng Mã Đại Lực trốn trong núi, từ trong miệng ông ta hỏi ra được lai lịch của đối phương, biết được ông ta đã cầm tiền thuê của đoàn làm phim chạy đến tam giác vàng để đánh bạc, thua rất nhiều, sau đó tiết lộ chuyện đoàn làm phim đang quay phim ở trên núi, đối phương vừa nghe đoàn làm phim có không ít cô gái xinh đẹp tuổi trẻ, lúc này mới động tâm tư, chạy đến thôn ẩn núp ba ngày, mới động thủ.

Người già và trẻ nhỏ trong thôn kia vốn rất lạ lùng, đoàn làm phim rất ồn ào, cả ngày quay phim, thế nhưng không có ai phát hiện.

Trời xui đất khiến, thế mà bọn họ đã bắt cóc tám người.

Chỉ là bọn họ rất ma quái, trước mắt hoàn toàn không biết đường đi của bọn họ, cho nên phạm vi tìm kiếm tương đối lớn.

"Khu nội thành xung quanh đã được thiết lập quân đội, nếu đối phương đi vào trong thành, công an địa phương chắc chắn sẽ phát hiện ra." Người của sở cảnh sát nói.

"Đội trưởng, phát hiện mục tiêu khả nghi, xin chỉ thị."

Úc Hàn Chi và Thời Gia nghe vậy, sắc mặt vui vẻ, mơ hồ kích động.

"Nhất định phải bảo đảm an toàn cho con tin, không nên hành động thiếu suy nghĩ." Đội trưởng dặn dò, nhanh chóng dẫn người đến rừng rậm trợ giúp.

Úc Hàn Chi và Thời Gia không cần suy nghĩ mà đi theo.

"Sao Thời thiếu lại đến nhanh như vậy?" Úc Hàn Chi trầm giọng hỏi.

"Vừa vặn kết thúc một hội nghị ở phương Nam, nên muốn qua xem Minh Yên." Kết quả biết được đoàn làm phim gặp chuyện không may, anh ta đã chạy suốt đêm tới.

Người đàn ông híp mắt, hỏi: "Úc thiếu vẫn luôn ở trong thị trấn?”

Úc Hàn Chi cũng không che dấu, gật đầu nói: "Lo lắng cho Minh Yên, thật không ngờ ngàn tính vạn tính vẫn xảy ra chuyện.”

Thời Gia nhìn thoáng qua bộ đội được huấn luyện bài bản, nghĩ đến người của tỉnh sở nói sắp tới quân khu sẽ có động thái lớn, nhất thời trầm mặc không nói, thật không ngờ Úc Hàn Chi không chỉ là phú nhị hào, ngoại trừ trợ lực của Ôn gia, còn có trợ lực của quân khu, anh ta cũng không tin Ôn Yến có thể nhúng tay vào chuyện quân khu.

Úc Hàn Chi người này hơi khó giải quyết.

Hai người nói vài câu rồi im lặng, không nói một tiếng đi theo đội ngũ đến rừng rậm phía trước.

Khi đến gần thì bị người chặn lại.

"Không thể đi về phía trước, quá nguy hiểm, các người chờ ở đây, đừng kéo chân chúng tôi.” Đội trưởng nghiêm khắc nói.

Hai người liếc nhau, gật đầu một cái, ngay cả người của tỉnh sở cũng không được tới gần.

Trong rừng rậm ai nấy đều lo lắng đứng chờ, ước chừng khoảng một tiếng đồng hồ, bên trong rốt cục cũng truyền ra động tĩnh, bầy chim hoang dã giật mình vì tiếng súng vang lên.

Bờ môi mỏng của Úc Hàn Chi mím lên, mặt trắng bệch tựa vào thân cây, nhìn về phía rừng rậm, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Trải qua kiếp nạn sinh tử như vậy, những thứ tôn nghiêm cùng ân oán kia trông có vẻ rất buồn cười.

Nếu Yên Yên bình yên vô sự, anh nguyện ý giảm 10 năm tuổi thọ, phần đời còn lại nhất định sẽ làm bạn tốt với cô, không bao giờ để cô chịu khổ sở nữa.

Sắc mặt Thời Gia cũng rất nghiêm trọng, dời đi lực chú ý nói: "Úc thiếu, thành thật mà nói, tính cách của anh quá mức lạnh lùng, dục vọng khống chế lại quá mạnh, cũng không thích hợp với Minh Yên, nhìn Minh Yên trông rất kiêu căng, nhưng nội tâm vẫn còn là một cô gái mới lớn, những gì cô ấy cần là tự do, tùy ý mà trưởng thành.”

Mặt Úc Hàn Chi không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Nếu cô ấy là một con diều muốn bay theo gió, thì tôi nhất định phải kéo dây diều cho cô ấy. Anh Thời, chúng tôi chia tay không phải vì tình cảm rạn nứt, Yên Yên rất vui mừng khi tôi quản cô ấy, quen cô ấy.”

Thời Gia mỉm cười, vị Úc thiếu này thật sự là quá tự tin, nhưng mà cũng được, anh có tư cách tự tin, ưu tú như Thời Gia, cũng không dám bảo chính mình xuất sắc hơn Úc Hàn Chi.

Bất kể Minh Yên chọn ai, anh ta cũng sẽ chúc phúc cho cô.

"Úc tổng, phía trước có động tĩnh." Lâm Bình thấp giọng nhắc nhở.

Mọi người cảnh giác, chỉ thấy người của quân khu mang theo người giải cứu đi ra, phía sau còn áp giải được người của nhóm tội phạm, ngoại trừ bắn chết một người, tám người còn lại, không thiếu một ai.

