BẠCH NGUYỆT QUANG, HẮC TRÀ XANH - CỬU TRỌNG TUYẾT

Kỳ Bạch Ngạn không một tiếng động về nước, hơn nữa còn chạy đến khách sạn phát sóng trực tiếp của Minh Yên, gây ra sóng to gió lớn trong giới thế gia.

Trong nháy mắt đám đàn em của Kỳ Bạch Ngạn đã bị mọi người xách ra, một mình chất vấn.

—— Đúng, anh Kỳ đi Hải Thành nha, chúng tôi cùng đi, một loạt siêu xe chặn phà lại, ha ha, đó gọi là gây sự chú ý.

—— Thấy Minh Yên không? Tất nhiên, anh Kỳ đã hai ngày hai đêm không ngủ để đi gặp Minh Yên, nhìn thấy Minh Yên thì hồn đều bay, la hét muốn ôm một cái, chúng tôi cũng chưa tận mắt nhìn thấy.

—— Ha ha, anh đừng nói, Minh Yên thật sự là càng lớn càng đẹp, uống thuốc tiên để lớn đi, khó trách Kỳ thiếu say mê đến thế.

—— Ở đâu? Chúng tôi bị đấm trở về, dục vọng chiếm hữu của anh Kỳ cực kỳ mạnh, hoàn toàn không cho chúng tôi nhìn Minh Yên.

Các anh em của Kỳ Bạch Ngạn mặt mày hớn hở, Úc Hàn Chi nhìn tin nhắn trong nhóm, khuôn mặt anh tuấn tái xanh, lại xem livestream, căn bản không nhìn thấy bóng dáng Minh Yên.

"Anh, mọi người đều đang chờ anh họp?" Úc Vân Đình gõ cửa, yếu đuối nói một câu.

Những lời nói điên cuồng trong giới anh ta đương nhiên đã nhìn thấy, nội tâm vừa tức giận vừa mừng thầm, Minh Yên quả nhiên là không an phận, mới đi ra ngoài vài ngày đã trêu ong ghẹo bướm, anh trai anh ta hẳn là có thể thấy rõ bản chất của cô, sẽ không treo cổ trên gốc cây kia của cô, có điều nghĩ tới kỳ Bạch Ngạn, Úc Vân Đình lại vô cùng khó chịu.

Mẹ kiếp chỉ là một nhị thế tổ, không tính là gì?

"Hoãn cuộc họp lại." Người đàn ông ra hiệu cho anh ta có thể đi, sau đó đứng trước cửa sổ sát đất, khuôn mặt tuấn tú ảm đạm gọi điện thoại cho Minh Yên.

Điện thoại reo nửa ngày, nhưng cô không trả lời.

Lần đầu tiên Úc Hàn Chi có cảm giác bực bội, môi mỏng mím lại, ấn điện thoại trên bàn, trầm thấp nói: "Lâm Bình, đặt chuyến bay nhanh nhất đến Hải Thành.”

Lâm Bình chấn động, cúp điện thoại nhanh chóng đặt vé máy bay đến Hải Thành, sau đó thông báo sẽ hoạn cuộc họp, chờ thông báo, cùng lúc gọi điện thoại về nhà để quản gia chuẩn bị hành lý đi công tác của Úc tổng.

Úc gia bên này lửa đốt lông mày, đám thiên kim trong nhóm cũng tức giận đến nửa chết, một mình kéo một nhóm, điên cuồng diss Minh Yên còn tuyên bố sẽ lên Weibo mua fan chuyên môn anti Minh Yên.

Hoa Tư cũng ở trong nhóm, nhìn tin nhắn trong nhóm, cả người rét run, Kỳ Bạch Ngạn có thân phận gì? Minh Yên đã chiếm đoạt một đứa con nuôi nhã nhặn tuấn nhã của Úc gia, hiện giờ lại muốn chiếm một nhị thế tổ sao?

Thanh danh Kỳ Bạch Ngạn không tốt, nhưng gia thế là sự thật, hiện giờ anh ta xem Minh Yên như bảo bối, Minh Yên tệ nhất cũng có thể gả vào Kỳ gia, về sau ở Nam Thành ai dám nói cô nửa lời chứ?

Hiện giờ ngay cả Lam Hi đối với cô ta cũng không ôn nhu săn sóc như trước.

Minh gia phá sản, tình cảnh của bọn họ đều giống nhau. Cô ta không rõ vì cái gì mà Minh Yên có thể xoay người?

Cô cũng chưa làm cái gì cả, chỉ đi quay phim, tham gia một chương trình tạp kỹ?

Có phải vì lý do công việc không? Dường như có hào quang ngôi sao, tất cả mọi thứ được thêm vào bộ cánh.

Đầu ngón tay Hoa Tư nắm chặt lòng bàn tay, cô ta cũng muốn vào giới giải trí!

Chuyện trong nhóm bát quái thế gia, Minh Yên hoàn toàn không biết, ngay cả điện thoại của Úc Hàn Chi cũng không nhận được, bởi vì vị nhị thế tổ Kỳ gia kia điên cuồng mà tìm đường chết.

Đầu máy quay trong livestream vẫn cố định ở khu vực công cộng của khách sạn, nhưng chương trình tạp kỹ này vẫn còn có hình thức ghi hình, mỗi tuần đều cắt phát sóng trực tiếp không có nội dung ra, cho nên sau khi sắp xếp chỗ ở cho Kỳ Bạch Ngạn, theo người quay phim đi thẳng đến phòng khách sạn.

Tống Điềm bị Kỳ Bạch Ngạn nói đến không còn mặt mũi gặp người, trốn ở ký túc xá nữ sinh tức giận đến phát điên.

Thư Ca làm quản lý khách sạn đương nhiên là muốn tự mình lên sân khấu, mặc dù chồng ám chỉ cô ấy, đây là một vị khách rất khó lấy lòng, có điều lại chứng kiến liên tiếp hành động của Kỳ Bạch Ngạn, ảnh hậu cũng có chút cười không nổi, thân thiện nhắc nhở: "Anh Kỳ, chúng tôi là khách sạn, cũng là một chương trình tạp kỹ, mỗi lời nói và hành động của anh đều có thể bị cắt vào trong tiết mục tạp kỹ.”

"Yo, dọa tôi? Từ nhỏ tôi đã rất sợ?” Kỳ Nhị thế tổ vểnh chân, lạnh lùng nhìn lướt qua Minh Yên phía sau Thư Ca: "Giá phòng một đêm của các người là 2800, nhưng lại cho hẳn một cái giường hỏng, một cái cửa sổ chính là phòng view biển hả? Hiện giờ khách sạn làm ăn tốt quá nhỉ? Ngày mai anh đây tùy tiện thu mua mười khách sạn chơi đùa. Tôi muốn ngồi trên sopha ngắm biển, chỉ đơn giản vậy thôi!”

"Vậy chúng tôi sẽ di chuyển vị trí sopha cho anh?"

"Di chuyển vị trí? Anh đây chính là muốn cả hàng cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ chính là biển. Nhìn ra biển bất cứ lúc nào.”

"Còn có bồn tắm kia của các người là sao? Cô cảm thấy tôi cao 1m88, một cơ thể cơ bắp uy vũ có thể nhét vào bồn tắm nhỏ như vậy?”

"Anh Kỳ, bồn tắm đều là quy mô tiêu chuẩn, nếu anh quá lớn, có thể đứng tắm." Thư Ca tươi cười cứng ngắc, một cơ thể cơ bắp? Người đàn ông uy vũ? Thật không biết xấu hổ.

Minh Yên đã không đành lòng nhìn thẳng, tên này thật sự là làm mất hết mặt mũi của con cháu thế gia Nam Thành bọn họ, đúng là không biết xấu hổ.

"Không đề cập đến bồn tắm nữa, vậy giường này của các người là sao? Tôi muốn size lớn nhất, đệm giường cũng không đủ mềm, tôi muốn hai người ngủ, lăn ngang cũng mềm mại không lật giường lớn.” Kỳ nhị thế tổ rung chân, khoe khoang so kích thước.

Thư Ca cười không nổi, nói với người quay phim: "Đoạn này cắt, đừng quay nữa, quay tiếp, tôi sợ anh ta bị người dân cả nước đánh.”

"Được, chị Thư Ca." Người quay phim vội vàng tắt máy quay phim.

"Phải quay chứ, sao không tiếp tục quay, anh đây còn chờ được nổi tiếng khắp cả nước đây." Kỳ Bạch Ngạn khoe khoang mà cười nhạo nói.

Minh Yên thấy người quay phim không quay nữa, cô cầm lấy chổi lông gà trên bàn, mặt không chút thay đổi đi qua, vừa vỗ tro bụi trên ghế sopha, vừa kiêu ngạo nói: "Ai da, trên sopha này có rất nhiều bụi, sợ là muốn làm bẩn giá trị quần áo của anh, tôi vỗ giúp anh.”

"Này, Minh Yên, đừng đánh."

"Tiểu Yên Nhi, cả người tôi đều là cơ bắp không đau, tôi sợ tay em đau."

"Yên Yên, tôi sai rồi, đừng đánh. Đánh là hôn, mắng là yêu, em không cần yêu tôi như vậy..."

Đám người Thư Ca trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái kiều mỵ ngọt ngào ngày thường đang cầm chổi lông gà đánh cho nhị thế tổ kiêu ngạo kia kêu la ầm ĩ.

Mẹ kiếp, thì ra ý tứ của anh ta không phải là rượu, mà là hướng về phía cô gái trong khách sạn.

Minh Yên tức giận đến nổi trận lôi đình, đến chưa được nửa phút đã đắc tội với toàn bộ người trong khách sạn, đến lúc đó tất cả sổ sách này đều tính lên đầu cô.

Hủy hoại sự nghiệp của cô, giống như phá vỡ đường tài lộc của cô, hủy hoại đi con đường sống của cô!

Đồ chó này, là anh ta làm, nhưng cô cùng anh ta sẽ cùng chết.

"Anh Kỳ, nếu bồn tắm không đủ lớn, cảnh quan không đủ tốt, giường không đủ mềm, anh có thể đổi qua sống ở biệt thự, không cần phải hạ mình ở trong khách sạn nhỏ của chúng tôi.” Minh Yên cũng không dám đối đầu với anh ta, sợ anh ta nổi điên, làm bậy với cô, thu lại chổi lông gà, mặt không chút thay đổi nói.

"Rất tốt, tất cả đều rất tốt, tôi rất vừa ý." Kỳ Bạch Ngạn một giây đồng hồ khôi phục người bình thường: "Như vậy đi, sau này tôi có việc đều tìm cô, cô làm quản gia cho tôi.”

"Ừm." Minh Yên buông chổi lông gà xuống, nhìn về phía đám người Thư Ca, tràn đầy áy náy nói: "Thực xin lỗi, làm phiền mọi người rồi.”

"Không phiền, Minh Yên, cô vừa mới trở về, đi nghỉ ngơi một chút, đừng bốc hỏa, ngàn vạn lần đừng bốc hỏa ha." Đám người Thư Ca, kể cả nhiếp ảnh gia thân thể cường tráng đều xem đến ngây người, cô gái xinh đẹp này, nhìn như yếu đuối mà ra tay thật mạnh, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, chọc không nổi, không thể trêu vào.

Minh Yên ra khỏi phòng nhìn ra biển, mệt mỏi trở lại ký túc xá nữ sinh, thấy Tống Điềm bị Kỳ Bạch Ngạn ép đến phát điên trong phòng, cúi đầu thở dài một hơi, yên lặng cầm điện thoại di động lên sân thượng, cũng may hoàng hôn buông xuống, trên sân thượng gió thổi nhè nhẹ, xua tan tiết trời khô nóng, cô ngồi trên ghế dài, lúc này mới mở điện thoại di động, vừa nhìn thấy tin tức trên WeChat, mà Úc Hàn Chi lại gọi cho cô ba cuộc điện thoại, nhất thời sợ tới mức chấn động.

Đại lão, sẽ không xem phát sóng trực tiếp chứ?

Minh Yên vội vàng gọi điện thoại lại, nín thở.

Úc Hàn Chi nhanh chóng nhận điện thoại, trong điện thoại có chút ồn ào, giọng nói trầm thấp của người đàn ông thuận theo điện thoại truyền qua: "Chuyện gì?"

Chỉ phát ra một âm thanh đơn giản? Đây là thật sự tức giận.

Minh Yên khẩn trương nuốt nước bọt, làm nũng nói: "Vừa rồi tôi bận rộn, không nhận được điện thoại của anh, anh sẽ không tức giận chứ?”

Người đàn ông đang chạy tới sân bay mắt phượng sâu thẳm, khóe môi gợi lên một độ cong nông cạn, tức giận? Không có chuyện đó, hiện tại anh chỉ muốn bắt cô vào lòng, hung hăng đánh cô, lại điên cuồng hôn một trận.

"Chương trình tạp kĩ rất bận rộn?" Người đàn ông chậm rãi hỏi, không lộ ra cảm xúc.

"Có bận một chút. Bởi vì tôi là một người mới, vì vậy tôi phải bận rộn một chút." Minh Yên nói những lời trái ý, cô được xem như là người nhàn rỗi nhất.

"Hoa quả gửi qua đã ăn hết rồi sao?"

"Chưa, còn có rất nhiều, chúng tôi còn tặng cho hàng xóm xung quanh rất nhiều." Minh Yên trả lời thật cẩn thận, cô cảm thấy hiện tại Úc Hàn Chi có chút nguy hiểm, giác quan thứ sáu của phụ nữ cho biết.

"Anh đang bận cái gì vậy? Hai ngày nay tôi không có ở bên cạnh, có phải là nhàm chán không?”

"Họp." Mắt phượng người đàn ông nheo lại, nhìn về phía sân bay, lãnh đạm nói, "Còn có việc, cúp máy đây.”

Chuyến bay lúc chạng vạng, anh có thể đến khách sạn lúc 9 giờ tối.

Minh Yên kinh ngạc một chút, đối phương đã tắt máy.

Cô ngơ ngác ngồi tại chỗ, có chút không phục hồi được tinh thần, quả nhiên là đàn ông lạnh lùng vô tình, hai ngày không ở bên cạnh mà anh vẫn lạnh lùng với cô như thế?

Mặc dù lúc đầu cô tiếp cận anh có dụng tâm khác, còn nói dối không ít lừa gạt anh, nhưng đã ở cùng nhau thân thiết hơn một tháng, Minh Yên bị gió biển thổi qua, trong đầu thanh tỉnh vài phần, quả nhiên đàn ông đều không đáng tin cậy!

Trong sảnh khách sạn, Thư Ca lặng lẽ gọi mọi người tới.

Tưởng Nghị cùng Tiêu Vũ nghe được sửng sốt.

"Minh Yên thật mạnh mẽ?"

Thư Ca gật đầu, mấy anh trai chụp ảnh quay phim phía sau cũng vội vàng gật đầu.

"Về sau, phòng cảnh biển Triều Tịch do Minh Yên phụ trách, mọi người ai cũng không được chọc Minh Yên, bằng không bị đánh đừng tìm tôi cáo trạng." Thư Ca cười tủm tỉm nói.

"Vừa đẹp vừa hung dữ, có chút hâm mộ lại có chút đau lòng cho chồng tương lai của cô ấy, người bình thường còn thật sự không đánh bại được cô ấy." Tưởng Nghị thầm mến cô nhưng trong nháy mắt đã bị gió lớn vô tình thổi chết.

"Thư Ca, khách trọ phòng cảnh biển Bích Hải Các có thể sẽ đến sớm, 9 giờ tối nay đến khách sạn." Ngạn Bác nhận điện thoại xong, dịu dàng kêu.

"Chín giờ đến? Phà đã dừng lại? Làm sao anh ta qua được?” Thư Ca sửng sốt một chút, không hiểu sao lại cảm thấy có chút đột ngột, buổi chiều mới tới một nhị thế tổ, buổi tối lại muốn có một vị khách không biết tên?

"Nghe ý tứ của anh ta là tự mình đi qua, để cho chúng ta chuẩn bị phòng khách sạn trước, cũng không cần người của chúng ta đi đón."

"Được, Tưởng Nghị đi theo tôi, chúng ta thu dọn phòng khách sạn một chút." Thư Ca mạnh mẽ nói: "Tiêu Vũ, bảo Minh Yên đi hỏi Kỳ thiếu xem buổi tối muốn ăn cái gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc