BẠCH NGUYỆT QUANG, HẮC TRÀ XANH - CỬU TRỌNG TUYẾT

Lúc Minh Yên trở về đã rất muộn, Tống Điềm đang đắp mặt nạ trong phòng, thấy cô trở về, ánh mắt quái dị nói: "Cô đưa Kỳ thiếu về cũng lâu như vậy.”

Kỳ Bạch Ngạn loại nhị thế tổ này tính cách quá ác liệt, anh ta vừa bướng bỉnh, miệng còn độc miệng, có thể khiến người ta tức chết, Úc Hàn Chi thì khác, kiêu ngạo tao nhã, lễ phép và biết khắc chế, ánh mắt Minh Yên này có vấn đề, nhưng mà một người mới như cô không có phẩm chất, muốn trêu chọc Úc thiếu phỏng chừng đối phương cũng xem thường cô.

Minh Yên hàm hồ đáp một tiếng, cô trở về tắm rửa, thay bộ đồ ngủ bằng lụa, đắp một lớp mặt nạ ngủ cho khuôn mặt nhỏ.

Hai ngày nay Tống Điềm đều không thèm nhìn cô, thấy cô vô tình trêu chọc Úc Hàn Chi, lúc này mới nhìn cô thuận mắt một chút, ngắm nhìn sản phẩm chăm sóc da cùng với đồ ngủ cô đang dùng, sau đó sắc mặt khẽ biến, đủ có tiền.

Trước đó cô ta đã chú ý đến mặt dây chuyền ngọc lục bảo mà Minh Yên đeo, màu sắc xinh đẹp giống như mắt mèo xanh biếc, dưới ánh mặt trời chợt lóe lên, làm nổi bật da thịt trắng nõn như tuyết, trông vô cùng đẹp mắt.

"Ôi, Tiêu Vũ và Kỳ Bạch Ngạn có phải đều đang theo đuổi cô không?" Tống Điềm hỏi thăm.

"Không phải, tất cả mọi người đều là bạn bè, trước kia đã quen biết." Minh Yên rũ mắt thản nhiên nói, thấy cô ta còn muốn truy hỏi đến cùng, cô vội vàng cầm điện thoại di động đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, mơ hồ nghe được giọng nói Tống Điềm khinh thường.

"Một người mới, ra vẻ gì chứ."

Nội tâm Minh Yên không hề dao động, cô lấy điện thoại di động ra nhìn 999 tin nhắn trong nhóm bát quái thế gia.

Chuyện Kỳ Bạch Ngạn đến Hải Thành ai cũng biết, bùng nổ nhất là khi buổi tối phát sóng trực tiếp, máy quay chụp được khuôn mặt của Úc Hàn Chi, lần này trong nhóm bát quái Nam Thành giống như tết, nổ tung hoa, một đám ăn chơi trác táng đang ăn nói vui vẻ.

—— Mẹ kiếp, hai nam tranh một nữ? Con nuôi Úc gia cũng đi tuyên thệ chủ quyền rồi hả? Đúng là một người đàn ông thực sự, dám đối đầu trực diện với Kỳ thiếu.

—— Tốt xấu gì thì chính miệng Minh Yên cũng thừa nhận con nuôi Úc gia là bạn trai, nếu còn không đi, trên đầu chính là một mảnh thảo nguyên xanh mướt, ha ha ha ha ~

——Chậc chậc, trong lúc livestream màn hình bị đen mất mười lăm phút, tôi đánh cuộc năm đồng, Kỳ thiếu nhất định tiến lên đánh.

——Nhớ tới mấy năm đó bị nắm đấm Kỳ thiếu chi phối sợ hãi, huh~

—— Cậu gào cái gì, không phải cậu vẫn xách cặp sách cho Kỳ Bạch Ngạn sao?

—— Tag Úc Hàn Chi, người anh em còn sống không?

—— Tag cái rắm, tên này chưa từng sủi bọt trong nhóm, đừng dọa người ta sợ.

Minh Yên lướt xem, cơ bản đều là nhảm nhí, cô cũng lười nhìn.

"Trong vòng mười phút, đi ngủ." Tin nhắn của Úc Hàn Chi đến đúng lúc.

Cô ấn vào, hơi thở bá đạo cách màn hình nhào tới trước mặt.

Minh Yên nghĩ đến chuyện anh ôm mình hôn vừa khắc chế lại làm càn lúc tối, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, hiện giờ coi như là khắc chế, về sau thì không biết.

Cô nhấn vào điện thoại di động, xấu xa trêu chọc nói: "Em muốn anh ngủ với em~"

Vài giây sau, người đàn ông gửi tin nhắn thoại đến, giọng nói khàn khàn tối tăm: "Ừm, sau khi trở về mỗi ngày đều ngủ với em, vâng lời, bây giờ đi ngủ."

Minh Yên bị giọng nói của anh trêu chọc đến xuân tâm nhộn nhạo, cô sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng, cảm thấy mình vẫn nên đi ngủ.

Một đêm mộng xuân kì quái lạ lùng, ngày hôm sau lần đầu tiên Minh Yên thức dậy muộn.

Lúc tỉnh lại, Tống Điềm trước sau như một lại không có ở đây, cô rửa mặt thay đổi một bộ váy màu đỏ, sợ nóng nên đã buộc tóc dài thành hai tết tóc xương cá, lộ ra cái trán trơn bóng, đi ra ngoài sảnh khách sạn, sáng sớm Thư Ca cùng Tiêu Vũ đã đi ra ngoài đón khách.

Ngạn Bác chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Minh Yên nấu sữa bò nóng, rồi chờ ăn bữa sáng, sau đó cô chợt nghe thấy tiếng Kỳ Bạch Ngạn huấn luyện chó ở bãi cỏ bên ngoài.

"Muội Muội, chờ gặp được mẹ, nhất định phải vẫy đuôi làm nũng, gâu gâu có biết không?"

Minh Yên thò đầu nhìn, chỉ thấy nhị thế tổ không biết lấy từ đâu ra hai con chó nhỏ đáng yêu, hai con chó nhỏ nhắn mềm mại, hoạt bát ngoan ngoãn nhìn về phía người đàn ông cao lớn uy vũ gâu gâu, trông rất dễ thương.

Hai con chó kia thật sự là quá đáng yêu, toàn thân trắng như tuyết, hoạt bát vui vẻ, ngay lập tức ánh mắt Minh Yên đã sáng lên.

Tên ngốc này. Giở trò là phạm quy, làm sao có thể dùng chó con để chiếm cảm tình được.

"Muội Muội, Muội xem ai tới, gọi mẹ." Kỳ Bạch Ngạn nhìn thấy Minh Yên, ánh mắt sáng ngời, tầm mắt nóng rực dừng trên người cô, anh ta ôm lấy hai con chó vào trong ngực, nhét Muội Muội vào người Minh Yên.

Minh Yên vội vàng ôm chó con bị cứng rắn nhét tới, cô sợ nó ngã, yêu thích không buông tay xoa đầu chó con.

"Anh lấy chó ở đâu vậy?" Minh Yên thấy anh ta không nói một lời về cuộc chia tay không vui tối hôm qua, cô cũng bình thường giao lưu, không muốn trở mặt với anh ta.

"Mua, nhìn nó cũng đáng yêu như em, không nhịn được." Người đàn ông đẹp trai một tay ôm chó con, thấy Minh Yên thích chó, anh ta nở nụ cười với hàm răng trắng.

Tối hôm qua sau khi anh ta đập lọ thuốc muỗi kia liền hối hận, không nên nổi giận với cô, vì thế hơn nửa đêm anh ta thức dậy nhờ anh em bày mưu tính kế cho mình, cuối cùng mua hai con chó con vận chuyển qua đường hàng không suốt đêm tới đây.

Con gái đều thích loại động vật nhỏ lông xù lại đáng yêu này, nếu nuôi chó mèo với nhau, thì không phải là cùng nhau nuôi một đứa con trai con gái sao?

Sau này cô là mẹ, anh là ba, Kỳ Bạch Ngạn ngẫm lại liền cảm thấy sảng khoái.

"Muội Muội, để mẹ cho Muội ăn cơm." Kỳ Bạch Ngạn nhét một đống thức ăn cho chó vào người Minh Yên, Minh Yên xé mở bao bì, cô vừa xoa đầu chó con, vừa cười khanh khách đút cho Muội Muội ăn sáng.

Chơi cùng chó con một lúc, cho bọn nó ăn sáng xong, Minh Yên nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Úc Hàn Chi, ngược lại thấy trên cảng phía trước có một chiếc du thuyền sang trọng mới xinh đẹp, toàn thân trắng như tuyết, tạo hình cũng cực kỳ xinh đẹp, nhất thời kinh ngạc hỏi: "Trên đảo có du thuyền sang trọng từ khi nào vậy?”

"Không biết, sáng sớm nay đã nhìn thấy, đậu chung một chỗ với thuyền của khách sạn, giống như hoàng tử gặp nạn trong truyện dân gian vậy." Tưởng Nghị chuyển bàn ăn đến bãi cỏ, cười đáp lời.

"Ở đâu? Để tôi xem nào.” Tống Điềm vốn đang ngồi trong khách sạn lướt điện thoại di động, livestream, nghe vậy, cô ta cầm camera livestream đi ra, cho cư dân mạng xem du thuyền xa hoa.

"Thật sự rất đẹp, muốn ngồi du thuyền ra biển, cảm giác nhất định đặc biệt sảng khoái. Chỉ là không biết du thuyền này có cho thuê hay không.” Tống Điềm cười nói với ống kính.

"Du thuyền này mấy chục triệu, phỏng chừng không cho người ngoài thuê." Tưởng Nghị nói.

"Đắt như vậy sao?" Tống Điềm líu lưỡi, tiếp tục livestream dẫn cư dân mạng xem du thuyền.

Khi mọi người đang thảo luận, Lâm Bình mang theo mấy người vận chuyển những thùng vật tư lớn đến khách sạn.

"Cô Minh Yên." Vẻ mặt Lâm Bình tươi cười, sáng nay Úc tổng chạy bộ quanh đảo tâm tình cực tốt, xem ra tối hôm qua hai người tiến triển không tệ, bằng không hiện tại nên là mây đen dày đặc, sấm vang chớp nhoáng rồi.

"Nhiều thứ như vậy sao?" Minh Yên ôm chó con trong ngực, cười tủm tỉm hỏi.

"Ừm, đều là đồ dùng hàng ngày của Úc tổng, phần lớn đồ đạc còn để lại trên du thuyền." Tầm mắt Lâm Bình dừng trên người con chó nhỏ trong lòng cô, nụ cười hơi cứng đờ, Úc tổng bị dị ứng lông chó, xem ra phải mua thuốc chống dị ứng.

"Du thuyền bên ngoài là của Úc thiếu sao?" Tống Điềm nghe vậy giật nảy cả mình, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, du thuyền này lại là của Úc Hàn Chi, cô ta quả nhiên không nhìn nhầm, đối phương không chỉ tuấn nhã quý phái, còn siêu giàu. Xem ra có thể nhân cơ hội tìm anh mượn du thuyền, mọi người cùng nhau đi du lịch, thường xuyên qua lại không phải là quen rồi sao? Sau khi quen thuộc có thể bồi dưỡng tình cảm tốt.

Minh Yên cũng hơi líu lưỡi, trong gara của Úc gia cũng không dưới ba mươi chiếc, lại còn có du thuyền xa hoa? Minh gia quả nhiên không thể so sánh với anh.

Kỳ Bạch Ngạn ở một bên khinh thường cười nhạo: "Không phải chỉ có một chiếc du thuyền thôi sao, con cháu thế gia nhà ai không có? Từ khi nào Úc Hàn Chi đã thành Úc tổng? Vì để gạt em tự phong chứ gì?”

"Chơi chó của anh đi." Minh Yên hừ lạnh nói, gốc gác của Úc Hàn Chi cũng không thể chênh lệch Kỳ gia, ngốc nghếch, quay đầu lại bị người ta chơi chết cũng không biết. Trong nháy mắt Kỳ Bạch Ngạn cười lộ ra một hàm răng trắng, anh ta giơ chó con lên, nói: "Chúng ta cùng nhau chơi, tôi dẫn Ca Ca chơi, em dẫn Muội Muội chơi.”

"Không cần, tôi đi ăn sáng." Minh Yên nói xong xoa xoa đầu chó con.

"Cô Minh Yên, lúc mới tới vừa vặn ở cảng gặp được quản lý của các cô, hình như có việc bảo cô qua hỗ trợ." Lâm Bình mỉm cười nói. Ôi, Úc tổng vì có thể ở một mình với cô Minh Yên cũng là phí sức tâm cơ rồi.

Minh Yên sửng sốt một chút.

"Được, tôi đi qua xem một chút." Minh Yên buông chó con trong tay xuống, rồi đi rửa tay.

Không khí trên đảo trong lành, thảm thực vật tươi tốt, Minh Yên đi thẳng ra cảng, khóe mắt nhìn thấy Kỳ Bạch Ngạn mang theo hai chó con đi dạo phía sau không xa không gần, cô cũng không để ý tới anh ta.

Cuộc sống trên đảo thanh bình và yên tĩnh, giống như thế giới thần tiên. Minh Yên đi tới cảng, chỉ thấy dáng người Úc Hàn Chi đứng trước du thuyền màu trắng, mắt phượng đen nhánh mỉm cười nhìn cô, nào có bóng dáng Thư Ca và Tiêu Vũ.

Khóe môi Minh Yên nhếch lên, bước chân nhẹ nhàng đi qua, trêu ghẹo cười nói: "Lừa em, hả?”

Trên khuôn mặt nhã nhặn của người đàn ông lộ ra một nụ cười, anh đưa tay nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: "Lên thuyền ăn sáng.”

"Được rồi."

"Muội Muội, trở về, ba ở chỗ này, sao mày có thể chạy ra ngoài cùng với lũ chó được chứ?" Phía sau, Kỳ Bạch Ngạn tức giận gấp gáp huấn luyện hai con chó nhỏ hoạt bát đáng yêu, anh ta tức giận đến mắt đỏ thẫm, mẹ kiếp, đồ chó này, thì ra mang chiếc du thuyền này đến để gặp riêng với Minh Yên.

Mẹ kiếp quá nham hiểm rồi.

"Muội Muội, ba nói cho mày biết, những con chó xinh đẹp kia cũng không phải là chó tốt gì, trên đời này người tốt với Muội nhất vĩnh viễn chỉ có mình ba, ba sẽ tìm cho mày con chó tốt nhất..."

Mắt phượng Úc Hàn Chi hơi lạnh, mặt không chút thay đổi kéo cô gái lên du thuyền.

Trước kia Minh Yên cũng thường xuyên cùng con cháu thế gia đi du ngoạn trên biển, có điều chính mình lại không mua du thuyền tư nhân, ba cô cũng không thích chơi những thứ người trẻ tuổi này thích, lúc này lên du thuyền Úc Hàn Chi, từ trên xuống dưới, đi tham quan khắp nơi, chậc, quả nhiên là thẩm mỹ của Úc Hàn Chi, màu đen trắng xám, vô cùng đơn giản, hệ màu lạnh cùng với sạch sẽ.

Trên du thuyền được trang bị đầu bếp và thủy thủ, nhưng lúc này đều không có ở đây, bữa sáng đã làm xong, Trung Quốc và phương Tây đều có, vô cùng phong phú.

"Lại đây khử trùng." Úc Hàn Chi lấy khăn mặt khử trùng, mắt phượng khẽ âm thầm túm lấy cô.

"Em vừa mới rửa tay." Minh Yên chớp chớp đôi mắt to đen nhánh nói, bệnh sạch sẽ này còn có thể cứu được sao?

"Em ôm hai con chó kia." Người đàn ông tuấn nhã rũ mắt, giúp cô tinh tế lau mười ngón tay xinh đẹp, Kỳ Bạch Ngạn đúng là cẩn thận, mua hai con chó đáng yêu để lấy lòng Minh Yên.

"Làm sao anh biết em ôm Ca Ca cùng Muội Muội?" Minh Yên cong mắt cười nói.

"Tôi bị dị ứng với lông chó." Người đàn ông ngước mắt lên, mắt phượng lóe lên một tia u ám, nhìn Minh Yên xinh đẹp tinh tế, anh kéo cô lên đùi, một tay nâng ót cô lên, hôn thật sâu xuống.

Buổi sáng thức dậy việc đầu tiên chính là muốn gặp cô, khi thấy cô việc đầu tiên anh muốn chính là ấn cô vào trong ngực hôn, cho nên trước tiên phải khử trùng, sau đó hôn.

Bình luận

Truyện đang đọc