Các nữ diễn viên bị bắt cóc đều khóc đến mệt mỏi, chật vật không chịu nổi, nâng đỡ lẫn nhau.

Úc Hàn Chi cùng Thời Gia vội vàng tiến lên, nhìn lướt qua một vòng, không phát hiện bóng dáng Minh Yên, sắc mặt đồng loạt biến đổi.

"Không có Minh Yên, đội trưởng, tất cả những người được cứu đều ở đây sao sao?" Giọng nói Úc Hàn Chi khàn khàn hỏi.

"Không có? Mẹ kiếp" Đội trưởng vừa nghe trong nháy mắt liền tức giận, người của anh ta bị thương hai người, kết quả người cần tìm còn chưa tìm được: "Rốt cuộc bọn mày bắt cóc mấy cô gái?”

"Bảy người, tất cả đều ở đây. Có một người đã bỏ chạy, có lẽ chạy vào núi.”

Mọi người nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến cô gái yếu đuối một mình chạy vào trong núi, trong nháy mắt lại khẩn trương lên, trong núi lớn như vậy, hơn nữa lại còn có thú dữ, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Úc Hàn Chi vừa nghe Minh Yên có khả năng chạy vào núi sâu, ngực lại nhói lên, khàn giọng nói: "Ngọn núi nào?”

"Đó là ngọn núi cách sau làng hai ba dặm.”

"Đại úy, chúng tôi tìm thấy một nữ diễn viên bị lạc trong đoàn làm phim trên núi, và một cô bé trong làng.” Một đội truyền đến tin tức.

Đội trưởng mừng rỡ, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy hai người đàn ông ở Bắc Thành đã không quay đầu lại mà trực tiếp đi về phía trực thăng.

*

Minh Yên và cô bé ngốc được người quân khu cứu xuống núi vẫn còn bàng hoàng. Vừa trở về thôn, chỉ thấy trong ngoài thôn đều là quân nhân và cảnh sát vũ trang, tất cả người trong đoàn làm phim đều ngồi ở bãi đất trống nghỉ ngơi.

Các đạo diễn và diễn viên đều mệt mỏi.

Thấy Minh Yên cùng cô bé ngốc trở về, tất cả mọi người đều vây quanh, nhất là Bao Tinh, suýt nữa muốn khóc hết nước mắt, thượng đế phù hộ, cô không có việc gì là tốt rồi, chỉ là sắc mặt trắng bệch, thân thể nhìn không thoải mái lắm.

"Minh Yên, cô dọa chết tôi rồi.” Thải Nguyệt đột nhiên ôm lấy cô, khóc rống thành tiếng.

"Minh Yên, cô không sao chứ? Ngồi xuống, uống một ít nước, từ từ thôi.”

"Chỗ này của tôi còn có thức ăn, mau ăn chút gì đó, chăn đâu, mau mang chăn tới đây.”

Mọi người mồm năm miệng mười nói.

Minh Yên ngồi xuống, cô quấn chăn quanh người, uống chút nước, lại đưa cho cô bé ngốc, kéo cô bé ngồi xuống.

Cô bé ngốc thấy nhiều người như vậy, sợ tới mức vùi đầu vào đầu gối, vụng trộm gặm bò khô sau đó lại nhét thịt bò khô cho cô.

"Tôi không sao, hại mọi người lo lắng rồi, tất cả mọi người không sao chứ?” Minh Yên khàn khàn nói, vỗ vỗ bả vai Thải Nguyệt.

"Có hai người bị thương, còn có bảy người bị bắt cóc, có điều cô yên tâm đi, vừa rồi truyền đến tin tức, bọn họ đã được cứu rồi, may mà có các đồng chí quân nhân đáng yêu.” Bao Tinh cười ha ha, hướng về phía quân nhân vừa chắp tay lại vừa cúi đầu.

Không xảy ra chuyện là tốt rồi, không xảy ra chuyện là tốt rồi.

Những người lính vũ trang mặt không chút thay đổi canh giác.

"Minh Yên, rốt cuộc cô trốn thoát như thế nào? Cô cũng quá giỏi đi.”

"Đúng vậy, đêm qua chúng tôi đều bị dọa chết, một mình cô lại dám trốn vào trong núi, nghe nói người bắt cóc là bọn côn đồ Tam Giác Vàng, trên tay còn có súng, cô quá mạnh mẽ đi, Minh Yên. ”

Mọi người đều có chút hưng phấn, vây quanh Minh Yên.

Minh Yên mỉm cười, không nói gì, cô nhìn về phía cửa thôn, chỉ thấy trực thăng ầm ầm, Úc Hàn Chi và Thời Gia một trước một sau xuống máy bay, tinh thần mệt mỏi chạy tới.

"Yên Yên, em không sao chứ?” Úc Hàn Chi thấy cô bị mọi người vây quanh một thân chật vật, trên mặt và cánh tay đều là vết thương nhỏ, đồng tử co rụt lại, đau lòng đưa tay, muốn hung hăng ôm cô vào trong ngực.

Minh Yên nhẹ nhàng né tránh, đứng sau lưng Thời Gia.

Khuôn mặt nhã nhặn tuấn nhã của anh đột nhiên tái nhợt, đáy mắt thoáng hiện lên một tia thương đau, bàn tay vươn ra nắm chặt, nhìn Minh Yên gần trong gang tấc, lần đầu tiên cảm thấy thật bất lực.

Cô bé của anh ta, bắt đầu trốn tránh anh rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc