BẠCH NGUYỆT QUANG, HẮC TRÀ XANH - CỬU TRỌNG TUYẾT

Gửi video cho Hoa Tư, Úc Vân Đình lại lấy hộp thuốc y tế giúp Úc Hàn Chi xử lý vết thương, thấy vết thương vừa sâu vừa dài, anh ta hít sâu một hơi rồi nói: "Phải đến bệnh viện khâu.”

"Gọi bác sĩ gia đình đến đây là được.” Úc Hàn Chi lãnh đạm nói, nếu anh vừa đi, Minh Yên sẽ chạy mất.

Úc Vân Đình tức giận đến đầu bốc khói xanh, thấy tầm mắt lạnh như băng của anh trai anh ta đảo qua, cắn răng gọi điện thoại cho Ôn Yến.

Ôn Yến không hiểu chuyện gì, sao lại mượn bác sĩ? Thời buổi này rồi còn không thích đến bệnh viện sao? Anh ta dứt khoát thuê cho họ một bác sĩ tư nhân đáng tin cậy.

Vết thương của Úc Hàn Chi được băng bó rất nhanh, không làm tổn thương động mạch, miệng viết thương có chút dài, nhưng vẫn nằm trong mức độ chịu đựng của anh, không phải là vết thương trí mạng, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn cánh tay chắc canh không thể dùng sức.

Lúc bác sĩ đến biệt thự, phát hiện không khí rất quỷ dị, vẻ mặt người bị thương trầm ổn đang đút cháo cho cô gái xinh đẹp liền có chút kinh ngạc.

"Tối hôm qua không có ăn cơm, ăn ít cháo đi, để uống thuốc, sau đó ngủ một giấc thật ngon.” Anh cẩn thận dặn dò.

Minh Yên mới hạ sốt, cảm mạo còn chưa khỏi, tinh thần không tốt, trầm mặc ăn cháo, tầm mắt thỉnh thoảng dừng trên cánh tay anh, băng gạc đã thấm máu, nhìn cũng có chút đau.

Cô không ngờ Úc Hàn Chi sẽ thật sự thay cô trả lại một dao cho Hoa Tư, thay vì nói một dao này là trả lại cho Hoa Tư, không bằng nói là trả lại cho cô.

Ban đầu vì nghĩ anh bị thương cô sẽ vui vẻ, nhưng mà một chút cũng không có.

"Ăn no rồi, tôi muốn ngủ.” Minh Yên khàn giọng mở miệng.

"Ừm.” Úc Hàn Chi giúp cô đắp chăn lại, sau đó mới đi theo bác sĩ ra ngoài xử lý vết thương.

Minh Yên chờ anh đi rồi mới mở mắt ra, cô không hề buồn ngủ, đứng lên sờ vào điện thoại di động của mình, ở trong danh bạ nhìn một vòng, cô đổi tên mới, người cô có thể liên lạc rất ít ỏi, về phần người khác phái thì càng ít.

Hơn nữa chuyện tình cảm tự mình biết, không có bất kỳ người nào có thể cho cô ý kiến.

Minh Yên cúi đầu thở dài, tâm tư vốn kiên định đột nhiên lại bị sáo trộn, cô không sợ anh hận cô, ép cô, giày vò cô, mà chỉ sợ anh đối tốt với cô.

Anh cưng chiều cô, thật sự quá cưng chiều.

Trong lúc Minh Yên ngẩn người, Tiêu Vũ gọi điện thoại đến.

"Minh Yên, sao hôm qua tôi gọi điện thoại cho cô lại không liên lạc được?”

"Hôm qua tôi bị cảm lạnh, uống thuốc rồi ngủ thiếp đi. Có chuyện gì vậy?” Giọng nói Minh Yên mang theo một tia khàn khàn, hiển nhiên cảm mạo còn chưa khỏi.

"Đã đỡ hơn chưa? Tôi sẽ đưa thuốc đến cho cô.”

"Không cần, tôi đã đi khám bác sĩ và uống thuốc rồi, anh chuyên tâm chuẩn bị diễn tập đêm xuân đi, tôi sẽ canh trước TV cổ vũ cho anh.” Minh Yên mỉm cười.

"Đáng tiếc không thể đón giao thừa cùng cô, cô đến xem xuân vãn đi. Đến lúc đó tôi giới thiệu người trong nhà cho cô quen biết, tôi và anh trai tôi đều rất bận rộn, mỗi ngày ba mẹ tôi đều than vãn lúc trước nên sinh con gái, không nên sinh con trai.” Tiêu Vũ cười nói.

Anh ta thật sự rất thích Minh Yên, thích sự lạc quan và sức sống trên người cô, người khác đều nói cô kiêu căng tùy ý, thanh danh hỗn độn, nhưng Tiêu Vũ biết Minh Yên không phải người như vậy, đó chỉ là thói quen bảo vệ mình của cô, giống như một con nhím nhỏ, bén nhọn đâm xuống nhưng lại có một trái tim mềm mại.

Từ khi hai người quen biết tới nay, ở chung rất hòa thuận lại vui vẻ, Tiêu Vũ âm thầm thở dài, bởi vì quá tốt đẹp, nên bọn họ chỉ có thể làm bạn tốt, bạn tốt cả đời.

"Tôi không chắc chắn, có thể ở nhà để xem.” Minh Yên nói xong ho vài tiếng.

"Vậy cô nên nghỉ ngơi sớm đi, nhớ uống thuốc, mấy ngày nay tôi sẽ tương đối bận rộn, có việc thì gọi điện thoại cho tôi.”

"Được rồi.” Minh Yên vừa uống thuốc, đầu óc mơ màng, cô cúp điện thoại rồi đi ngủ.

*

Vết thương của Úc Hàn Chi phải khâu mười một mũi, sau khi xử lý vết thương xong, khuôn mặt thanh tuấn của anh hơi tái nhợt, lúc này mới có thời gian ngồi xuống ăn cơm.

Vết thương này còn nặng hơn cả Hoa Tư.

Úc Vân Đình không biết nên nói cái gì cho phải, cho dù ba anh ta ở đây, cũng không khuyên được Úc Hàn Chi, chỉ có thể gọi điện thoại cho Ôn Yến.

Lúc Ôn Yến tới, chỉ thấy Úc Vân Đình đứng ở trong sân mặt mày ủ rũ hút thuốc.

"Chuyện gì vậy?" Ôn Yến nhướng mày.

"Không biết, tôi không dám hỏi.” Úc Vân Đình một lời khó nói hết, bình thường anh trai anh ta tự kiềm chế tốt như vậy, nhưng gặp phải Minh Yên, chuyện gì cũng có thể làm được?

Úc Vân Đình kể lại mọi chuyện vừa mới xảy ra, Ôn Yến nghe xong, vỗ vỗ bả vai anh ta, nói: "Điều này rõ ràng là để cho cô ấy hết giận, sau đó cũng có thể cùng cô ấy bắt đầu lại từ đầu.”

"Cậu đừng bận tâm, anh trai cậu thích ai thì cưới người đó, cậu xen vào cũng vô ích.”

Ôn Yến nhìn thấu.

"Vậy Hoa Tư thì phải làm sao bây giờ?”

Ôn Yến nhếch môi cười nói: "Cậu thật cho rằng ai cứu Lão Úc, thì lão Úc sẽ thích người đó? Cậu ta là loại người vô tâm? Nếu đơn giản như vậy, cậu ta căn bản sẽ không đến Bắc Thành. Hơn nữa tình huống tối hôm qua rõ ràng chính là Hoa Tư tự đạo diễn sử dụng khổ nhục kế, cậu quan tâm thay cô ta làm cái gì.”

"Khổ nhục kế?” Úc Vân Đình sửng sốt một chút, thật đúng là không nghĩ kỹ.

Ôn Yến lắc đầu, lười giải thích với anh ta, nói: "Phụ nữ ngoan độc hơn đàn ông nhiều, hai người Minh gia này đặc biệt tàn nhẫn. Một người tàn nhẫn với mình, một người tàn nhẫn với lão Úc. Cậu quay đầu lại đứng về phía Hoa Tư, nếu cô ta làm ra chuyện gì, phỏng chừng sau này ngay cả tiền lão Úc cũng lười cho cô ta.”

Ôn Yến nói xong đi vào trong phòng khách, thấy Úc Hàn Chi vừa ăn cơm xong, chậc chậc nói: "Vết thương thế nào rồi?”

"Ngoại thương, không nghiêm trọng.” Úc Hàn Chi giương mắt nói: "Sao ngày nào cậu cũng chạy tới chỗ tôi vậy?”

"Đây không phải là lo lắng cho cậu sao?" Ôn Yến nhận mệnh ngồi xuống, anh ta đã sớm không còn tâm tư nói đùa chuyện tối hôm qua nữa.

"Cậu làm như vậy, nếu sau này Minh Yên muốn nắm bắt cậu sẽ quá dễ dàng.” Ôn Yến nhíu mày nói. Ngay từ đầu cách làm của lão Úc anh ta vẫn đồng ý, trói người ở bên cạnh mình, chặt đứt tất cả hoa đào của cô, lâu ngày, hai người cũng thật sự trói cùng một chỗ. Bây giờ mới vài ngày, đã mềm lòng rồi sao?

Úc Hàn Chi lắc đầu, đôi mắt tối sầm: "Không làm như vậy, cô ấy cũng không muốn ở bên cạnh tôi.”

"Hàn Chi, mặc kệ như thế nào, tôi đều ủng hộ cậu, độc thân nhiều năm như vậy khó có thể thấy cậu thích một cô gái nào.” Ôn Yến vỗ vai anh nói: "Xuân Vãn năm nay để lại cho cậu hai chỗ, cậu dẫn cô gái nhà cậu đi xem một chút?”

"Không đi, tôi và cô ấy không thể ở riêng.” Úc Hàn Chi nhàn nhạt từ chối.

Ôn Yến cười nhạo: "Chờ cậu dỗ người về trước rồi mới nói đi, thật sự cho rằng dùng chút khổ nhục kế sẽ trăm phần trăm thành công?”

"Nhớ mãi không quên tất có tiếng vang.” Úc Hàn Chi híp mắt.

"Được rồi, nghe cậu.” Ôn Yến thấy không có việc gì, ở lại ăn cơm trưa xong mới trở về.

Minh Yên ngủ một ngày, ngoại trừ ăn chính là ngủ, đến buổi tối, cơn sốt cuối cùng cũng hạ xuống, cảm lạnh cũng chuyển biến tốt hơn rất nhiều, đầu không còn mơ màng như trước nữa.

Cũng không biết ngủ đến lúc nào, Úc Hàn Chi bưng thuốc tiến vào, đánh thức cô.

"Đỡ hơn chưa?" Người đàn ông vuốt trán cô, cảm thấy nhiệt độ đã hạ xuống, khàn giọng nói: "Uống thuốc buổi tối trước đã.”

"Ừ.” Minh Yên gật đầu, cô bò dậy, rũ mắt uống thuốc, thuốc hơi đắng nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

Uống thuốc xong, anh đưa cho cô một viên kẹo, là kẹo dẻo ngọt ngào, mềm mại mà trước kia cô rất thích ăn.

Minh Yên nhận kẹo, nắm chặt trong lòng bàn tay, rời tầm mắt, giọng khô khốc nói: "Xin lỗi, là tôi lừa gạt anh trước, anh không cần đối xử tốt với tôi như vậy, sau này cũng đừng làm chuyện như vậy nữa, không đáng.”

Cả người Úc Hàn Chi chấn động, khàn giọng nói: "Đáng giá, chỉ cần em không hận tôi là tốt rồi. Đó là lỗi của tôi.”

Quả thật là Minh Yên lừa gạt anh, nhưng vốn dĩ anh có cách giải quyết tốt hơn, khi đó phẫn nộ phá tan lý trí, anh lại lựa chọn phương pháp cưỡng chế tồi tệ nhất.

Nhưng chính vì vậy, anh mới biết được thì ra tình cảm là không từ bỏ được.

"Tôi không hận anh, nếu đã trải qua sai lầm, nên dừng cương trước bờ vực, chia tay đối với anh và tôi cả hai đều tốt.” Mi mắt Minh Yên khẽ run, giọng nói vừa khô vừa chát.

Cô đã làm anh bị thương, anh cũng vậy, những vết thương này chỉ có thể giao cho thời gian xóa bỏ.

Đôi mắt phượng của Úc Hàn Chi hơi tối, khàn khàn hỏi: "Minh Yên, nếu tôi buông tay, sau này em sẽ trốn tôi sao?”

Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả mọi thứ trở lại ban đầu và bắt đầu lại một lần nữa?

Đầu vai mảnh khảnh của Minh Yên khẽ rung động, đôi mắt to đen nhánh nhìn anh một cái, chần chờ lắc đầu.

Nếu anh không dùng quyền thế bức bách cô, lui tới bình thường, cô cũng có thể thử chung sống hòa bình với anh.

Mắt phượng Úc Hàn Chi sâu thẳm, đưa ra một trong những quyết định khó khăn nhất trong hai mươi bảy năm qua, nếu buông tay mới có thể lại có được cô, anh nguyện ý buông tay.

Người đàn ông đưa tay, kiềm chế sờ sờ đầu cô, khàn giọng nói: "Được, sáng mai tôi sẽ đưa em về khách sạn, tôi sẽ bảo người đưa thỏa thuận cho em, em tự mình phá hủy nó. Sau này em chỉ là Minh Yên, tôi chỉ là Úc Hàn Chi, gặp lại thì coi như là lần đầu tiên gặp mặt.”

"Minh Yên, tôi buông tay, em hãy đi về phía trước, đừng quay đầu lại." Anh sẽ luôn ở phía sau cô ấy, chỉ cần cô quay đầu lại sẽ có thể nhìn thấy.

Đó là câu cuối cùng mà Úc Hàn Chi nói với cô vào đêm hôm đó, sau khi nói xong, anh liền rời khỏi phòng.

Minh Yên có chút không dám tin, anh thật sự nguyện ý đem tất cả quá khứ về số không sao?

Tim Minh Yên đập có chút nhanh, cả người tự nhiên thoải mái lên, tựa như trong lòng có xiềng xích gì đó được cởi bỏ. Từ khi dự đoán được giấc mơ cho tới nay, lần đầu tiên Minh Yên có một loại cảm giác mãnh liệt, lúc này đây cô đã thực sự hóa giải tử kiếp, thay đổi kết cục chết thảm trong mơ của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc