BẠCH NGUYỆT QUANG, HẮC TRÀ XANH - CỬU TRỌNG TUYẾT

Hai người đi đến bữa tiệc, thấy không ít người chào hỏi Tiêu Vũ, khi nhìn thấy Minh Yên, trước mắt đều sáng ngời.

Em gái này thật xinh đẹp, hơn nữa vóc dáng cũng quá tuyệt vời đi, nhất thời mấy thiếu gia Bắc Thành đều nhìn rất say đắm.

Có người nhịn không được hỏi: "Tiêu Vũ, bạn gái của anh sao?”

"Bạn bè."

Tiêu Vũ mang theo Minh Yên đi vào trang viên, thấp giọng nói: "Thời Cẩn của Thời gia chính là học bá nổi danh trong giới Bắc Thành. Không quan tâm nhiều đến người khác, mặc kệ họ, cô không cần quan tâm.”

Minh Yên nhìn lên, chỉ thấy trên bãi cỏ trang viên rực rỡ có một ngọn hải đăng màu hồng 2 mét, trên đó viết: "Cẩn Cẩn sinh nhật vui vẻ, ngày của bạn.”

Trong vườn đều là người trẻ tuổi vui chơi, tiệc buffet ở trong biệt thự.

Minh Yên theo Tiêu Vũ đi chào hỏi, chỉ thấy mấy con cháu thế gia ăn mặc rất cầu kỳ vây quanh ba người con gái xinh đẹp, một người mặc áo váy màu hồng nhạt, tóc dài nhìn hẳn là chủ nhân bữa tiệc Thời Cẩn.

Thời Cẩn không khác gì, ngũ quan thanh tú, quả thật đúng như Tiêu Vũ nói, biểu hiện lạnh lùng, không thích giao tiếp với người khác, còn người đứng bên cạnh giống như một ngọn lửa liệt hỏa, mí mắt một mí xinh đẹp, ngũ quan rất xinh xắn, biểu hiện có chút hung dữ còn có chút dã tâm, hẳn là Ôn Hàm Mặc.

"Minh tinh, anh cam lòng về Bắc Thành sao?"

"Anh mang theo em gái xinh đẹp nào vậy?"

"Tiêu Vũ, lâu rồi không thấy anh tới đây, tôi còn tưởng anh bị cấm túc, nằm chết ở nhà đấy."

Ôn Hàm Mặc giễu cợt: "Hôm nay anh đừng hòng chạy, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu.”

Tiêu Vũ lần lượt chào hỏi mọi người, giới thiệu một chút về Minh Yên.

Minh Yên chúc mừng sinh nhật thọ tinh, Thời Cẩn đánh giá từ trên xuống dưới, dừng lại mấy giây đồng hồ, không nói gì.

"Sao các người đều ở bên ngoài vườn, không phải nói mời đầu bếp nổi tiếng đến ăn uống đồ ngon sao? Tôi đang mong thức ăn ngon tới đây.”

Tiêu Vũ nói lời này, mấy con cháu thế gia cười ha ha không nói lời nào.

Thời Cẩn lạnh lùng nói: "Bọn họ là bị người gọt đến, ngại ở bên trong mất mặt.”

"Thời Cẩn, hôm nay Tiêu Vũ có bạn tốt, em lưu lại chút mặt mũi đi, hả?" Người đàn ông ho nhẹ một tiếng, ôm lấy cô gái, trong nháy mắt biến thành một người đàn ông.

"Buông ra."Viptruyenfull.net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí!

"Không buông."

"Đi một chút, tình nguyện chết đói ở trong này, cũng không muốn ăn đồ ăn chó ở bên ngoài."

"Anh Mặc, tính tình anh thay đổi rồi, nhận không ra."

"Cút, vợ là phải dỗ dành, mấy người độc thân các người thì hiểu cái gì." Ôn Hàm Mặc đắc ý hừ nói, tiếp tục ôm cô gái lạnh như băng, nhưng bị đập ra.

"Tiêu Vũ, đi, đi ăn cơm, hai người bọn họ suốt ngày dính lấy nhau, không dứt."

"Cậu thật là xấu, lâu như vậy cũng không phát hiện hóa ra là nói chuyện yêu đương rồi."

Tiêu Vũ cười nói: "Minh Yên là bạn tốt của tôi, mọi người đừng nói, bên trong đều có người?”

"Còn có thể là ai, mấy pho tượng đang cười kia, Thời Cẩn cũng thật sự là, biết rõ anh Mặc như vậy, còn mời tất cả những tên cặn bã chúng ta, không phải để cho anh trai anh ta gọi người đến, kết quả anh đoán coi? Hách, hung thần ác sát không ít, nhìn thấy chúng ta, chính là một trận tức giận.”

Tiêu Vũ nhíu mày: "Ôn Yến cũng ở đây?”

Miêu tả hung thần ác sát chính là mấy nhân vật không thể chọc trong giới Bắc Thành, anh họ Ôn Yến của Ôn Hàm Mặc là thứ nhất, anh trai Thời Cẩn cũng vậy đều là những người ưu tú đến mức khiến người ta tự ti xấu hổ.

Ôn Yến là ác, Thời gia là thần, hai người gặp mặt chính là gió tanh mưa máu, còn em họ và em gái lại yêu nhau.

Vì chuyện này, Ôn gia cùng Thời gia náo loạn đến lung trời.

Ôn Hàm Mặc là con cháu nhà Ôn gia, anh ta được đặt tên là Mặc với hy vọng anh ta có thành tựu xây dựng sự nghiệp, kết quả tên này học cái gì cũng không biết, đánh nhau náo loạn lại đứng đầu, làm một tên cặn bã nổi danh trong giới Bắc Thành, thế mà đuổi kịp học bá Thời gia.

Thời gia thì không. Nhà bọn họ nuông chiều con gái, cho dù bị heo dòm, vậy cũng phải là một con heo quần áo chỉnh tề đi, mà một con heo hỗn hợp như Ôn Hàm Mặc này? Không có cửa.

Vì thế hai nhà tranh đấu rất dữ dội.

Khó trách khi Thời gia cùng Ôn Yến ở bên trong, mấy người này sợ tới mức không dám đi.

Tiêu Vũ nói với Minh Yên những khúc mắc: "Cho dù Ôn Yến ở đây cũng không sao, anh ta lớn hơn chúng tôi mấy tuổi, nói chung không chơi với bạn bè của tôi, không cần chào hỏi.”

Minh Yên suy nghĩ một chút.

Tiêu Vũ đã bị mấy anh em thế gia kéo đi, Minh Yên thấy trang viên này tráng lệ đường hoàng, như là dùng để tổ chức tiệc cưới, cô đi tìm khu vực ăn uống, ăn bữa tối.

Một ngày học mệt mỏi, đã sớm đói đến không chịu nổi.

"Cô đang giảm cân sao?"

Minh Yên hơi dừng lại, giương mắt, chỉ thấy Thời Cẩn mặc đồ màu hồng nhạt không biết đuổi được Ôn Hàm Mặc từ khi nào, đang lại đây.

"Cô một chút cũng không ăn."

"Tôi thích ăn chay." Minh Yên mỉm cười, đứng một hồi, cũng không thể ăn được.

"Tôi biết cô, Ôn Yến từng nói sẽ phong sát cô, tôi đã xem ảnh của cô rồi." Thời Cẩn ra vẻ ngạc nhiên: "Ôn Yến là người nổi danh trong giới, mặt ngoài cười ha hả, trong bụng lại đầy tính toán, sao anh ta lại phong sát cô? Cô rất xinh đẹp, nhưng lại trêu đùa anh ta à?”

Minh Yên trừng mắt, hạ ý thức lắc đầu.

"Bởi vì tò mò, tôi chỉ điều tra cô một chút, thì ra cô trêu đùa với bạn anh ta, cô không sợ sao? Bị những gia tộc có thế lực ở Nam Thành cùng Bắc Thành liên tục phong sát?”

Trêu đùa? Xem như là trêu đùa Úc Hàn Chi đi, cho nên bị đối phương điên cuồng báo thù. Minh Yên cảm thấy cách nói của Thời Cẩn khiến người ta cảm thấy rất có lí, chính là trêu đùa Úc Hàn Chi, bỏ rơi anh ta.

"Sợ nhiều quen rồi." Minh Yên chớp chớp mắt về nhìn về phía cô ấy.

Thời Cẩn thấy cô cười rộ lên cả người đều phát sáng, thật sự là vừa đẹp vừa quyến rũ, chớp mắt, không tự chủ được nói: "Vậy chuyện của cô sẽ làm cho tất cả mọi người thất vọng đây?”

"Mình không thất vọng là tốt rồi. Roman nói: “Có người hai mươi, ba mươi tuổi đã chết, nhưng bọn họ sống thành cái bóng của mình, phần còn lại của cuộc đời đều bắt chước chính mình. Cuộc sống cay đắng, nắm bắt mà sống”.” Minh Yên mỉm cười.

Thời Cẩn nhất thời chấn động, không nói một lời bỏ đi.

Minh Yên cảm thấy mơ hồ, cô cảm thấy mình và học bá Thời gia này quả nhiên là bất đồng.

Cô tiếp tục ăn, nhưng bắt đầu có nhiều người đến bắt chuyện với cô hơn.

*

"Cô gái xinh đẹp kia là ai mang tới?"

"Tiêu Vũ mang tới, thật xinh đẹp, dáng người kia, cũng quá tiêu chuẩn đi, vừa nhìn đã biết là yêu đơn phương cô ấy, bắt người ta đi theo."

"Người trong giới giải trí? Thật đáng tiếc.”

"Đúng, đáng tiếc? Mẹ kiếp anh phải đến gần xem em gái kia, nếu anh không động lòng, tôi xem anh là một người đàn ông. Cũng không nhìn xem có bao nhiêu người tiến lại gần rồi.”

Ôn Yến lười biếng ngước mắt lên, nhìn lướt qua những người trẻ tuổi líu ríu, từ sáng đến tối đầu óc suốt ngày chỉ biết nói đến các cô gái xinh đẹp, để xem có thể xinh đẹp đến đâu?

Không phải tất cả hai mắt đều mở ra sao? Nói xinh đẹp có thể đẹp bằng cô gái nhà Úc Hàn Chi không?

“Anh Yến, xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay lập tức, không làm phiền anh nữa." Mấy con cháu thế gia lập tức chạy mất dép.

Đêm nay tâm trạng Ôn Yến rất kém, vô cùng kém, hơn nữa đến trang viên nhìn thấy ngọn hải đăng của Ôn Hàm Mặc, dựng lên một màu hồng mộng ảo, anh ta càng kém, đây đều là nào tàn của thẩm mỹ? Mục đích là màu hồng? Cô gái Thời gia như vậy sao không gọi là fan Barbie?

Anh ta không nên đồng ý với em họ, đến xem cái này, để cho Thời gia liên tiếp châm chọc khiêu khích, mất hết mặt mũi.

Ôn Yến uống một chút rượu ngoại, lơ đãng giương mắt liếc nhìn cô gái xinh đẹp bị mọi người vây quanh, kinh ngạc đến suýt nữa phun ngụm rượu ra.

Người này, không phải, là cô gái của Úc Hàn Chi sao?

Anh chụp hai tấm ảnh, rồi gọi cho Úc Hàn Chi.

"Có việc gì?" Khuôn mặt nhã nhặn tao nhã của Úc Hàn Chi hiện ra trong video, khung cảnh bóng đèn đêm ở xa, cả người lạnh như hóa thạch.

Ôn Yến nhướng mày, không thèm hỏi thăm, sao Úc Hàn Chi lại xem thường mình thành như vậy?

Nhìn thấy Minh Yên được mọi người vây quanh, lại nhìn người anh em như một khối băng, Ôn Yến nhìn về phía Minh Yên, lười biếng nói: "Tôi đã gặp người cũ của cậu, tôi có nên đi lên và xé cô ta ra không? Chỉ cần một câu nói của cậu tôi có thể làm cho Minh Yên khóc lóc trở về Nam Thành, đứng trước mặt cậu nhận lỗi.”

Ôn Yến mỉm cười, nói cái gì phong sát, là thật muốn giết chết, cần anh ta khua chiêng phong sát sao? Úc thiếu cũng không biết có bao nhiêu người đang tranh nhau bảo vệ cô gái xinh đẹp như vậy.

Còn không phải là muốn dồn cô tới đường cùng, trở về cầu xin anh sao?

Nhưng mà cô gái Minh gia kia cũng có năng lực, có thể chơi đùa Úc Hàn Chi, đến Bắc Thành một tháng đã trà trộn vào trong giới của anh ta, rất lợi hại.

Khuôn mặt anh tuấn của Úc Hàn Chi ẩn hiện trong bóng tối, lạnh lùng nói: "Người của tôi, tôi tự biết chừng mực, cậu không cần động tới.”

Anh nói xong, trực tiếp cúp video.

Bình luận

Truyện đang đọc